Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 23
Hàm Chi Sĩ
2025-03-25 21:42:08
Nó sẽ không tấn công người… Thật sao?
Đỗ Thụy cảm thấy ánh mắt của con mèo này như muốn ăn tươi nuốt sống anh ngay lập tức!
Hai bên lại giằng co thêm một lát, cuối cùng Thích Mê không thể chịu đựng được nữa, chui ra khỏi cửa sổ. Hiện tại cô đang mặc một chiếc áo hoodie màu đen thuận tiện cho vận động, vung vẩy con d.a.o trong tay, nói với mèo đen: “Đi đi, đừng ở đây cản đường.”
“Meow ~”
Mèo đen ngọt ngào meo một tiếng, từ trên xe đẩy hàng nhảy xuống, chạy chậm đến bên chân Thích Mê.
Nó vừa định dụi lên người Thích Mê thì cô đã vội vã lùi về sau một bước: “Chẳng phải tao đã nói với mày là trên người tao không thể dính lông mèo rồi sao, trong phòng có trẻ con bị dị ứng.”
Mèo đen sững người lại, ngoan ngoãn nằm xuống: “…”
Thích Mê dặn dò Đỗ Thụy nhanh chóng đẩy đồ vào, sau đó khoát tay một cái với mèo đen: “Đừng đi theo tao nữa, tự chơi một mình đi.”
Mèo đen nghiêng đầu, lại kêu một tiếng ngọt ngào: “Meow ~”
Đỗ Thụy, một người cuồng mèo quay đầu liếc mắt một cái: “…” Chỉ hung dữ với một mình tôi thôi.
Thấy mèo đen không chịu rời đi, Thích Mê lắc lắc con d.a.o trong tay như đang trong trạng thái ngắm ném, sau đó con d.a.o bay ra khiến con mèo sợ hãi vội vàng bỏ chạy.
Trong bóng tối, vẻ mặt của con mèo đen càng ngày càng phẫn nộ.
Vừa bước vào trong ngõ nhỏ, thân thể mèo đen nhanh chóng kéo dài ra và lớn lên, biến thành dáng vẻ của một con người mảnh khảnh.
Ước chừng là một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi.
Áo sơ mi đen ôm sát cơ thể phác họa ra bờ vai rộng và vòng eo hẹp, cổ áo hơi trễ xuống làm tăng thêm sự lười biếng và giản dị cho vẻ ngoài trang trọng, đôi mắt như hồng ngọc được che phủ bởi lông mi, cậu cười khúc khích, lòng yêu thích dường như đã tăng thêm một chút.
"Không thích mèo sao?"
Trong khi đang suy nghĩ, cậu cảm thấy xác quái vật trong hẻm nhỏ thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, nên vung tay tạo ra một luồng gió đánh nát xác quái vật.
Nhớ lại lời nói vừa nãy của Thích Mê, thiếu niên chợt nảy ra ý tưởng, khóe môi nhếch lên càng đẹp mắt.
Khi xoay người rời đi, đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần túi hộp cất bước, đôi bốt Martin nện bước mạnh mẽ, tạo thành một hơi thở đáng sợ giữa bầu không khí yên lặng chốn này.
*
Lớp Đậu Đinh.
Thích Mê ôm thùng giấy liếc nhìn bọn nhỏ đang háo hức trước mắt. Mười đứa trẻ đều cho rằng vừa rồi chúng biểu diễn không chê vào đâu được nên đang quấn lấy cô đòi quà. Cô giả vờ khó xử ngẫm nghĩ một lát, sau đó hỏi lại: “Các em cảm thấy ai hát hay nhất?”
“Em ạ!” Cả mười cái miệng đồng loạt trả lời.
Thích Mê ngẩng đầu nhìn Trịnh Viện Viện: “Cô Trịnh, cô cảm thấy như thế nào?”
Nguyệt
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trịnh Viện Viện cười nói: “Tôi cảm thấy bọn nhỏ hát rất hay, cô Thích, cô đừng trêu đùa bọn nhỏ nữa.”
Thích Mê gật đầu: “Vậy được rồi, nếu cô Trịnh cũng cảm thấy các em làm rất tốt vậy thì các em đến đây, cô tặng quà cho các em nha!” Cô để thùng giấy xuống đất, mở ra nhìn thử, bên trong đều là đồ ăn ngon.
Một thùng đầy mì ăn liền, bánh mì và đùi gà để no bụng, đồ ăn vặt để g.i.ế.c thời gian, sữa bột cho trẻ em…
Bọn nhỏ vui vẻ kêu lên, hơn mười cánh tay đồng loạt đưa vào.
“Mỗi người chỉ có thể chọn một món quà thôi, không được lấy thêm, nghe rõ không?” Thích Mê dựa lưng trên bục giảng, duy trì trật tự.
“Vâng ạ!” Giọng trẻ con đồng loạt trả lời.
Nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy Trịnh Viện Viện hơi khó tin, miệng cô ấy đã mở ra thành chữ ‘O’ rồi. Lúc trước Thích Mê ra ngoài dạo quanh siêu thị cũng chỉ tìm được hai gói mì ăn liền và hai túi bánh mì, thật không ngờ lần này ra ngoài lại thu hoạch được nhiều thứ như vậy.
Cô ấy nhìn vào trong hộp, trợn tròn mắt, chợt cảm thấy có thứ gì đó được nhét vào tay, cúi đầu nhìn thì nhận ra đó là món Maltesers cô ấy yêu thích nhất.
Thích Mê cười tủm tỉm chỉ chỉ vào trong góc.
Trịnh Viện Viện hiểu được đây là tấm lòng của cô, sau khi thì thầm cảm ơn, cô ấy lẻn vào trong góc tường, nhẹ nhàng xé túi ra, sau khi lén lút nhét một viên vào miệng thì quay đầu lại liếc nhìn một cái.
Cũng không biết Đỗ Thụy đã đi tới đây từ lúc nào, đang đứng cách cô ấy không xa, vóc dáng một mét tám mấy vừa vặn che chắn cho cô ấy.
Nhân cơ hội này Trình Viện Viện lại nhét thêm mấy viên vào miệng.
Thích Mê liếc nhìn Trịnh Viện Viện một cái, lại ẩn ý liếc nhìn Đỗ Thụy. Hai tay Đỗ Thụy đang nhét trong túi quần, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, giống như đang hỏi “Nhìn gì vậy?”
Thích Mê nhướng mày nhưng không nói gì.
Nhưng đúng lúc này lại có kẻ mặc kệ mọi chuyện, Vương Tiểu Hổ một tay túm chặt chăn bông nhỏ đang quấn quanh người, một tay cầm đùi gà vừa cướp được, bước đi khó khăn giống như người đang mặc sườn xám, chỉ có thể nhích chân từng chút một đến chỗ Đỗ Thụy. Biểu cảm diễn giải vô cùng sinh động hai chữ ‘Cạn lời’: “Thầy Đỗ, thầy đứng hong quần cho em ở tận nơi này ạ?”
Đỗ Thụy liếc nhìn đống lửa cách xa tới năm bước chân kia, bình tĩnh mở miệng: “Thầy mệt rồi, vận động một chút.”
Một đứa trẻ như Vương Tiểu Hổ nào có quan tâm anh ấy trả lời như thế nào, vừa hỏi xong đã nhìn thấy Trịnh Viện Viện như con mèo nhỏ trốn trong góc, cậu bé lại thò đầu nhỏ ra hỏi: “Cô Trịnh, cô đang làm gì vậy?”
Vừa dứt lời, Đỗ Thụy đã đẩy cậu bé một cái: “Đi nào, chúng ta đi hong quần nào.”
Trịnh Viện Viện bị Vương Tiểu Hổ hỏi một lời như thế xong liền vội vàng nhai Maltesers trong miệng rồi nuốt xuống.
Mấy viên còn lại, lúc đi ngang qua Thích Mê, cô ấy đã nhét hết tất cả vào miệng cô.
Hai cô gái như nhận được ám hiệu, nhìn nhau cười.
Nhìn thấy Đỗ Thụy đang ngẩng đầu nhìn mình, Thích Mê cố ý nhai thứ trong miệng một cách cường điệu, khoe khoang như trẻ con.
“Thầy Đỗ ơi, thầy không thể tập trung hong quần cho em được sao?” Vương Tiểu Hổ ngồi bên cạnh Đỗ Thụy với tư cách là giám thị, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng ‘Lớp học này mà không có mình thì phải làm sao đây’.
