Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 18

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Trịnh Viện Viện lạnh giọng nhắc nhở: “Vu Kiều Kiều, mẹ đã nói với con như thế nào, trên thế giới không có quỷ? Đứng lại, ngồi xuống!”

“Đó chỉ là do mẹ không nhìn thấy thôi, không có nghĩa là không có…” Vu Kiều Kiều bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Lúc này, Triệu Nhất Triết nghiêm trang giải thích: “Trên thế giới này thật sự không có quỷ, cha tớ nói tất cả chỉ là để dọa trẻ con.”

“Hừ!” Vu Kiều Kiều trợn mắt không để ý đến cậu bé.

Trong lúc bọn trẻ đang nói chuyện với nhau, Đỗ Thụy đã mở hé cửa ra. Vừa nhìn thấy trên mặt đất có mấy con sâu to, béo trắng thì anh ấy nhanh chóng luồn qua đóng cửa lại, tiện thể chặn luôn lời nói buồn rầu của Vương Tiểu Hổ lại đằng sau cánh cửa: “Thầy Đỗ, đừng đốt quần của em đi”.

Đỗ Thụy hít một hơi khí lạnh.

Tuy rằng anh ấy đã nghe Thích Mê nói qua về mấy con sâu to lớn, nhưng anh ấy không hề nghĩ tới bọn chúng sẽ, to, như, thế, này!

Không chỉ có to thôi đâu, số lượng còn nhiều nữa.

Sau khi anh ấy đi ra ngoài, hai bên trái phải đều không có chỗ mà đặt chân. Sâu bọ trắng nõn bò lổm ngổm ở trên mặt đất, trên tường có hai con nhện lớn, cảnh tượng này, thật là làm cho anh ấy - một người đàn ông 30 tuổi cũng phải cảm thấy sợ hãi.

Anh ấy nín thở tập trung, đầu tiên là giơ cây đuốc lên, đốt mấy con nhện đang lung lay sắp rơi, tiếp theo lại dùng lửa nướng mấy con sâu trên mặt đất.

Không bao lâu sau, hành lang vang lên tiếng bùm bùm nổ mạnh của mấy con sâu. Cùng với tiếng nổ mạnh, mùi hôi thối cũng lan tỏa khắp nơi. Ngọn lửa ngay lập tức bùng cháy khi tiếp xúc với chất nhầy, nối tiếp nhau lao tới.

Nguyệt

Đỗ Thụy vừa đi vừa đốt lửa vào mấy con sâu, sau khi xác nhận rằng tất cả đều đã bị cháy hết anh ấy mới bước vào nhà vệ sinh.

Anh ấy cắm cây đuốc ở một chậu hoa chỉ còn bùn đất, dựa vào ánh sáng này mà vò nhẹ vài cái trên quần của Vương Tiểu Hồ.

Anh ấy không dám chần chừ ở đây lâu hơn, sau khi vò sơ qua thì lập tức cầm quần và cây đuốc trở về lớp Đậu Đinh.

Sâu ở hành lang gần như đã hết, chỉ còn lại một vài đốm lửa vẫn đang cháy dở.

Đột nhiên, một cái bóng đen từ phía trước nhanh chóng bay lại đây. Phần phật, phần phật, rất giống với loại máy bay nhỏ không người lái.

Đỗ Thụy vội vàng né tránh lui về phía sau, chờ bóng đen này tới gần anh ấy mới phát hiện chỉ là một con thiêu thân. Toàn thân nó màu xanh lục, đôi cánh khỏe khoắn có lực, hoa văn trên đôi mắt trông rất đáng sợ, đặt vào bầu không khí này thì rất dọa người.

Chỉ thấy con thiêu thân đụng vào tường rồi lập tức vòng lại, tiếp tục bay về phía cây đuốc.

Nhưng lần này Đỗ Thụy không trốn nữa, anh ấy giơ cây đuốc lên cao.

Thiêu thân vây quanh ánh lửa vài vòng, sau đó lửa bén vào cánh của nó, nó muốn chạy trốn nhưng đã chậm, “bộp” một tiếng, đôi cánh của nó cháy rụi và rơi xuống đất, vừa lúc lại rơi xuống ngay trên đốm lửa đang cháy. Trộn lẫn với chất nhầy của sâu, ngọn lửa càng cháy càng lớn, cuối cùng bóng đen ngừng giãy giụa hẳn.

Thật sự là một pha tự hủy.

Đỗ Thụy lấy lại tinh thần, đẩy cửa vào lại phòng, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Trịnh Viện Viện đã tiếp đón: “Thầy Đỗ….” một chữ “à” còn chưa kịp nói ra thì đã nghe thấy cửa sổ bên kia đột nhiên truyền đến tiếng động.

Một vài âm thanh gần như cùng một lúc vang lên, cộp cộp cộp cộp, có thứ gì đó gõ lên mặt kính như đang muốn đột nhập vào!

Căn phòng bỗng nhiên im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đỗ Thụy, Trịnh Viện Viện và lũ trẻ đều nín thở, nhìn thẳng về phía cửa sổ.

Cửa sổ được che bằng rèm nên không thể nhìn rõ đó là gì.

Chỉ sau vài giây im lặng, Vu Kiều Kiều hỏi: “Ai gõ cửa sổ vậy nhỉ?”

Trịnh Viện Viện ngay lập tức quay lại và ra dấu “suỵt” với cô bé.

Vu Kiều Kiều khiếp đảm che miệng lại.

Đáp lại cô bé là một vài tiếng va đập, cộp cộp cộp.

Đỗ Thụy ném chiếc quần ướt trong tay lên bục giảng, đưa mắt ra hiệu với Trịnh Viện Viện. Trịnh Viện Viện lập tức hiểu ý, kéo mấy đứa nhỏ vào trong lòng cô ấy.

Chuyện đầu tiên đám trẻ làm luôn là nhìn vẻ mặt của thầy cô, vừa thấy dáng vẻ cẩn thận của Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy chúng lập tức cũng thận trọng theo, chỉ dám nói chuyện thầm thì: “Cô ơi, cái gì đập vào kính thế ạ?”

Trịnh Viện Viện lắc đầu, không dám rời mắt khỏi cửa sổ.

Có rất nhiều tiếng va đập, thậm chí còn ngày càng nhiều hơn, như thể là đang có một hòn đá bọc vải đập vào kính, âm thanh rất trầm không chói tai.

Đỗ Thụy cầm cây đuốc đi đến bên cửa sổ, dừng lại một lát rồi mở rèm ra từng chút một.

Nương theo ánh lửa, anh ấy nhìn thấy có vài con côn trùng lớn đang đập vào kính, có những thiêu thân giống con mà anh ấy đã từng thấy và cả một loại côn trùng giáp xác màu đen mà anh ấy chưa từng thấy trước đây.

Sau khi ngọn đuốc đến gần hơn, hành động của những con côn trùng này càng nhanh, chúng không ngừng va vào cửa một cách bất chấp.

Đỗ Thụy thở phào một hơi.

Là côn trùng thì còn đỡ, anh ấy chỉ sợ chúng là lũ quái vật đã gặp ở hành lang trước đó. Anh ấy không có bản lĩnh như Thích Mê, có thể chống lại rồi chạy thoát.

Trịnh Viện Viện vừa sợ hãi vừa tò mò, thấy Đỗ Thụy cứ đứng đó không động đậy gì, cô ấy cất tiếng hỏi một cách yếu ớt: “Thầy Đỗ, cái gì vậy?”

Lúc nói ra lời này, trong đầu cô ấy cũng đồng thời tràn đầynhững cảnh tượng kinh khủng.

Đỗ Thụy thả rèm xuống, cực kỳ bình tĩnh: “Không có gì, bươm bướm thôi, thấy ở đây có ánh sáng nên lao tới.”

“Ồ.”

Trịnh Viện Viện nhắm mắt lại, nhẹ nhõm thở ra.

Lũ trẻ vừa nghe thấy là bươm bướm, trên mặt chúng hiện lên vẻ không nói nên lời. Triệu Nhất Triết buông cánh tay Trịnh Viện Viện ra, đứng thẳng lên: “Tưởng gì, thì ra chỉ là con bướm bé tí. Hồi bé em từng nuôi một con rồi.”

Trịnh Viện Viện phản ứng lại, ngẩng đầu lên: “?”

Em hồi bé?

Vu Kiều Kiều cũng dẩu môi, thoát ra khỏi vòng tay của Trịnh Viện Viện: “Chẳng vui gì cả, tớ còn tưởng là quái vật tám chân nữa chứ.”

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0