Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 19
Hàm Chi Sĩ
2025-03-25 21:42:08
“Tớ còn tưởng là quái vật ba đầu mười hai chân luôn á!” Như thể đã rơi vào một trận chiến khoe khoang mấy cái tưởng tượng kỳ lạ, Vương Tiểu Hổ cũng hô lên không chịu thua kém.
Sau khi nhận ra đó là một sự nhầm to, bọn trẻ lại vùi mình vào đống đồ chơi.
Đôi chị em song sinh Diệp Thù Thi và Diệp Thù Từ vừa tỉnh dậy dụi dụi mắt rồi bám theo Trịnh Viện Viện kêu đói bằng giọng nói trẻ con trong trẻo. Trịnh Viện Viện đáp rằng xong ngay đây, rồi đứng dậy và đi lên bục giảng lấy hai cái cốc giấy sạch sẽ.
Đỗ Thụy bước đến, đưa tay tiếp lấy: “Cô đi đi, chỗ này để tôi.”
Trịnh Viện Viện gật đầu, nhận lấy cây đuốc. Nhân lúc bọn trẻ không để ý thì khẽ khàng mở cửa ra rồi lại đóng cửa vào thật khẽ.
Trong hành lang có mùi tanh tưởi xen lẫn với hôi thối xộc thẳng vào mũi.
Cô ấy không kìm nổi mà nôn khan vài cái, vội vàng che mũi lại. Chưa đi được mấy bước, thì bỗng nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng “kẽo kẹt” khi mở cửa phòng, cô ấy quay lại thì thấy Đỗ Thụy đang nghiêng nửa người ra ngoài.
“Tôi không sao đâu thầy Đỗ, thầy đi chăm sóc cho bọn trẻ đi.” Trịnh Viện Viện bịt chặt miệng mũi, khi nói phát ra âm thanh nghèn nghẹt.
Đỗ Thụy: “Tôi thấy được cả hai bên mà, cô cứ đi đi.”
Nghe anh nói vậy, Trịnh Viện Viện không từ chối, cũng thấy yên lòng một cách khó hiểu.
Cô ấy không cao, khuôn mặt trẻ trung, hiện tại đang mặc một chiếc áo phao phong cách hoạt hình, trông giống y như một học sinh nữ vẫn còn nét trẻ con, vai không gánh tay không vác được, nên đương nhiên Đỗ Thụy rất lo lắng.
Anh ấy dựa vào tường, xé túi bánh mì trên tay.
Khi thấy Trịnh Viện Viện đi vào nhà vệ sinh rồi, anh ấy mới từ từ đứng thẳng lên, vừa quay đầu lại thì thấy cháu ngoại trai Ngô Mộc Thần đang đứng bên cạnh anh ấy với vẻ mặt oán giận.
Chiếc áo phao màu hồng của nữ trên người có vẻ hơi nhỏ đã bị căng ra bởi cái bụng phình lên của Ngô Mộc Thần, trông như bị một cái chậu úp lên.
Ngô Mộc Thần không nói gì, đút đôi tay nhỏ nhắn vào túi quần, im lặng đi theo anh ấy, nhìn Đỗ Thụy đặt từng chiếc bánh mì vào cốc giấy đưa cho hai chị em sinh đôi nhà họ Diệp.
Đỗ Thụy quay người lại, nhưng Ngô Mộc Thần không kịp né tránh nên đã va vào chân anh.
“Muốn ăn bánh mì hả?” Đỗ Thụy hỏi.
Ngô Mộc Thần lắc đầu.
“Vậy đừng đi theo cậu.” Đỗ Thụy nhấc cậu bé qua một bên. Đi tới bục giảng lấy hai ly nước nhỏ cho hai cô nhóc, khẽ khàng thổi nguội giúp cô bé.
Ngô Mộc Thần nhìn chăm chăm vào anh ấy hai giây, lắc cái lắc đầu nhỏ rồi thở dài: “Cậu nhỏ à, cháu quá thất vọng về cậu.”
“Làm sao?”
“Cậu vẫn chưa thấy à?” Ngô Mộc Thần cố tình kéo quần áo ở trên người.
Đỗ Thụy bỗng ngộ ra, thản nhiên nói: “Tình huống đặc biệt, chịu khó.”
“?”
Nguyệt
Mặt Ngô Mộc Thần bỗng phình ra như cái bánh bao, cậu bé ôm hai tay tức giận, phì phò đi vào một góc lớp, bất động ở đó.