Đỗ Thụy cảm thấy ánh mắt của con mèo này như muốn ăn tươi nuốt sống anh ngay lập tức!
Hai bên lại giằng co thêm một lát, cuối cùng Thích Mê không thể chịu đựng được nữa, chui ra khỏi cửa sổ. Hiện tại cô đang mặc một chiếc áo hoodie màu đen thuận tiện cho vận động, vung vẩy con d.a.o trong tay, nói với mèo đen: “Đi đi, đừng ở đây cản đường.”
“Meow ~”
Mèo đen ngọt ngào meo một tiếng, từ trên xe đẩy hàng nhảy xuống, chạy chậm đến bên chân Thích Mê.
Nó vừa định dụi lên người Thích Mê thì cô đã vội vã lùi về sau một bước: “Chẳng phải tao đã nói với mày là trên người tao không thể dính lông mèo rồi sao, trong phòng có trẻ con bị dị ứng.”
Mèo đen sững người lại, ngoan ngoãn nằm xuống: “…”
Thích Mê dặn dò Đỗ Thụy nhanh chóng đẩy đồ vào, sau đó khoát tay một cái với mèo đen: “Đừng đi theo tao nữa, tự chơi một mình đi.”
Mèo đen nghiêng đầu, lại kêu một tiếng ngọt ngào: “Meow ~”
Đỗ Thụy, một người cuồng mèo quay đầu liếc mắt một cái: “…” Chỉ hung dữ với một mình tôi thôi.
Thấy mèo đen không chịu rời đi, Thích Mê lắc lắc con d.a.o trong tay như đang trong trạng thái ngắm ném, sau đó con d.a.o bay ra khiến con mèo sợ hãi vội vàng bỏ chạy.
Trong bóng tối, vẻ mặt của con mèo đen càng ngày càng phẫn nộ.
Vừa bước vào trong ngõ nhỏ, thân thể mèo đen nhanh chóng kéo dài ra và lớn lên, biến thành dáng vẻ của một con người mảnh khảnh.
Ước chừng là một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi.
Áo sơ mi đen ôm sát cơ thể phác họa ra bờ vai rộng và vòng eo hẹp, cổ áo hơi trễ xuống làm tăng thêm sự lười biếng và giản dị cho vẻ ngoài trang trọng, đôi mắt như hồng ngọc được che phủ bởi lông mi, cậu cười khúc khích, lòng yêu thích dường như đã tăng thêm một chút.
"Không thích mèo sao?"
Trong khi đang suy nghĩ, cậu cảm thấy xác quái vật trong hẻm nhỏ thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, nên vung tay tạo ra một luồng gió đánh nát xác quái vật.
Nhớ lại lời nói vừa nãy của Thích Mê, thiếu niên chợt nảy ra ý tưởng, khóe môi nhếch lên càng đẹp mắt.
Khi xoay người rời đi, đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần túi hộp cất bước, đôi bốt Martin nện bước mạnh mẽ, tạo thành một hơi thở đáng sợ giữa bầu không khí yên lặng chốn này.
*
Lớp Đậu Đinh.
Thích Mê ôm thùng giấy liếc nhìn bọn nhỏ đang háo hức trước mắt. Mười đứa trẻ đều cho rằng vừa rồi chúng biểu diễn không chê vào đâu được nên đang quấn lấy cô đòi quà. Cô giả vờ khó xử ngẫm nghĩ một lát, sau đó hỏi lại: “Các em cảm thấy ai hát hay nhất?”
“Em ạ!” Cả mười cái miệng đồng loạt trả lời.
Thích Mê ngẩng đầu nhìn Trịnh Viện Viện: “Cô Trịnh, cô cảm thấy như thế nào?”
Nguyệt
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trịnh Viện Viện cười nói: “Tôi cảm thấy bọn nhỏ hát rất hay, cô Thích, cô đừng trêu đùa bọn nhỏ nữa.”
Thích Mê gật đầu: “Vậy được rồi, nếu cô Trịnh cũng cảm thấy các em làm rất tốt vậy thì các em đến đây, cô tặng quà cho các em nha!” Cô để thùng giấy xuống đất, mở ra nhìn thử, bên trong đều là đồ ăn ngon.
Một thùng đầy mì ăn liền, bánh mì và đùi gà để no bụng, đồ ăn vặt để g.i.ế.c thời gian, sữa bột cho trẻ em…
Bọn nhỏ vui vẻ kêu lên, hơn mười cánh tay đồng loạt đưa vào.
“Mỗi người chỉ có thể chọn một món quà thôi, không được lấy thêm, nghe rõ không?” Thích Mê dựa lưng trên bục giảng, duy trì trật tự.
“Vâng ạ!” Giọng trẻ con đồng loạt trả lời.
Nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy Trịnh Viện Viện hơi khó tin, miệng cô ấy đã mở ra thành chữ ‘O’ rồi. Lúc trước Thích Mê ra ngoài dạo quanh siêu thị cũng chỉ tìm được hai gói mì ăn liền và hai túi bánh mì, thật không ngờ lần này ra ngoài lại thu hoạch được nhiều thứ như vậy.
Cô ấy nhìn vào trong hộp, trợn tròn mắt, chợt cảm thấy có thứ gì đó được nhét vào tay, cúi đầu nhìn thì nhận ra đó là món Maltesers cô ấy yêu thích nhất.
Thích Mê cười tủm tỉm chỉ chỉ vào trong góc.
Trịnh Viện Viện hiểu được đây là tấm lòng của cô, sau khi thì thầm cảm ơn, cô ấy lẻn vào trong góc tường, nhẹ nhàng xé túi ra, sau khi lén lút nhét một viên vào miệng thì quay đầu lại liếc nhìn một cái.
Cũng không biết Đỗ Thụy đã đi tới đây từ lúc nào, đang đứng cách cô ấy không xa, vóc dáng một mét tám mấy vừa vặn che chắn cho cô ấy.
Nhân cơ hội này Trình Viện Viện lại nhét thêm mấy viên vào miệng.
Thích Mê liếc nhìn Trịnh Viện Viện một cái, lại ẩn ý liếc nhìn Đỗ Thụy. Hai tay Đỗ Thụy đang nhét trong túi quần, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, giống như đang hỏi “Nhìn gì vậy?”
Thích Mê nhướng mày nhưng không nói gì.
Nhưng đúng lúc này lại có kẻ mặc kệ mọi chuyện, Vương Tiểu Hổ một tay túm chặt chăn bông nhỏ đang quấn quanh người, một tay cầm đùi gà vừa cướp được, bước đi khó khăn giống như người đang mặc sườn xám, chỉ có thể nhích chân từng chút một đến chỗ Đỗ Thụy. Biểu cảm diễn giải vô cùng sinh động hai chữ ‘Cạn lời’: “Thầy Đỗ, thầy đứng hong quần cho em ở tận nơi này ạ?”
Đỗ Thụy liếc nhìn đống lửa cách xa tới năm bước chân kia, bình tĩnh mở miệng: “Thầy mệt rồi, vận động một chút.”
Một đứa trẻ như Vương Tiểu Hổ nào có quan tâm anh ấy trả lời như thế nào, vừa hỏi xong đã nhìn thấy Trịnh Viện Viện như con mèo nhỏ trốn trong góc, cậu bé lại thò đầu nhỏ ra hỏi: “Cô Trịnh, cô đang làm gì vậy?”
Vừa dứt lời, Đỗ Thụy đã đẩy cậu bé một cái: “Đi nào, chúng ta đi hong quần nào.”
Trịnh Viện Viện bị Vương Tiểu Hổ hỏi một lời như thế xong liền vội vàng nhai Maltesers trong miệng rồi nuốt xuống.
Mấy viên còn lại, lúc đi ngang qua Thích Mê, cô ấy đã nhét hết tất cả vào miệng cô.
Hai cô gái như nhận được ám hiệu, nhìn nhau cười.
Nhìn thấy Đỗ Thụy đang ngẩng đầu nhìn mình, Thích Mê cố ý nhai thứ trong miệng một cách cường điệu, khoe khoang như trẻ con.
“Thầy Đỗ ơi, thầy không thể tập trung hong quần cho em được sao?” Vương Tiểu Hổ ngồi bên cạnh Đỗ Thụy với tư cách là giám thị, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng ‘Lớp học này mà không có mình thì phải làm sao đây’.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro