Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 24

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Đỗ Thụy giống như bị buff trùng buff, câm lặng: “...”

*

Sau một đợt càn quét của bọn nhỏ, mỗi người đều rất thỏa mãn với món ăn vặt yêu thích của mình. Thích Mê ra ngoài lấy một ít nước, sau khi trở về thì ngồi bên đống lửa chờ nước sôi nấu mì. Trịnh Viện Viên chơi với bọn nhỏ được một lát thì cũng cầm một túi bánh mì ngồi lại đây.

Trong chốc lát, ba người giáo viên ngồi quây quần lại một chỗ khiến bầu không khí bỗng nhiên trở nên trang nghiêm.

Bị sáu con mắt nhìn chằm chằm, đùi gà trong tay Vương Tiểu Hổ đột nhiên không ngon nữa.

“Sao, sao vậy ạ?” Vương Tiểu Hổ đưa tay chùi miệng.

Thích Mê mỉm cười: “Bạn nhỏ Vương Tiểu Hổ, các thầy cô có chuyện quan trọng cần bàn, em thật sự muốn ngồi đây nghe sao?”

Vương Tiểu Hổ lắc đầu, lắc đến mức thịt trên mặt cũng rung theo. Bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, hai hàng lông mày nhỏ nhăn lại, nghiêm túc nói: “Em phải ngồi đây giám sát thầy Đỗ hong quần cho em.”

Đỗ Thụy bất đắc dĩ: “Thầy sẽ hong khô cho em mà.”

"Thật ạ?"

"Thật."

Vương Tiểu Hổ trợn mắt, dang rộng hai tay: “Được rồi, vậy thầy bế em đi tìm các bạn đi.”

Trịnh Viện Viện nhét bánh mì trên tay vào miệng, phủi vụn bánh trên tay rồi vội vàng bế cậu bé đến chỗ lũ trẻ.

Khi quay lại, cô ấy nhìn thấy Thích Mê và Đỗ Thụy đang nhìn chằm chằm đống lửa, ánh lửa khiến đường nét trên khuôn mặt họ càng sâu sắc hơn, giữa đầu lông mày ngưng đọng hai chữ ‘Nghiêm trọng’.

Trịnh Viện Viện vừa ngồi xuống Thích Mê đã ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú trở nên nghiêm túc hơn: “Tôi nhất định phải nói cho hai người biết tình huống của thế giới này, lần đi ra ngoài này, tôi đã nhìn thấy loài người của thế giới này…”

Sau đó Thích Mê bắt đầu nói những tin tức cô biết được trong lần ra ngoài này, từ đêm tối cực đoan đến người tiến hóa, rồi các giống loài biến dị, không sót chữ nào.

Trong lúc Thích Mê đang kể, con ngươi của Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy từ từ phóng to. Cho đến khi cô nói xong, hai người họ vẫn luôn trầm mặc.

Sau khi sửng sốt một hồi lâu, Đỗ Thụy là người bình tĩnh lại trước, anh ấy mở miệng hỏi: “Theo ý của cô, những quái vật tấn công chúng ta lúc nãy là những người tiến hóa thất bại?”

Không gian trong căn phòng chia thành hai thái cực, một nửa là lũ trẻ cười đùa vui vẻ, vô tư không biết gì.

Nửa còn lại là ba người giáo viên đang trầm mặc không nói gì, dường như trên đỉnh đầu bọn họ đang tồn tại một đám mây đen có xua như thế nào cũng không hết được.

Thích Mê gật đầu, xem như trả lời câu hỏi vừa nãy của Đỗ Thụy, sau đó cô bổ sung: “Thứ hiện tại làm tôi lo lắng không phải là đám quái vật tiến hóa thất bại này.”

“Vậy thì là cái gì?” Đỗ Thụy cau mày.

Thích Mê vô thức liếc về phía bọn trẻ một cái, nhích ghế về phía trước một chút, đè thấp âm thanh nói: “Điều tôi lo lắng là chúng ta cũng sẽ tiến hành quá trình tiến hóa ở đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lời này vừa được nói ra, sắc mặt của Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy trở nên xám xịt.

Hiển nhiên, bọn họ cũng hiểu được [Tiến hóa] đáng sợ như thế nào đối với bọn họ.

Nếu tiến hóa thành công, tuy rằng bọn họ có được năng lực bảo vệ tính mạng nhưng không biết có tác dụng phụ gì không.

Nếu tiến hóa thất bại bọn họ sẽ biến thành quái vật.

Còn nếu không tiến hóa, bọn họ sẽ thành loại người giống như sứ, vừa chạm đã vỡ nát.

Ba con đường đều kết thúc với ba loại tuyệt vọng khác nhau.

Thích Mê liếc nhìn bọn họ, nói tiếp: “Theo lời người đàn ông kia nói, khi mặt trời không mọc tầm một trăm ngày, các sinh vật trên thế giới này bắt đầu tiến hóa, kẻ mạnh mới có thể sống sót, vậy nên những người sống sót cũng chưa chắc là người lương thiện…Tôi đang lo lắng lỡ như trong thời gian ngắn chúng ta vẫn chưa thể quay về, chúng ta còn có bọn nhỏ, không biết sẽ như thế nào?”

Cô đã giao đấu với quái vật tiến hóa thất bại hai lần, cô hiểu rõ thứ này kinh khủng đến mức nào. Đỗ Thụy cũng tận mắt thấy hai lần, một lần sống một lần chết, dáng vẻ của đám quái vật kia như cơn ác mộng cắm rễ sâu trong đầu anh ấy, hiện tại chỉ nhớ lại một chút cũng làm da đầu anh ấy trở nên tê dại.

Nguyệt

Chỉ có Trịnh Viện Viện vẫn chưa hiểu được, cô ấy chớp mắt hỏi: “Quái vật tiến hóa thất bại sẽ như thế nào?”

Thích Mê ngẫm nghĩ một chút, trả lời: “Giống như một con muỗi hình người…”

Cô đã cố gắng làm đẹp hình ảnh quái vật hết sức có thể.

Trịnh Viện Viện im lặng mấy giây, cô ấy mấp máy môi: “Có giống như con quái vật đã đập vào kính lúc nãy không?”

Thích Mê sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn Đỗ Thụy, Đỗ Thụy cũng bối rối, đưa tay ra hiệu ý nói mình cũng không biết.

Hai người bọn họ còn cho rằng đã lừa gạt được bọn nhỏ, cũng lừa được Trịnh Viện Viện.

Trịnh Viện Viện nhếch môi: “Dù sao tôi cũng là một người trưởng thành ba mươi tuổi rồi, hai người thật sự cảm thấy tôi dễ bị lừa như một đứa trẻ sao? Tôi nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa ở chỗ này –” cô ấy ngừng nói, dùng ngón tay lau vành tai của Thích Mê, đầu ngón tay lập tức dính đầy m.á.u khô.

Thích Mê vừa nhìn thấy, vội vàng dùng tay lau đi: “Mẹ kiếp, tôi còn chưa rửa sạch sao?”

Trịnh Viện Viện mỉm cười, đứng dậy rút một tờ khăn giấy đưa cho cô.

Lúc này, ấm nước đang nấu kêu to.

Thích Mê vừa lau sau tai vừa đi lấy hai gói mì ăn liền, vừa định đưa cho Trịnh Viện Viện nhưng chợt nghĩ tới gì đó rồi ném cho Đỗ Thụy.

Cô thật sự không chấp nhận được chuyện tay hai người vừa dính m.á.u quái vật sau đó đụng vào đồ ăn.

“Đi đi đi, đi rửa tay với tôi.” Thích Mê kéo Trịnh Viện Viện đứng dậy, sau khi dặn Đỗ Thụy nấu mì thì ra ngoài.

Mấy phút sau mì đã được nấu xong, hai người cũng quay trở về.

Ba người chia nhau hai gói mì, vừa ăn vừa tiếp tục đề tài vừa rồi.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0