Cậu bé không giỏi biểu đạt nên hay bày tỏ sự bất mãn bằng cách này cho tới tận bây giờ, vì quá im lặng nên thường xuyên bị cậu Đỗ Thụy phớt lờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
May mà có Trịnh Viện Viện, khi cô sải bước chạy về, vừa liếc qua đã thấy một “quả trứng hồng” đang thu lu trong góc phòng học, vội hỏi Đỗ Thụy “Sao thế?”
Đỗ Thụy khẽ bảo là không có gì.
Trịnh Viện Viện nhìn thoáng qua thì thấy Ngô Mộc Thần đang hờn dỗi. Tính tình của cậu cháu ngoại này thực sự giống y hệt cậu của mình, ít nói, lúc thể hiện sự bất mãn
thì cũng chỉ im lặng, so với những đứa trẻ hay quấy khóc, cô ấy càng thấy thương cho đứa bé không khóc quấy như Ngô Mộc Thần.
Sau khi đặt ngọn đuốc đã tắt vào tường, cô ấy ngồi xổm xuống bên cạnh Ngô Mộc Thần, dịu dàng hỏi cậu bé sao thế.
Ngô Mộc Thần lắc đầu, không nói gì, không ngừng dùng đôi bàn tay nhỏ bé gẩy gẩy vào các khe gạch.
“Nếu em không nói gì, cô sẽ đoán…” Trịnh Viện Viện giả vờ suy nghĩ: “Để cô nghĩ thử xem nào, Ngô Mộc Thần đói rồi phải không?”
Ngô Mộc Thần lắc đầu.
Trịnh Viện Viện: “Muốn đi WC hả? Hay có chỗ nào khó chịu hả?”
Ngô Mộc Thần vẫn lắc đầu.
Đến lúc này, Đỗ Thụy thật sự không chịu nổi nữa, đi tới chỉ điểm: “Thằng bé không thích mặc áo phao của con gái này.”
Trịnh Viện Viện nghe vậy thì cười nói: “Thì ra là thế…” Cô sờ sờ đầu Ngô Mộc Thần: “Bạn học Ngô Mộc Thần không vui vì không thích chiếc áo này à? Không sao, nếu không thích thì cứ cởi ra, nhưng em phải hứa với cô là sẽ quấn chăn thật chặt và ngồi bên đống lửa, nếu bị lạnh thì lại mặc vào nhé, được không?”
Ngô Mộc Thần: “...”
Trịnh Viện Viện nghiêng đầu, dán sát mắt lại chỗ cậu bé: “Được không?”
Ngô Mộc Thần: “...”
Bàn tay nhỏ bé của cậu lại gẩy gẩy vào các khe gạch, khi Trịnh Viện Viện hỏi đến lần thứ ba, cuối cùng cậu bé cũng gật đầu đi theo Trịnh Viện Viện đến bên chiếc giường nhỏ, còn không quên lườm cậu mình một cái.
Cuối cùng sau khi cởi bỏ chiếc áo nữ tính này ra, vẻ mặt của Ngô Mộc Thần dịu đi hẳn. Cậu bé cuốn chiếc chăn nhỏ cuộn tròn trên chiếc ghế con, ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa.
Trong chốc lát, trong phòng có sự hòa hợp hiếm có.
Ăn xong hai cái bánh mì, cặp song sinh mặc quần áo dày vào rồi vùi vào đống đồ chơi, có hai cậu bé đang ngủ, còn Ngô Mộc Thần thì ngoan ngoãn ngồi sưởi ấm bên đống lửa.
Chỉ có Vương Tiểu Hổ đang “tận tình khuyên bảo” Đỗ Thụy nhanh chóng hong khô quần giúp thằng nhóc, nói rằng thằng nhóc rất nóng lòng muốn được tham gia đánh quái.
Đỗ Thụy đành phải ngồi bên đống lửa tập trung hong khô quần.
Không lâu sau, Ngô Mộc Thần nhìn chằm chằm Đỗ Thụy hỏi: “Cậu, cậu đang giấu chúng cháu điều gì à?”
“Không có.”
“Hừ, gạt người, chắc chắn là có việc giấu chúng cháu.”
Trời sinh Ngô Mộc Thần có đôi mắt nai, to tròn dễ thương, khuôn mặt hơi giống bé gái, khi cau mày luôn khiến người ta có cảm giác rất đáng thương oan ức, cậu bé nói: “Cô Thích đã ra ngoài lâu vậy còn chưa về, cháu lo lắm.”
Sau khi nhận ra đó là một sự nhầm to, bọn trẻ lại vùi mình vào đống đồ chơi.
Đôi chị em song sinh Diệp Thù Thi và Diệp Thù Từ vừa tỉnh dậy dụi dụi mắt rồi bám theo Trịnh Viện Viện kêu đói bằng giọng nói trẻ con trong trẻo. Trịnh Viện Viện đáp rằng xong ngay đây, rồi đứng dậy và đi lên bục giảng lấy hai cái cốc giấy sạch sẽ.
Đỗ Thụy bước đến, đưa tay tiếp lấy: “Cô đi đi, chỗ này để tôi.”
Trịnh Viện Viện gật đầu, nhận lấy cây đuốc. Nhân lúc bọn trẻ không để ý thì khẽ khàng mở cửa ra rồi lại đóng cửa vào thật khẽ.
Trong hành lang có mùi tanh tưởi xen lẫn với hôi thối xộc thẳng vào mũi.
Cô ấy không kìm nổi mà nôn khan vài cái, vội vàng che mũi lại. Chưa đi được mấy bước, thì bỗng nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng “kẽo kẹt” khi mở cửa phòng, cô ấy quay lại thì thấy Đỗ Thụy đang nghiêng nửa người ra ngoài.
“Tôi không sao đâu thầy Đỗ, thầy đi chăm sóc cho bọn trẻ đi.” Trịnh Viện Viện bịt chặt miệng mũi, khi nói phát ra âm thanh nghèn nghẹt.
Đỗ Thụy: “Tôi thấy được cả hai bên mà, cô cứ đi đi.”
Nghe anh nói vậy, Trịnh Viện Viện không từ chối, cũng thấy yên lòng một cách khó hiểu.
Cô ấy không cao, khuôn mặt trẻ trung, hiện tại đang mặc một chiếc áo phao phong cách hoạt hình, trông giống y như một học sinh nữ vẫn còn nét trẻ con, vai không gánh tay không vác được, nên đương nhiên Đỗ Thụy rất lo lắng.
Anh ấy dựa vào tường, xé túi bánh mì trên tay.
Khi thấy Trịnh Viện Viện đi vào nhà vệ sinh rồi, anh ấy mới từ từ đứng thẳng lên, vừa quay đầu lại thì thấy cháu ngoại trai Ngô Mộc Thần đang đứng bên cạnh anh ấy với vẻ mặt oán giận.
Chiếc áo phao màu hồng của nữ trên người có vẻ hơi nhỏ đã bị căng ra bởi cái bụng phình lên của Ngô Mộc Thần, trông như bị một cái chậu úp lên.
Ngô Mộc Thần không nói gì, đút đôi tay nhỏ nhắn vào túi quần, im lặng đi theo anh ấy, nhìn Đỗ Thụy đặt từng chiếc bánh mì vào cốc giấy đưa cho hai chị em sinh đôi nhà họ Diệp.
Đỗ Thụy quay người lại, nhưng Ngô Mộc Thần không kịp né tránh nên đã va vào chân anh.
“Muốn ăn bánh mì hả?” Đỗ Thụy hỏi.
Ngô Mộc Thần lắc đầu.
“Vậy đừng đi theo cậu.” Đỗ Thụy nhấc cậu bé qua một bên. Đi tới bục giảng lấy hai ly nước nhỏ cho hai cô nhóc, khẽ khàng thổi nguội giúp cô bé.
Ngô Mộc Thần nhìn chăm chăm vào anh ấy hai giây, lắc cái lắc đầu nhỏ rồi thở dài: “Cậu nhỏ à, cháu quá thất vọng về cậu.”
“Làm sao?”
“Cậu vẫn chưa thấy à?” Ngô Mộc Thần cố tình kéo quần áo ở trên người.
Đỗ Thụy bỗng ngộ ra, thản nhiên nói: “Tình huống đặc biệt, chịu khó.”
“?”
Nguyệt
Mặt Ngô Mộc Thần bỗng phình ra như cái bánh bao, cậu bé ôm hai tay tức giận, phì phò đi vào một góc lớp, bất động ở đó.
Cậu bé không giỏi biểu đạt nên hay bày tỏ sự bất mãn bằng cách này cho tới tận bây giờ, vì quá im lặng nên thường xuyên bị cậu Đỗ Thụy phớt lờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
May mà có Trịnh Viện Viện, khi cô sải bước chạy về, vừa liếc qua đã thấy một “quả trứng hồng” đang thu lu trong góc phòng học, vội hỏi Đỗ Thụy “Sao thế?”
Đỗ Thụy khẽ bảo là không có gì.
Trịnh Viện Viện nhìn thoáng qua thì thấy Ngô Mộc Thần đang hờn dỗi. Tính tình của cậu cháu ngoại này thực sự giống y hệt cậu của mình, ít nói, lúc thể hiện sự bất mãn
thì cũng chỉ im lặng, so với những đứa trẻ hay quấy khóc, cô ấy càng thấy thương cho đứa bé không khóc quấy như Ngô Mộc Thần.
Sau khi đặt ngọn đuốc đã tắt vào tường, cô ấy ngồi xổm xuống bên cạnh Ngô Mộc Thần, dịu dàng hỏi cậu bé sao thế.
Ngô Mộc Thần lắc đầu, không nói gì, không ngừng dùng đôi bàn tay nhỏ bé gẩy gẩy vào các khe gạch.
“Nếu em không nói gì, cô sẽ đoán…” Trịnh Viện Viện giả vờ suy nghĩ: “Để cô nghĩ thử xem nào, Ngô Mộc Thần đói rồi phải không?”
Ngô Mộc Thần lắc đầu.
Trịnh Viện Viện: “Muốn đi WC hả? Hay có chỗ nào khó chịu hả?”
Ngô Mộc Thần vẫn lắc đầu.
Đến lúc này, Đỗ Thụy thật sự không chịu nổi nữa, đi tới chỉ điểm: “Thằng bé không thích mặc áo phao của con gái này.”
Trịnh Viện Viện nghe vậy thì cười nói: “Thì ra là thế…” Cô sờ sờ đầu Ngô Mộc Thần: “Bạn học Ngô Mộc Thần không vui vì không thích chiếc áo này à? Không sao, nếu không thích thì cứ cởi ra, nhưng em phải hứa với cô là sẽ quấn chăn thật chặt và ngồi bên đống lửa, nếu bị lạnh thì lại mặc vào nhé, được không?”
Ngô Mộc Thần: “...”
Trịnh Viện Viện nghiêng đầu, dán sát mắt lại chỗ cậu bé: “Được không?”
Ngô Mộc Thần: “...”
Bàn tay nhỏ bé của cậu lại gẩy gẩy vào các khe gạch, khi Trịnh Viện Viện hỏi đến lần thứ ba, cuối cùng cậu bé cũng gật đầu đi theo Trịnh Viện Viện đến bên chiếc giường nhỏ, còn không quên lườm cậu mình một cái.
Cuối cùng sau khi cởi bỏ chiếc áo nữ tính này ra, vẻ mặt của Ngô Mộc Thần dịu đi hẳn. Cậu bé cuốn chiếc chăn nhỏ cuộn tròn trên chiếc ghế con, ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa.
Trong chốc lát, trong phòng có sự hòa hợp hiếm có.
Ăn xong hai cái bánh mì, cặp song sinh mặc quần áo dày vào rồi vùi vào đống đồ chơi, có hai cậu bé đang ngủ, còn Ngô Mộc Thần thì ngoan ngoãn ngồi sưởi ấm bên đống lửa.
Chỉ có Vương Tiểu Hổ đang “tận tình khuyên bảo” Đỗ Thụy nhanh chóng hong khô quần giúp thằng nhóc, nói rằng thằng nhóc rất nóng lòng muốn được tham gia đánh quái.
Đỗ Thụy đành phải ngồi bên đống lửa tập trung hong khô quần.
Không lâu sau, Ngô Mộc Thần nhìn chằm chằm Đỗ Thụy hỏi: “Cậu, cậu đang giấu chúng cháu điều gì à?”
“Không có.”
“Hừ, gạt người, chắc chắn là có việc giấu chúng cháu.”
Trời sinh Ngô Mộc Thần có đôi mắt nai, to tròn dễ thương, khuôn mặt hơi giống bé gái, khi cau mày luôn khiến người ta có cảm giác rất đáng thương oan ức, cậu bé nói: “Cô Thích đã ra ngoài lâu vậy còn chưa về, cháu lo lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro