Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 25

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

“Nhưng hai người cũng đừng lo lắng quá, tôi đã hỏi thăm được có một nơi được gọi là [Ảnh] , nghe nói chỗ đó là do người tiến hóa xây dựng để bảo vệ nhân loại, ở cạnh biển, nếu chúng ta có thể đến được đó là an toàn rồi.” Thích Mê vừa nhai mì vừa nói.

Trịnh Viện Viện gật đầu, đột nhiên cau mày: “Ở cạnh biển… Chỗ chúng ta cách biển khá xa.”

“Đúng vậy.” Thích Mê cúi đầu, thổi mì, hút một hơi, “Phải biết chính xác vị trí của [Ảnh] mới đi được.”

Đỗ Thụy ừ một tiếng biểu thị đồng ý.

Ba người lại im lặng một lần nữa.

Nguyệt

Cuộc trò chuyện của bọn họ luôn đứt quãng, lúc thì đứa này gọi cô ơi thầy ơi, lúc thì có đứa cãi nhau, chỉ khi xử lý xong bọn họ mới có thể tiếp tục nói chuyện.

Đỗ Thụy ăn tô mì đã nguội lạnh xong, sau khi buông đũa đột nhiên thay đổi chủ đề: “Cô tìm đồ ăn ở đâu mà nhiều như vậy?”

“Đúng đó, tôi cũng muốn biết.” Trịnh Viện Viện cũng nói.

“Ở nhà của tôi.” Thích Mê bình tĩnh nói, sau khi ăn xong cô khoác áo khoác ngoài, dựa lưng vào ghế, lười biếng thoải mái.

Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viện liếc nhau, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.

Lúc này Thích Mê như đột nhiên nhớ ra cái gì, cô ngồi thẳng người, cầm áo khoác lên lục lọi tìm thứ gì đó: “Aii đúng rồi, cho hai người xem cái này vui lắm nè.”

Lát sau cô móc ra một tấm hình.

Là một tấm hình kết hôn, người phụ nữ xõa tóc, nụ cười vô cùng hạnh phúc. Khuôn mặt người đàn ông thì bị ai rạch những đường thẳng trên đó nên không thể nhìn rõ.

Trịnh Viện Viện nhìn kỹ người phụ nữ trong ảnh, sau đó trợn tròn mắt ngẩng đầu nhìn Thích Mê một cái, hít vào một hơi khí lạnh.

Người phụ nữ trong hình và Thích Mê giống nhau như đúc.

Nhưng mặt hơi tròn hơn.

“Đây là… chị của cô sao?” Trịnh Viện Viện nghi ngờ hỏi.

Thích Mê cười lắc đầu.

Đỗ Thụy ghé đầu sang nhìn, sau đó ngồi thẳng người, đẩy kính mắt: “Là cô ấy.”

Trịnh Viện Viện sững sờ, miệng biến thành chữ ‘O’.

Thích Mê cũng không chờ cô ấy hỏi tiếp đã tiết lộ đáp án: “Đúng, là tôi, là tôi của thế giới này, đây là thế giới song song.”

Trịnh Viện Viện đăm chiêu, sau đó nhìn xuống bức ảnh trong tay.

Cũng không biết phải nói thế nào, cô ấy cảm thấy Thích Mê trong ảnh hơi bình thường, tuy rằng dáng vẻ giống nhau nhưng cô luôn cảm thấy Thích Mê ngồi bên cạnh mình có sức hấp dẫn hơn.

Nhưng lại không biết tại sao lại cảm thấy như vậy.

“Vốn dĩ tôi chỉ muốn thử vận may thôi, muốn nhìn thử xem tôi của thế giới này có sống ở căn hộ kia không…Thật không ngờ là cô ấy thật sự sống ở đây, thói quen của cô ấy cũng giống tôi, cũng thích để một chiếc chìa khóa dự phòng dưới tấm thảm chùi chân ở cửa ra vào.” Thích Mê cười khúc khích, nói: “Tôi và cô ấy đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau, cô ấy yêu đương, kết hôn, sinh con, trải qua cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc, còn tôi, năm mười chín tuổi vẫn còn đang đánh nhau với một đống quái vật lớn nhỏ trong game thế giới tận thế.”

“Cũng vừa hay tôi và cô ấy đều có thói quen tích trữ đồ, những đồ ăn này là tôi tìm được trong nhà cô ấy. Lúc đầu khi nhìn thấy rất nhiều đồ ăn như vậy tôi cũng khá bối rối, cho đến khi tôi đến phòng ngủ thì… đã hiểu.”

Thích Mê dừng lại một chút, nụ cười trên mặt bỗng trở nên hàm ý, thậm chí mang theo vài phần mỉa mai.

Trịnh Viện Viện do dự mãi, cuối cùng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ: “Có chuyện gì vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thích Mê nhếch môi: “Vốn dĩ tôi muốn lấy hết mấy thứ trên giường, nhưng khi vén chăn lên nhìn thì thấy trên giường có một bộ quần áo ngủ toàn thân, áo lót, quần lót, vớ, tất cả đều được trải ra ngay ngắn trên giường… Trực giác của tôi nói cho tôi biết, đây là trang phục ‘tôi’ kia sẽ mặc.”

"!!!"

Hai mắt Trịnh Viện Viện trợn to, Đỗ Thụy cũng ngẩng đầu.

Trong ánh lửa, đôi mắt Thích Mê sáng ngời.

Thích Mê bật cười ra tiếng, trong lòng có một đám lạc đà Alpaca chạy qua.

Lúc bộ quần áo kia bất ngờ đập vào mắt, cô nhớ tới những bộ quần áo nằm rải rác trên đường phố, toàn bộ đều là con người bị quái vật hút sạch sẽ không chừa lại xương…Cô của thế giới này cũng có kết cục như vậy.

Cũng bởi vì đã c.h.ế.t rồi nên không còn cần gì nữa.

Cũng bởi vì những đồ ăn cô ấy tích trữ không còn ai ăn, nên Thích Mê mới có thể thu thập được nhiều như vậy.

Hiện tại Thích Mê cũng không biết mình nên vui vẻ hay đau khổ.

Nụ cười của cô làm Trịnh Viện Viện lạnh sống lưng.

Trịnh Viện Viện dời ghế sang định an ủi, nhưng cô ấy thật sự không biết nên nói cái gì, cô ấy chỉ vào bức ảnh trong tay, cố gắng đổi chủ đề: “Vậy, vậy mặt của người đàn ông này là do cô rạch à?”

Thích Mê rủ mắt, im lặng.

Cứu mạng! Trịnh Viện Viện vừa hỏi xong đã hối hận, nếu người đàn ông này có liên quan đến cái c.h.ế.t của Thích Mê của thế giới này thì làm sao đây? Vậy cô còn có thể nói thêm được gì nữa chứ?

Cứu mạng! Trịnh Viện Viện vừa hỏi xong đã hối hận, nếu người đàn ông này có liên quan đến cái c.h.ế.t của Thích Mê của thế giới này thì làm sao đây? Vậy cô còn có thể nói thêm được gì nữa chứ?

Cô ấy nhìn sang Đỗ Thụy cầu cứu, Đỗ Thụy nhíu mày, trong chốc lát cũng không nghĩ ra cách gì.

Ước chừng mấy giây sau, Thích Mê chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nói: “Không phải tôi, là do mèo cào.”

“Mèo?” Trịnh Viện Viện nghiêng đầu.

Đỗ Thụy chợt nhớ tới con mèo đen đã thấy lúc trước: “Không phải là con mèo kia…”

“Chính là nó.”

Nói tới đây, đến bây giờ Thích Mê vẫn không thể hiểu con mèo kia đi theo cô là đang muốn cái gì.

Đi theo thì cũng thôi, lúc cô cầm tấm hình kết hôn trên bàn lên, nó đột nhiên nhảy ra, cô ném đao nó cũng không sợ mà còn lao mạnh vào khung ảnh.

Vậy nên khung ảnh trong tay cô rơi xuống đất vỡ nát.

Thích Mê cũng không nhìn mèo đen, lúc cô chuẩn bị nhặt tấm hình lên thì mèo đen đã xòe móng vuốt ra dứt khoát cào mạnh vài đường trên mặt người đàn ông.

Nhìn như đang trút giận.

Sau đó nó lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn bám người, nhẹ nhàng chạy đến bên chân Thích Mê định dụi đầu.

Sau khi bị Thích Mê lạnh lùng ngăn lại, nó cụp hai tai nhỏ lại như đang tủi thân, nằm xuống.

Vì thế Thích Mê mới cầm về một tấm ảnh cưới không thể nhìn thấy mặt chú rể.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0