Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 17
Hàm Chi Sĩ
2025-03-25 21:42:08
Dưới ánh đèn, hai con mắt đỏ rực của nó bị chiếu sáng ngời trông giống như viên hồng ngọc.
“Theo dõi tao à?” Thích Mê nghiêng đầu.
Mèo đen thu hồi chân trước, ngoan ngoãn nằm xuống: Meo ~
Kêu một tiếng cực mềm mại cực ngọt ngào.
Đáy mắt của Thích Mê hiện lên một tia kinh ngạc.
Không giống với cặp mắt đã bị biến dị của con chuột lúc trước, kích thước của con mèo này không hề thay đổi, vẫn giống như một con mèo bình thường, chỉ có đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ, dường như nó không có ý muốn công kích cô mà chỉ muốn đi theo thôi.
Nhưng hiện tại không công kích, không có nghĩa là nó không có ý xấu.
Nhỡ đâu con mèo này biến dị, bộ não phát triển có suy nghĩ giống con người, rồi nó lên kế hoạch lợi dụng cô thì sao?
Thích Mê rút dao, khéo léo ném về phía đầu con mèo.
Mèo đen nhanh chóng chạy đi, né tránh, nó vừa định dừng lại, nào ngờ lần này con d.a.o bị buộc vào dây, một ném không trúng, Thích Mê thu d.a.o lại, tiếp tục nhắm rồi lại quăng về phía nó.
Mèo đen: “!!!”
Mèo đen vội vã liên tục nhảy xuống nóc nhà.
Thích Mê đuổi theo, tay cầm con d.a.o đã ném hai lần không trúng, cô muốn thử dùng cận chiến g.i.ế.c c.h.ế.t con mèo. Kết quả cô phát hiện hẻm nhỏ trống không, con mèo kia không biết đã trốn đi tới nơi nào.
“Coi như mày trốn nhanh.”
Thích Mê hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Bên kia, nhà trẻ Xuân Nha, lớp Đậu Đinh.
“Thầy Đỗ, em muốn đi tiểu!” Vương Tiểu Hổ kẹp hai chân, tủi thân nhìn về phía Đỗ Thụy. Vừa rồi thằng nhóc uống quá nhiều nước mì gói, thật sự không nín được nữa.
Đỗ Thụy suy nghĩ lời của Thích Mê trước khi đi đã dặn dò, ở cửa có mấy con sâu to, cần phải mang theo cây đuốc.
Sau đó anh ấy chỉ vào góc ở cuối phòng học: “Đi qua chỗ đó đi.”
“A? Đi, đi ngay ở chỗ đó?” Vương Tiểu Hổ trừng hai mắt nhỏ, thằng nhóc không thể tưởng tượng quay đầu lại nhìn hai cô bạn học vẫn còn đang chơi đồ chơi, lắc đầu như trống bỏi: “không được!”
Đỗ Thụy nhẹ nhàng đẩy nhóc qua đó: “Thầy sẽ che chắn cho em…”
“Không đâu, em muốn đi tới nhà vệ sinh!” Vương Tiểu Hổ kẹp cẳng chân chạy tới bên cạnh cửa, lắc lư trông như một con chim cánh cụt con.
Đỗ Thụy giữ chặt nhóc lại: “Bây giờ nhà vệ sinh bị hỏng mất rồi, không thể dùng được nữa.”
“Dạ?” Vương Tiểu Hổ chớp chớp mắt: “Em không tin, em muốn đi xem!”
“Bạn học Vương Tiểu Hổ, nếu em không nghe lời, thầy giáo sẽ tức giận đấy.” Đỗ Thụy cố ý làm mặt nghiêm túc.
Vương Tiểu Hổ: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vương Tiểu Hổ cảm thấy tủi thân, thằng nhóc chỉ có thể bị Đỗ Thụy xách như một con gà con, kéo đến mặt sau của phòng học.
Đỗ Thụy mới vừa ngồi xổm xuống, đang chuẩn bị xoa tay sau cởi quần cho thằng nhóc, đột nhiên, anh ấy nghe thấy tiếng Vương Tiểu Hổ “Oa” một tiếng khóc to. Đứa nhỏ này, ngày thường là thành viên chính trong ban Hỗn Thế Ma Vương, thường xuyên chọc người khác khóc, đây vẫn là lần đầu tiên khóc to đến mức nghe như một cái ấm nước đang sôi.
Oa oa oa, i i i, khi dừng khi tiếp.
Đỗ Thụy hoảng sợ, trong nhất thời anh ấy không dám động đậy thêm: “Làm sao vậy?”
Vương Tiểu Hổ khóc nức nở, nói tới ba lần Đỗ Thụy mới nghe rõ.
“Em, em… Em tè ra quần rồi… Oa….”
Đỗ Thụy: “…”
Lúc trước vẫn còn rất ổn, bọn nhỏ khống chế âm lượng nên không quá ầm ĩ. Lúc này Vương Tiểu Hổ “Oa” một tiếng khóc to, hai đứa nhỏ đang ngủ say đã thức giấc ngồi dậy, híp mắt ngồi ở đó ngơ ngác.
Trịnh Viện Viện vội đã đi tới giúp bọn nhỏ đắp chăn, cô ấy kiểm tra cậu bé nhỏ nhất Địch Vân Đồng, may quá cậu bé vẫn chưa tỉnh, liền vội vã qua vỗ nhẹ cậu bé vài cái.
Lúc này Vương Tiểu Hổ đã bị Đỗ Thụy dỗ dành cẩn thận rồi, thằng nhóc vừa sụt sịt vừa cởi quần, không xác định lại hỏi một lần nữa: “Thầy Đỗ à… Thầy sẽ không nói chuyện em tè ra quần này… này với cha và mẹ của em phải không?”
“Thầy sẽ không nói đâu.” Đỗ Thụy trả lời, anh ấy cởi một phần quần ra hộ nhóc rồi ôm thằng nhóc về trên giường, dùng chăn che lại sau mới cởi toàn bộ, dặn dò nói: “Che đậy lại, có bạn nữ ở đây.”
Vương Tiểu Hổ l.i.ế.m nước mũi chảy xuống bên miệng, gật đầu.
Đỗ Thụy ghét bỏ nhăn mi lại, móc khăn giấy từ trong túi ra giúp thằng nhóc lau khô nước mũi, sau đó anh ấy cầm lấy cái quần dính nước tiểu đứng dậy đi tới bên người Trịnh Viện Viện nói: “Tôi đi ra ngoài giặt quần.”
Nguyệt
Trịnh Viện Viện: “Chờ một chút, thầy Đỗ…”
“Gì vậy?” Đỗ Thụy quay đầu lại.
Trịnh Viện Viện hơi hơi hé miệng rồi lại ngậm chặt. Sau khi đắp chăn cẩn thận cho Địch Vân Đồng, cô ấy mang ánh mắt né tránh đi tới, vẻ mặt khó xử: “Tôi, tôi cũng muốn đi.”
Đỗ Thụy im lặng hai giây, nhìn về phía góc cuối của phòng học.
Anh ấy chưa kịp mở miệng nói cái gì thì đã bị Trịnh Viện Viện gạt bỏ trước: “Tôi là một cô giáo, không thể ở trong lớp làm chuyện đó được!”. Tuy rằng biết đây là tình huống đặc thù, bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng cô phải đối mặt với mười đứa trẻ… Tuyệt đối không thể được! Cô hít một hơi: “Tôi thật sự không thể tự đi ra ngoài một mình sao?”
Đỗ Thụy nghĩ lại dáng vẻ của Trịnh Viện Viện lúc sợ sâu kia, chắc chắn gật đầu: “Không được.”
Trịnh Viện Viện như sắp khóc: “Vậy, vậy làm sao bây giờ?” Nếu Thích Mê ở đây, tốt xấu gì cô cũng có thể đi cùng, bây giờ lại chỉ có một thầy giáo, cô ấy thật sự có chút cảm giác tuyệt vọng.
Đỗ Thụy nghĩ nghĩ: “Chờ tôi xử lý bên ngoài một chút, sau đó cô đi ra??”
Trịnh Viện Viện vội gật đầu: “Được, vậy thì làm phiền thầy Đỗ, cảm ơn.”
Đỗ Thụy ừ một tiếng.
Ngoan ngoãn nghe theo lời của Thích Mê nói, anh ấy tìm một miếng khăn làm giẻ lau quấn quanh cây lau, lại lấy một lọ cồn tiêu độc ở bên trong ngăn tủ trên bục giảng, đổ xuống giẻ lau, sau đó đốt lửa, chế tác thành một cây đuốc giản dị.
Mới vừa giơ cây đuốc đi đến cạnh cửa, anh ấy đã nghe thấy Vu Kiều Kiều đột nhiên kêu lên một tiếng: “Oa, oa, thầy Đỗ, thầy đi đuổi quỷ sao?”. Cô bé nói xong cũng đứng lên xỏ giày chuẩn bị đi theo anh ấy.
“Theo dõi tao à?” Thích Mê nghiêng đầu.
Mèo đen thu hồi chân trước, ngoan ngoãn nằm xuống: Meo ~
Kêu một tiếng cực mềm mại cực ngọt ngào.
Đáy mắt của Thích Mê hiện lên một tia kinh ngạc.
Không giống với cặp mắt đã bị biến dị của con chuột lúc trước, kích thước của con mèo này không hề thay đổi, vẫn giống như một con mèo bình thường, chỉ có đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ, dường như nó không có ý muốn công kích cô mà chỉ muốn đi theo thôi.
Nhưng hiện tại không công kích, không có nghĩa là nó không có ý xấu.
Nhỡ đâu con mèo này biến dị, bộ não phát triển có suy nghĩ giống con người, rồi nó lên kế hoạch lợi dụng cô thì sao?
Thích Mê rút dao, khéo léo ném về phía đầu con mèo.
Mèo đen nhanh chóng chạy đi, né tránh, nó vừa định dừng lại, nào ngờ lần này con d.a.o bị buộc vào dây, một ném không trúng, Thích Mê thu d.a.o lại, tiếp tục nhắm rồi lại quăng về phía nó.
Mèo đen: “!!!”
Mèo đen vội vã liên tục nhảy xuống nóc nhà.
Thích Mê đuổi theo, tay cầm con d.a.o đã ném hai lần không trúng, cô muốn thử dùng cận chiến g.i.ế.c c.h.ế.t con mèo. Kết quả cô phát hiện hẻm nhỏ trống không, con mèo kia không biết đã trốn đi tới nơi nào.
“Coi như mày trốn nhanh.”
Thích Mê hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Bên kia, nhà trẻ Xuân Nha, lớp Đậu Đinh.
“Thầy Đỗ, em muốn đi tiểu!” Vương Tiểu Hổ kẹp hai chân, tủi thân nhìn về phía Đỗ Thụy. Vừa rồi thằng nhóc uống quá nhiều nước mì gói, thật sự không nín được nữa.
Đỗ Thụy suy nghĩ lời của Thích Mê trước khi đi đã dặn dò, ở cửa có mấy con sâu to, cần phải mang theo cây đuốc.
Sau đó anh ấy chỉ vào góc ở cuối phòng học: “Đi qua chỗ đó đi.”
“A? Đi, đi ngay ở chỗ đó?” Vương Tiểu Hổ trừng hai mắt nhỏ, thằng nhóc không thể tưởng tượng quay đầu lại nhìn hai cô bạn học vẫn còn đang chơi đồ chơi, lắc đầu như trống bỏi: “không được!”
Đỗ Thụy nhẹ nhàng đẩy nhóc qua đó: “Thầy sẽ che chắn cho em…”
“Không đâu, em muốn đi tới nhà vệ sinh!” Vương Tiểu Hổ kẹp cẳng chân chạy tới bên cạnh cửa, lắc lư trông như một con chim cánh cụt con.
Đỗ Thụy giữ chặt nhóc lại: “Bây giờ nhà vệ sinh bị hỏng mất rồi, không thể dùng được nữa.”
“Dạ?” Vương Tiểu Hổ chớp chớp mắt: “Em không tin, em muốn đi xem!”
“Bạn học Vương Tiểu Hổ, nếu em không nghe lời, thầy giáo sẽ tức giận đấy.” Đỗ Thụy cố ý làm mặt nghiêm túc.
Vương Tiểu Hổ: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vương Tiểu Hổ cảm thấy tủi thân, thằng nhóc chỉ có thể bị Đỗ Thụy xách như một con gà con, kéo đến mặt sau của phòng học.
Đỗ Thụy mới vừa ngồi xổm xuống, đang chuẩn bị xoa tay sau cởi quần cho thằng nhóc, đột nhiên, anh ấy nghe thấy tiếng Vương Tiểu Hổ “Oa” một tiếng khóc to. Đứa nhỏ này, ngày thường là thành viên chính trong ban Hỗn Thế Ma Vương, thường xuyên chọc người khác khóc, đây vẫn là lần đầu tiên khóc to đến mức nghe như một cái ấm nước đang sôi.
Oa oa oa, i i i, khi dừng khi tiếp.
Đỗ Thụy hoảng sợ, trong nhất thời anh ấy không dám động đậy thêm: “Làm sao vậy?”
Vương Tiểu Hổ khóc nức nở, nói tới ba lần Đỗ Thụy mới nghe rõ.
“Em, em… Em tè ra quần rồi… Oa….”
Đỗ Thụy: “…”
Lúc trước vẫn còn rất ổn, bọn nhỏ khống chế âm lượng nên không quá ầm ĩ. Lúc này Vương Tiểu Hổ “Oa” một tiếng khóc to, hai đứa nhỏ đang ngủ say đã thức giấc ngồi dậy, híp mắt ngồi ở đó ngơ ngác.
Trịnh Viện Viện vội đã đi tới giúp bọn nhỏ đắp chăn, cô ấy kiểm tra cậu bé nhỏ nhất Địch Vân Đồng, may quá cậu bé vẫn chưa tỉnh, liền vội vã qua vỗ nhẹ cậu bé vài cái.
Lúc này Vương Tiểu Hổ đã bị Đỗ Thụy dỗ dành cẩn thận rồi, thằng nhóc vừa sụt sịt vừa cởi quần, không xác định lại hỏi một lần nữa: “Thầy Đỗ à… Thầy sẽ không nói chuyện em tè ra quần này… này với cha và mẹ của em phải không?”
“Thầy sẽ không nói đâu.” Đỗ Thụy trả lời, anh ấy cởi một phần quần ra hộ nhóc rồi ôm thằng nhóc về trên giường, dùng chăn che lại sau mới cởi toàn bộ, dặn dò nói: “Che đậy lại, có bạn nữ ở đây.”
Vương Tiểu Hổ l.i.ế.m nước mũi chảy xuống bên miệng, gật đầu.
Đỗ Thụy ghét bỏ nhăn mi lại, móc khăn giấy từ trong túi ra giúp thằng nhóc lau khô nước mũi, sau đó anh ấy cầm lấy cái quần dính nước tiểu đứng dậy đi tới bên người Trịnh Viện Viện nói: “Tôi đi ra ngoài giặt quần.”
Nguyệt
Trịnh Viện Viện: “Chờ một chút, thầy Đỗ…”
“Gì vậy?” Đỗ Thụy quay đầu lại.
Trịnh Viện Viện hơi hơi hé miệng rồi lại ngậm chặt. Sau khi đắp chăn cẩn thận cho Địch Vân Đồng, cô ấy mang ánh mắt né tránh đi tới, vẻ mặt khó xử: “Tôi, tôi cũng muốn đi.”
Đỗ Thụy im lặng hai giây, nhìn về phía góc cuối của phòng học.
Anh ấy chưa kịp mở miệng nói cái gì thì đã bị Trịnh Viện Viện gạt bỏ trước: “Tôi là một cô giáo, không thể ở trong lớp làm chuyện đó được!”. Tuy rằng biết đây là tình huống đặc thù, bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng cô phải đối mặt với mười đứa trẻ… Tuyệt đối không thể được! Cô hít một hơi: “Tôi thật sự không thể tự đi ra ngoài một mình sao?”
Đỗ Thụy nghĩ lại dáng vẻ của Trịnh Viện Viện lúc sợ sâu kia, chắc chắn gật đầu: “Không được.”
Trịnh Viện Viện như sắp khóc: “Vậy, vậy làm sao bây giờ?” Nếu Thích Mê ở đây, tốt xấu gì cô cũng có thể đi cùng, bây giờ lại chỉ có một thầy giáo, cô ấy thật sự có chút cảm giác tuyệt vọng.
Đỗ Thụy nghĩ nghĩ: “Chờ tôi xử lý bên ngoài một chút, sau đó cô đi ra??”
Trịnh Viện Viện vội gật đầu: “Được, vậy thì làm phiền thầy Đỗ, cảm ơn.”
Đỗ Thụy ừ một tiếng.
Ngoan ngoãn nghe theo lời của Thích Mê nói, anh ấy tìm một miếng khăn làm giẻ lau quấn quanh cây lau, lại lấy một lọ cồn tiêu độc ở bên trong ngăn tủ trên bục giảng, đổ xuống giẻ lau, sau đó đốt lửa, chế tác thành một cây đuốc giản dị.
Mới vừa giơ cây đuốc đi đến cạnh cửa, anh ấy đã nghe thấy Vu Kiều Kiều đột nhiên kêu lên một tiếng: “Oa, oa, thầy Đỗ, thầy đi đuổi quỷ sao?”. Cô bé nói xong cũng đứng lên xỏ giày chuẩn bị đi theo anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro