Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 16

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Nhưng không được bao lâu, cảm giác không nhìn thấy ánh sáng mặt trời bắt đầu làm mọi người khủng hoảng.

Các chuyên gia trên toàn thế giới đều bận mải tìm kiếm nguyên nhân mặt trời không mọc được, có người nói là quỹ đạo của địa cầu đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu với biên độ quá lớn, có người nói mặt trời bị một hành tinh lớn ngăn trở, không lâu nữa chúng ta lại có thể cảm nhận được ánh nắng… Nhưng mà, hy vọng biến mất từng chút một trong bóng đêm vô tận này.

Sự sụp đổ của trường cung cấp điện đã làm địa cầu hoàn toàn chìm vào bóng đêm. Từ xưa đến nay, con người chưa bao giờ sợ hãi như thế này, bọn họ không tiếp tục hưởng thụ cuộc sống đặc biệt này nữa, mà phát động những cuộc nổi dậy, nơi nơi cướp đoạt đồ ăn và đồ giữ ấm, thậm chí họ còn cầm vũ khí uy h.i.ế.p chuyên gia mau chóng nghĩ cách làm cho mặt trời mọc lại như bình thường càng sớm càng tốt.

Nhưng mặt trời vẫn chưa xuất hiện, bởi vì lần này đây một loài đột biến của ban đêm đặc biệt này đã xuất hiện

Có lẽ bởi vì ban đêm đã kéo dài hơn trăm ngày, từ những con mãnh thú trong vườn thú, cho đến những con ruồi nhặng nhỏ bé trong nhà, tất cả đều giống nhau, chúng nhanh chóng to lên, giống loài vốn chỉ to bằng cái móng tay bây giờ đã to bằng cả bàn tay con người, con chuột chỉ to bằng bàn tay thì lại biến to như cánh tay, càng không cần phải nói đến mấy con mãnh thú vốn đã to, bây giờ lại càng to như một chiếc xe hơi, một cái há miệng đã có thể cắn đứt cơ thể con người làm hai.

Đương nhiên, điều này cũng chưa được coi là đáng sợ nhất… Đáng sợ nhất chính là phải trơ mắt nhìn người xung quanh mắt lồi ra, miệng lồi ra giống vòi hút của muỗi, mỗi khi cắn xuống cơ thể, tất cả cơ quan nội tạng có xương cốt, đều bị hút đến mức không dư thừa cái gì!

Những người tiến hóa thất bại mới biến thành quái vật, mà chúng tôi, đơn giản là bị thế giới này vứt bỏ, không nói đến việc không có chút năng lực tiến hóa nào, còn càng ngày càng thoái hóa. Làn da ngày càng trắng bệch, xương cốt ngày càng giòn, hắt xì một cái cũng có thể gãy mấy cây xương sườn, nếu gặp phải quái vật thì chỉ có đường chết.

Những người tiến hóa thành công đã sáng lập ra tổ chức “Ảnh”, tổ chức này nói là có thể bảo vệ chúng tôi - những người đã bị thế giới này đào thải. Nhưng mà bọn họ quá thần bí, rất ít có người có thể tìm được “Ảnh” ở nơi nào, tôi nghe nói đó là một nơi gần biển, nơi đó có ánh sáng, vẫn luôn có ánh sáng, tên là “Bất Dạ Thành”, đáng tiếc nơi này của chúng tôi là đất liền, cách nơi đó thật sự quá xa, chỉ sợ chưa tìm được thì nửa đường đã bị quái vật biến dị ăn thịt.

Cho nên tôi không dám đi lung tung, vẫn luôn trốn trong cửa hàng quần áo này, không, cuối cùng vẫn bị con chuột biến dị này phát hiện.

“Khụ khụ!”

Có thể do một hơi lời nói quá nhiều, người đàn ông cúi đầu ho vài tiếng, hít sâu mấy lần, cảm giác bản thân như sắp đứt thở. Chờ một lúc lâu sau, anh ta l.i.ế.m cái miệng khô khốc của mình, chậm rãi nhìn về phía Thích Mê: “Bây giờ, cô đã có thể cho tôi chạm vào ánh sáng được chưa?”

Thích Mê nghĩ nghĩ một lúc, sau khi nhắc nhở người đàn ông chú ý đến đôi mắt, cô bỏ bàn tay đang che ánh sáng xuống.

Trong chốc lát, toàn bộ phòng vệ sinh đã được chiếu sáng ngời.

Một tay người đàn ông đưa lên che mắt, một cái tay khác thì với lại gần ánh sáng. Bàn tay này chỉ còn lại toàn xương cốt, một lớp da mỏng dính lên toàn bộ bàn tay trông không khác gì những cái xác c.h.ế.t khô.

Xương cốt của người này thật sự rất giòn, vào lúc ngón tay tiếp xúc với di động, Thích Mê có thể nghe được một tiếng giòn vang phát ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nhưng dường như người đàn ông đã quen với việc này, vẻ mặt anh ta không có chút nào thay đổi, vẫn dùng tay chạm di động, trong nháy mắt ngón tay che đi ánh sáng, đầu ngón tay của anh ta như được ban ân, một chút hồng hào hiếm có xuất hiện, khi đầu ngón tay dời đi, ánh sáng ngay lập tức bao trùm khắp nơi.

Thích Mê nhìn anh ta tới tới lui lui đùa nghịch ba lần rồi mới lấy lại điện thoại di động, đứng dậy: “Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước.” Nhà trẻ bên kia còn không biết thế nào, cô không thể lãng phí thời gian ở chỗ này được.

“Chờ một chút.” Người đàn ông gọi cô lại.

Thích Mê quay đầu lại: “Có chuyện gì?”

Người đàn ông: “Tôi có thể nhờ cô giúp tôi một việc cuối cùng được không… Cô có thể g.i.ế.c tôi, giải thoát cho tôi được không?”

Từ góc nhìn này của Thích Mê, người đàn ông chỉ lộ ra một cái đỉnh đầu trụi lủi và đôi mắt đang đẫm lệ.

Người đàn ông nói từng câu từng chữ, trông anh ta rất nghiêm túc: “Tôi thật sự đã chịu quá đủ trong những ngày này rồi… Trước khi c.h.ế.t có thể lại nhìn thấy ánh sáng là tôi đã thỏa mãn, g.i.ế.c tôi đi, làm ơn g.i.ế.c tôi đi, được không?”

Thích Mê: “…”

Thích Mê nhìn anh ta, cô đứng bất động.

Mười mấy giây qua đi, người đàn ông bị cô nhìn đến mức lạnh cả người: “Sao… Sao thế?”

“Anh thì được giải thoát rồi, nhưng một mạng người lại lưu ở lại tay tôi?” Cô khẽ cười một tiếng, cầm di động ra khỏi phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Hơn nữa, nếu thật sự anh muốn c.h.ế.t thì vừa rồi đã ngoan ngoãn chờ bị chuột biến dị ăn thịt, tại sao còn lấy bát ném nó làm gì? Nếu chưa thể đưa ra quyết định được thì trước tiên nên sống cho tốt, sau đó nếu muốn c.h.ế.t thì tự mình nghĩ cách đi!”

Dứt lời, cô đẩy cửa ra đi xuống đường phố sau đó cô quay đầu lại ngắm cửa hàng thời trang trẻ em, nhớ kỹ tên gọi của cửa hàng này.

Đi được vài bước, bỗng nhiên cô dừng chân, chiếu đèn qua bên trái nóc nhà.

Nguyệt

Con mèo đen uyển chuyển nhẹ nhàng bước đi, im lặng theo chân cô, chắc chắn nó không nghĩ tới mình sẽ bị phát hiện, thân thể bất thình lình cứng đờ, vẫn duy trì ở tư thế đang cất bước về phía trước nhưng lại không di chuyển tiếp.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0