Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 22
Hàm Chi Sĩ
2025-03-25 21:42:08
Thích Mê bước tới trước mặt con quái vật, trịch thượng nói: “Tất nhiên là tao biết tao không thể g.i.ế.c mày bằng cách này, vẫn còn kém một chút, nhưng…” Cô dừng lại, khóe môi càng cong hơn, “Tao có thể thấy rõ.”
Cô giơ tay trái lên, khi những hình xăm kỳ lạ khó hiểu trên ngón trỏ và ngón giữa của cô ghép lại với nhau, một hình con mắt bí ẩn xuất hiện.
Cô gõ nhẹ vào mí mắt trái của mình, thì thầm điều gì đó với tông giọng khe khẽ, rồi mở mắt ra…
Con mắt màu hổ phách ở mắt trái không còn nữa, thay vào đó là một con mắt có thể phát ra ánh sáng xanh lam rực rỡ trong bóng tối.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy được phía trên nơi đáy con mắt màu lam còn có nhiều đường cong mờ ảo chạy ngang qua.
Thích Mê hơi ngẩng đầu lên, lúc này nụ cười của cô đột nhiên trở nên quỷ dị.
Cô nhìn con quái vật trước mặt từ trên xuống dưới, đột nhiên ánh mắt rơi vào bụng con quái vật.
Nguyệt
Cùng lúc đó, sắc mặt con quái vật thay đổi, trong cổ họng vang ra tiếng rên rỉ: “Không... Đừng…”
“Yên tâm, tao sẽ cho mày c.h.ế.t thật sảng khoái.” Thích Mê bắt chước lời nói của con quái vật, ngồi xổm xuống, giơ tay lên rồi c.h.é.m xuống, đ.â.m thủng một vị trí ở bên trái bụng dưới của cô ta.
Phụt, khi m.á.u b.ắ.n tung tóe trên người, cuối cùng con quái vật cũng đã mang lại chút hơi ấm cho làn da lạnh lẽo của cô.
Thích Mê dùng tay áo lau vết m.á.u trên mặt, khi mở mắt ra lần nữa, mắt trái đã trở lại bình thường.
Ước chừng năm giây sau, tiếng hát hỗn loạn trong phòng dần dần ngừng lại.
Thích Mê g.i.ế.c một con quái vật dưới nhạc đệm là giọng hát của trẻ con.
Cô quay lại nhìn cửa sổ, thấy Đỗ Thụy vẫn ngơ ngác đứng đó, cô mỉm cười, kéo một chân của con quái vật như thể đang tha một loại rác rưởi bình thường có kích thước lớn rồi quăng vào con hẻm nhỏ gần nhất.
Đi đi lại lại mất khoảng mười phút, khi quay lại, cô phát hiện Đỗ Thụy vẫn đứng đó, ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Thích Mê không nói gì, giơ điện thoại lên chiếu thẳng vào mặt anh ấy, thấy anh ấy đã tỉnh táo lại mới vẫy tay ra hiệu bảo anh ấy ra ngoài.
Một lúc sau, Đỗ Thụy cầm một cây gậy gỗ đi ra. Tuy vẻ mặt trông không quá thảng thốt nhưng nét hoảng sợ trong mắt không lừa được ai: “Sao vậy?”
Thích Mê quay người lại, chỉ về ba xe đẩy hàng đầy ắp phía bên kia đường, cười nói: “Tới giúp tôi một chút.”
Đỗ Thụy nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ trắng nõn ra thì cổ, xương quai xanh và bộ quần áo thể thao màu xám đều đã đổi màu.
Toàn bộ đều bị dính máu.
Cảm nhận được sự dò xét của anh ấy, Thích Mê nghiêng đầu: “Sao vậy? Anh cũng định liệt tôi vào hạng quái vật đấy à?”
Đỗ Thụy lúng túng chỉnh lại mắt kính, trả lời: “Không phải, tôi chỉ đang cảm thấy cô rất lợi hại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đây là lời nói thật lòng của anh ấy, nếu Thích Mê không quay lại kịp lúc, chỉ sợ nhóm mười hai người lớn nhỏ đã trở thành bữa tối của quái vật.
Dùng cây gậy gỗ trong tay anh để bảo vệ mọi người ư, thôi thì đừng mơ mộng nữa.
Làm tăm xỉa răng cho quái vật thì còn tạm được.
“Tôi ấy à, tất cả những thứ này đều do rèn luyện mỗi ngày mới có được.” Thích Mê mỉm cười, đẩy chiếc xe hàng nhẹ nhất vào trong: “Lúc mới bắt đầu chơi game thế giới tận thế tôi vẫn luôn là người gây trở ngại cho người khác, bị người ta mắng không biết bao nhiêu lần.”
“Ồ.”
Đỗ Thụy đăm chiêu, hai tay đặt lên tay vịn của hai chiếc xe hàng, định thử đẩy mạnh hai chiếc cùng đi. Nhưng hai chiếc xe hàng không nhúc nhích thì thôi, anh ấy còn bị phản lực đẩy lùi về sau một bước.
Anh ấy bật đèn pin trên tay lên nhìn thử, chẳng trách lại không đẩy được.
Trong một chiếc xe hàng có đựng một túi xi măng đầy bụi, cạnh đó là một thùng dụng cụ, còn lại là các loại phế liệu vụn vặt lẻ tẻ như sắt vụn, dây điện cũ, đủ thứ linh tinh chất đầy một xe.
Trên chiếc xe còn lại thì chất đầy mấy túi lớn, sờ thử thì hẳn là quần áo. Nhưng bên dưới vẫn là các loại phế phẩm và mười mấy viên gạch.
Đỗ Thụy nhìn những món đồ này, không hiểu: “Cô nhặt nhiều phế phẩm vậy để làm gì?”
Lúc này Thích Mê đã đẩy xe hàng vào đại sảnh của tầng một, trong hành lang trống rỗng loáng thoáng tiếng trả lời của cô: “Biến rác thải thành châu báu nha.”
Đỗ Thụy không hiểu lắm nhìn lướt qua, hiện tại anh ấy cũng không tham lam muốn đẩy một lần hai chiếc xe nữa mà tập trung tinh thần vịn vào một chiếc xe, dùng toàn bộ sức lực đẩy nó về phía trước. Cứ mỗi lần cố sức đẩy tới vài bước anh lại cảm khái trong lòng một lần – tất cả chỗ này đều do một mình Thích Mê đẩy về sao?
Đi tới hành lang, từ xa đã trông thấy trước cửa lớp Đậu Đinh có một chiếc xe hàng, Thích Mê lại không còn ở đó, không biết đã đi vào phòng hay đi đâu mất rồi.
Trong chiếc xe hàng ở cửa là những món đồ mới toanh chưa mở, có đồ chơi cũng có các đồ dùng hằng ngày, thêm cả một thùng carton lớn. Đỗ Thụy đẩy xe hàng sang một bên, đẩy những thứ hữu dụng vào phòng, sau đó đóng cửa lại, lại ra ngoài đường đẩy đống phế phẩm nặng nhất vào.
Lúc đi vào sân, Đỗ Thụy vô tình ngước mắt lên, bắt gặp một đôi mắt màu đỏ trong bóng tối, ngay lập tức anh ấy không còn dám cử động.
Thật sự đã quá bất cẩn rồi, lần này ra ngoài thậm chí anh ấy còn không mang theo cây gậy gỗ, hiện tại trong tay chỉ có chiếc điện thoại di động dùng để chiếu sáng.
Anh cứng người tại chỗ, giằng co với đôi mắt đỏ kia vài giây rồi thử lùi về sau.
Nhưng vừa lùi được một bước thì đôi mắt đỏ kia ré lên: “Méo!”
Đỗ Thụy lập tức dừng bước.
Hai bên lại lặng yên đối mắt, bỗng nhiên cửa sổ phòng vệ sinh nữ cạnh lớp Đậu Đinh bật mở, Thích Mê thò đầu ra trấn an Đỗ Thụy rằng không sao đâu: “Con mèo đó sẽ không tấn công người đâu, anh cứ đuổi nó đi là được.”
Cô giơ tay trái lên, khi những hình xăm kỳ lạ khó hiểu trên ngón trỏ và ngón giữa của cô ghép lại với nhau, một hình con mắt bí ẩn xuất hiện.
Cô gõ nhẹ vào mí mắt trái của mình, thì thầm điều gì đó với tông giọng khe khẽ, rồi mở mắt ra…
Con mắt màu hổ phách ở mắt trái không còn nữa, thay vào đó là một con mắt có thể phát ra ánh sáng xanh lam rực rỡ trong bóng tối.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy được phía trên nơi đáy con mắt màu lam còn có nhiều đường cong mờ ảo chạy ngang qua.
Thích Mê hơi ngẩng đầu lên, lúc này nụ cười của cô đột nhiên trở nên quỷ dị.
Cô nhìn con quái vật trước mặt từ trên xuống dưới, đột nhiên ánh mắt rơi vào bụng con quái vật.
Nguyệt
Cùng lúc đó, sắc mặt con quái vật thay đổi, trong cổ họng vang ra tiếng rên rỉ: “Không... Đừng…”
“Yên tâm, tao sẽ cho mày c.h.ế.t thật sảng khoái.” Thích Mê bắt chước lời nói của con quái vật, ngồi xổm xuống, giơ tay lên rồi c.h.é.m xuống, đ.â.m thủng một vị trí ở bên trái bụng dưới của cô ta.
Phụt, khi m.á.u b.ắ.n tung tóe trên người, cuối cùng con quái vật cũng đã mang lại chút hơi ấm cho làn da lạnh lẽo của cô.
Thích Mê dùng tay áo lau vết m.á.u trên mặt, khi mở mắt ra lần nữa, mắt trái đã trở lại bình thường.
Ước chừng năm giây sau, tiếng hát hỗn loạn trong phòng dần dần ngừng lại.
Thích Mê g.i.ế.c một con quái vật dưới nhạc đệm là giọng hát của trẻ con.
Cô quay lại nhìn cửa sổ, thấy Đỗ Thụy vẫn ngơ ngác đứng đó, cô mỉm cười, kéo một chân của con quái vật như thể đang tha một loại rác rưởi bình thường có kích thước lớn rồi quăng vào con hẻm nhỏ gần nhất.
Đi đi lại lại mất khoảng mười phút, khi quay lại, cô phát hiện Đỗ Thụy vẫn đứng đó, ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Thích Mê không nói gì, giơ điện thoại lên chiếu thẳng vào mặt anh ấy, thấy anh ấy đã tỉnh táo lại mới vẫy tay ra hiệu bảo anh ấy ra ngoài.
Một lúc sau, Đỗ Thụy cầm một cây gậy gỗ đi ra. Tuy vẻ mặt trông không quá thảng thốt nhưng nét hoảng sợ trong mắt không lừa được ai: “Sao vậy?”
Thích Mê quay người lại, chỉ về ba xe đẩy hàng đầy ắp phía bên kia đường, cười nói: “Tới giúp tôi một chút.”
Đỗ Thụy nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ trắng nõn ra thì cổ, xương quai xanh và bộ quần áo thể thao màu xám đều đã đổi màu.
Toàn bộ đều bị dính máu.
Cảm nhận được sự dò xét của anh ấy, Thích Mê nghiêng đầu: “Sao vậy? Anh cũng định liệt tôi vào hạng quái vật đấy à?”
Đỗ Thụy lúng túng chỉnh lại mắt kính, trả lời: “Không phải, tôi chỉ đang cảm thấy cô rất lợi hại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đây là lời nói thật lòng của anh ấy, nếu Thích Mê không quay lại kịp lúc, chỉ sợ nhóm mười hai người lớn nhỏ đã trở thành bữa tối của quái vật.
Dùng cây gậy gỗ trong tay anh để bảo vệ mọi người ư, thôi thì đừng mơ mộng nữa.
Làm tăm xỉa răng cho quái vật thì còn tạm được.
“Tôi ấy à, tất cả những thứ này đều do rèn luyện mỗi ngày mới có được.” Thích Mê mỉm cười, đẩy chiếc xe hàng nhẹ nhất vào trong: “Lúc mới bắt đầu chơi game thế giới tận thế tôi vẫn luôn là người gây trở ngại cho người khác, bị người ta mắng không biết bao nhiêu lần.”
“Ồ.”
Đỗ Thụy đăm chiêu, hai tay đặt lên tay vịn của hai chiếc xe hàng, định thử đẩy mạnh hai chiếc cùng đi. Nhưng hai chiếc xe hàng không nhúc nhích thì thôi, anh ấy còn bị phản lực đẩy lùi về sau một bước.
Anh ấy bật đèn pin trên tay lên nhìn thử, chẳng trách lại không đẩy được.
Trong một chiếc xe hàng có đựng một túi xi măng đầy bụi, cạnh đó là một thùng dụng cụ, còn lại là các loại phế liệu vụn vặt lẻ tẻ như sắt vụn, dây điện cũ, đủ thứ linh tinh chất đầy một xe.
Trên chiếc xe còn lại thì chất đầy mấy túi lớn, sờ thử thì hẳn là quần áo. Nhưng bên dưới vẫn là các loại phế phẩm và mười mấy viên gạch.
Đỗ Thụy nhìn những món đồ này, không hiểu: “Cô nhặt nhiều phế phẩm vậy để làm gì?”
Lúc này Thích Mê đã đẩy xe hàng vào đại sảnh của tầng một, trong hành lang trống rỗng loáng thoáng tiếng trả lời của cô: “Biến rác thải thành châu báu nha.”
Đỗ Thụy không hiểu lắm nhìn lướt qua, hiện tại anh ấy cũng không tham lam muốn đẩy một lần hai chiếc xe nữa mà tập trung tinh thần vịn vào một chiếc xe, dùng toàn bộ sức lực đẩy nó về phía trước. Cứ mỗi lần cố sức đẩy tới vài bước anh lại cảm khái trong lòng một lần – tất cả chỗ này đều do một mình Thích Mê đẩy về sao?
Đi tới hành lang, từ xa đã trông thấy trước cửa lớp Đậu Đinh có một chiếc xe hàng, Thích Mê lại không còn ở đó, không biết đã đi vào phòng hay đi đâu mất rồi.
Trong chiếc xe hàng ở cửa là những món đồ mới toanh chưa mở, có đồ chơi cũng có các đồ dùng hằng ngày, thêm cả một thùng carton lớn. Đỗ Thụy đẩy xe hàng sang một bên, đẩy những thứ hữu dụng vào phòng, sau đó đóng cửa lại, lại ra ngoài đường đẩy đống phế phẩm nặng nhất vào.
Lúc đi vào sân, Đỗ Thụy vô tình ngước mắt lên, bắt gặp một đôi mắt màu đỏ trong bóng tối, ngay lập tức anh ấy không còn dám cử động.
Thật sự đã quá bất cẩn rồi, lần này ra ngoài thậm chí anh ấy còn không mang theo cây gậy gỗ, hiện tại trong tay chỉ có chiếc điện thoại di động dùng để chiếu sáng.
Anh cứng người tại chỗ, giằng co với đôi mắt đỏ kia vài giây rồi thử lùi về sau.
Nhưng vừa lùi được một bước thì đôi mắt đỏ kia ré lên: “Méo!”
Đỗ Thụy lập tức dừng bước.
Hai bên lại lặng yên đối mắt, bỗng nhiên cửa sổ phòng vệ sinh nữ cạnh lớp Đậu Đinh bật mở, Thích Mê thò đầu ra trấn an Đỗ Thụy rằng không sao đâu: “Con mèo đó sẽ không tấn công người đâu, anh cứ đuổi nó đi là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro