Chương 7
Nhị Thập Nhị Họa Cốt
2025-03-27 09:03:07
Trợ lý riêng của Tạ Hành Vân đang ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu chơi game. Tôi gọi cậu ta bằng giọng điệu ôn hòa: "Tiểu Lý."
Cậu ta giật mình ngẩng đầu lên, vừa thấy tôi liền lập tức tắt màn hình điện thoại, đứng dậy gọi: "Chị Kim Hòa."
Tôi mỉm cười, nói với cậu ta: "Cậu đi nói với Tạ Hành Vân, sau khi quay xong thì đến tìm tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh ta."
Cậu ta vâng một tiếng, cầm điện thoại chạy đi ngay, nhanh như thể đi báo tin vậy.
Có người đưa cho tôi một chiếc ghế nằm, tôi thực sự hơi mệt nên nằm xuống nghỉ ngơi một lát.
Không biết từ lúc nào tôi đã ngủ quên mất.
Khi tôi tỉnh dậy, Tạ Hành Vân đang ngồi bên cạnh tôi, trên người tôi còn đắp một chiếc áo của anh ta.
Tôi khẽ nhíu mày, lấy chiếc áo ra, sau đó rút khăn ướt bên cạnh để lau tay.
Tôi vừa động đậy, Tạ Hành Vân đã quay đầu nhìn sang. Anh ta không nói gì, ánh mắt lướt qua chiếc áo bị tôi ném sang một bên, rồi lại nhìn vào khăn ướt trong tay tôi. Anh ta hơi khựng lại, tôi thấy sắc mặt anh ta thay đổi một chút.
Tôi không nói gì, chậm rãi lau tay xong mới nhìn anh ta, sau đó đưa mắt nhìn về phía sau lưng anh ta, hỏi: "Tống Trọng Đồng đâu?"
Anh ta không giải thích, cũng không biện bạch, chỉ nói: "Kim Hòa, tôi không thể."
Lời này không đầu không cuối, nhưng tôi hiểu.
Anh ta không thể… không thể buông bỏ Tống Trọng Đồng, không thể không quan tâm đến cô ta, không thể nhẫn tâm với cô ta…
Chậc, tình cảm này thật khiến người ta cảm động.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi cười, không có chút cảm xúc nào, lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng, đưa cho Tạ Hành Vân. Anh ta cầm lấy xem qua, có chút bất ngờ.
Đó là hợp đồng lao động dành cho Tống Trọng Đồng.
Tôi nói: "Tuyên bố quan hệ công chúng đã phát đi rồi. Nếu chúng ta đã nói Tống Trọng Đồng là 'trợ lý sinh hoạt' mới của anh, vậy thì không thể để người ta phát hiện cô ấy không phải. Bảo cô ấy đến ký hợp đồng đi. Dù sao bên cạnh anh cũng đang thiếu một trợ lý sinh hoạt, mà anh lại thân thiết với cô ấy như vậy, quen biết rõ ràng."
"Lương sẽ trừ trực tiếp từ thẻ của anh, muốn trả bao nhiêu thì tự anh quyết định."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tạ Hành Vân sững sờ, có lẽ không ngờ tôi lại dễ nói chuyện như vậy.
Nhìn vẻ mặt anh ta, tôi bật cười, khách sáo nhưng cũng mang theo chút bông đùa đúng mực, không quá xa lạ: "Sao thế, nhìn tôi với vẻ mặt này? Anh tưởng tôi đến đây để chia rẽ đôi uyên ương hay để tuyên bố chủ quyền à?"
Anh ta nhíu mày, nhìn tôi chăm chú, muốn từ biểu cảm và giọng điệu của tôi để tìm ra cảm xúc thật sự của tôi.
Nếu cảm xúc của tôi có thể bị nhìn thấu, thì tôi cũng không cần lăn lộn trong giới này nữa. Huống chi, chuyện này có gì to tát đâu? Chẳng qua chỉ là bạn trai của mình dây dưa không dứt với mối tình đầu, lén lút qua lại mà thôi. Đàn ông còn đầy, cần đá thì đá, cần vứt thì vứt.
Tạ Hành Vân có thể giúp tôi kiếm tiền, về tình cảm thì có thể bỏ, nhưng giá trị còn lại của anh ta, tôi vẫn cần dùng đến.
Không ai lại đối đầu với tiền cả.
Tôi nói với anh ta: "Tạ Hành Vân, chúng ta là cộng sự, là châu chấu trên cùng một sợi dây. Giúp anh giải quyết vấn đề cũng là giúp chính tôi giải quyết vấn đề."
"Tôi đích thân đến đưa hợp đồng cho anh, chỉ để thông báo với anh một chuyện. Anh biết đấy, tôi bị chứng sạch sẽ nghiêm trọng, đúng không?"
Sắc mặt Tạ Hành Vân lập tức trở nên tái nhợt, anh ta hiểu ý tôi.
Trước đây, những thứ trong phòng anh ta từng bị Tống Trọng Đồng động vào, tôi đều vứt bỏ hết, huống chi là anh ta.
Tôi đã vứt bỏ những thứ đó, bây giờ cũng vứt bỏ cả anh ta.
Sau này, chúng tôi chỉ còn là quan hệ công việc đơn thuần giữa người quản lý và nghệ sĩ. Tôi giúp anh ta xử lý những chuyện này, chỉ là vì đạo đức nghề nghiệp.
Hơn nữa, chia tay, ít nhất cũng phải nói trực tiếp.
Trên mặt anh ta thoáng hiện vẻ hoang mang hiếm thấy. Những năm qua, anh ta đã quen dựa vào tôi, anh ta chỉ cần diễn xuất, còn mọi việc khác tôi đều xử lý giúp anh ta.
Nhưng sau này sẽ không còn như vậy nữa.
Anh ta bỗng chốc sững sờ, vô thức bước lên một bước, đưa tay ra như muốn níu giữ tôi.
Anh ta nói: "Kim Hòa—"
Cậu ta giật mình ngẩng đầu lên, vừa thấy tôi liền lập tức tắt màn hình điện thoại, đứng dậy gọi: "Chị Kim Hòa."
Tôi mỉm cười, nói với cậu ta: "Cậu đi nói với Tạ Hành Vân, sau khi quay xong thì đến tìm tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh ta."
Cậu ta vâng một tiếng, cầm điện thoại chạy đi ngay, nhanh như thể đi báo tin vậy.
Có người đưa cho tôi một chiếc ghế nằm, tôi thực sự hơi mệt nên nằm xuống nghỉ ngơi một lát.
Không biết từ lúc nào tôi đã ngủ quên mất.
Khi tôi tỉnh dậy, Tạ Hành Vân đang ngồi bên cạnh tôi, trên người tôi còn đắp một chiếc áo của anh ta.
Tôi khẽ nhíu mày, lấy chiếc áo ra, sau đó rút khăn ướt bên cạnh để lau tay.
Tôi vừa động đậy, Tạ Hành Vân đã quay đầu nhìn sang. Anh ta không nói gì, ánh mắt lướt qua chiếc áo bị tôi ném sang một bên, rồi lại nhìn vào khăn ướt trong tay tôi. Anh ta hơi khựng lại, tôi thấy sắc mặt anh ta thay đổi một chút.
Tôi không nói gì, chậm rãi lau tay xong mới nhìn anh ta, sau đó đưa mắt nhìn về phía sau lưng anh ta, hỏi: "Tống Trọng Đồng đâu?"
Anh ta không giải thích, cũng không biện bạch, chỉ nói: "Kim Hòa, tôi không thể."
Lời này không đầu không cuối, nhưng tôi hiểu.
Anh ta không thể… không thể buông bỏ Tống Trọng Đồng, không thể không quan tâm đến cô ta, không thể nhẫn tâm với cô ta…
Chậc, tình cảm này thật khiến người ta cảm động.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi cười, không có chút cảm xúc nào, lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng, đưa cho Tạ Hành Vân. Anh ta cầm lấy xem qua, có chút bất ngờ.
Đó là hợp đồng lao động dành cho Tống Trọng Đồng.
Tôi nói: "Tuyên bố quan hệ công chúng đã phát đi rồi. Nếu chúng ta đã nói Tống Trọng Đồng là 'trợ lý sinh hoạt' mới của anh, vậy thì không thể để người ta phát hiện cô ấy không phải. Bảo cô ấy đến ký hợp đồng đi. Dù sao bên cạnh anh cũng đang thiếu một trợ lý sinh hoạt, mà anh lại thân thiết với cô ấy như vậy, quen biết rõ ràng."
"Lương sẽ trừ trực tiếp từ thẻ của anh, muốn trả bao nhiêu thì tự anh quyết định."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tạ Hành Vân sững sờ, có lẽ không ngờ tôi lại dễ nói chuyện như vậy.
Nhìn vẻ mặt anh ta, tôi bật cười, khách sáo nhưng cũng mang theo chút bông đùa đúng mực, không quá xa lạ: "Sao thế, nhìn tôi với vẻ mặt này? Anh tưởng tôi đến đây để chia rẽ đôi uyên ương hay để tuyên bố chủ quyền à?"
Anh ta nhíu mày, nhìn tôi chăm chú, muốn từ biểu cảm và giọng điệu của tôi để tìm ra cảm xúc thật sự của tôi.
Nếu cảm xúc của tôi có thể bị nhìn thấu, thì tôi cũng không cần lăn lộn trong giới này nữa. Huống chi, chuyện này có gì to tát đâu? Chẳng qua chỉ là bạn trai của mình dây dưa không dứt với mối tình đầu, lén lút qua lại mà thôi. Đàn ông còn đầy, cần đá thì đá, cần vứt thì vứt.
Tạ Hành Vân có thể giúp tôi kiếm tiền, về tình cảm thì có thể bỏ, nhưng giá trị còn lại của anh ta, tôi vẫn cần dùng đến.
Không ai lại đối đầu với tiền cả.
Tôi nói với anh ta: "Tạ Hành Vân, chúng ta là cộng sự, là châu chấu trên cùng một sợi dây. Giúp anh giải quyết vấn đề cũng là giúp chính tôi giải quyết vấn đề."
"Tôi đích thân đến đưa hợp đồng cho anh, chỉ để thông báo với anh một chuyện. Anh biết đấy, tôi bị chứng sạch sẽ nghiêm trọng, đúng không?"
Sắc mặt Tạ Hành Vân lập tức trở nên tái nhợt, anh ta hiểu ý tôi.
Trước đây, những thứ trong phòng anh ta từng bị Tống Trọng Đồng động vào, tôi đều vứt bỏ hết, huống chi là anh ta.
Tôi đã vứt bỏ những thứ đó, bây giờ cũng vứt bỏ cả anh ta.
Sau này, chúng tôi chỉ còn là quan hệ công việc đơn thuần giữa người quản lý và nghệ sĩ. Tôi giúp anh ta xử lý những chuyện này, chỉ là vì đạo đức nghề nghiệp.
Hơn nữa, chia tay, ít nhất cũng phải nói trực tiếp.
Trên mặt anh ta thoáng hiện vẻ hoang mang hiếm thấy. Những năm qua, anh ta đã quen dựa vào tôi, anh ta chỉ cần diễn xuất, còn mọi việc khác tôi đều xử lý giúp anh ta.
Nhưng sau này sẽ không còn như vậy nữa.
Anh ta bỗng chốc sững sờ, vô thức bước lên một bước, đưa tay ra như muốn níu giữ tôi.
Anh ta nói: "Kim Hòa—"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro