1
Nhị Thập Nhị Họa Cốt
2025-03-27 09:03:07
Chàng trai tôi thầm thích bị đuổi học vì bảo vệ cô bạn thanh mai trúc mã.
Về sau, tôi trở thành người quản lý nổi tiếng nhất, gặp lại anh trong một nhà hàng, anh đang làm bồi bàn.
Anh đã sớm quên tôi, nhưng tôi vẫn muốn cho anh một cơ hội.
Tôi hỏi anh: "Tạ Hành Vân, anh có muốn diễn xuất không?"
Anh đi theo tôi.
Tôi mất ba năm để biến anh từ một người bưng bê thành ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí.
Rồi cô gái năm xưa anh từng bảo vệ, quay trở lại tìm anh.
01
Tạ Hành Vân không nói với tôi chuyện Tống Trọng Đồng đến tìm anh ấy.
Tôi biết chuyện này là nhờ một tờ báo lá cải quen biết chụp được đoạn video Tạ Hành Vân đi siêu thị cùng một cô gái.
Tôi có mối quan hệ khá tốt với chủ của tờ báo này, số tiền tôi gửi vào tài khoản của ông ta mỗi năm đủ cho một doanh nghiệp vừa và nhỏ với 100 nhân viên duy trì hoạt động cả năm.
Vì vậy, đoạn video này không bị tung ra, theo quy tắc trong giới, ông ta bán nó cho tôi như một món quà nợ tình nghĩa.
Tôi mở video lên, tay săn ảnh hẳn đã chờ đợi rất lâu, vì trong ảnh, Tạ Hành Vân ngụy trang rất kỹ. Nếu không phải là người cực kỳ quen thuộc với anh ấy thì sẽ không thể nhận ra.
Ngược lại, cô gái bên cạnh anh ta lại hoàn toàn không che chắn gì. Dù đoạn video này đã cũ và chất lượng hình ảnh rất mờ, nhưng ngay khi nhìn thấy cô ấy, tôi đã nhận ra ngay lập tức.
Tống Trọng Đồng, bạn cùng lớp cấp ba với tôi và Tạ Hành Vân, cũng là cô bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng anh ấy.
Hồi cấp ba, Tạ Hành Vân là nhân vật nổi bật nhất trường. Khi đó, anh ấy rất xuất sắc, chưa bao giờ rớt khỏi top 10 toàn khối trong bất kỳ kỳ thi nào.
Tất nhiên, tôi luôn giữ vững vị trí số một, nhưng khác với tôi—người dành hơn mười tiếng mỗi ngày để học tập, anh ấy là kiểu người có thể dễ dàng đạt thành tích cao mà không cần cố gắng quá nhiều.
Thành tích tốt, ngoại hình đẹp, tính cách hòa đồng, Tạ Hành Vân nổi tiếng khắp trường. Mỗi ngày, Tống Trọng Đồng—người thường xuyên đi học cùng anh ấycũng nhận được nhiều sự chú ý.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Khi đó, các giáo viên trong trường đều kỳ vọng rất cao vào Tạ Hành Vân, đặc biệt là trong năm cuối cấp. Nhưng rồi, anh ấy đã đánh mất tất cả chỉ vì một sự cố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Để bảo vệ Tống Trọng Đồng khỏi bọn lưu manh quấy rối trên đường tan học, Tạ Hành Vân đã ra tay quá mạnh, khiến một trong số chúng bị thương tật suốt đời.
Sự việc khi ấy gây xôn xao đến mức bộ giáo dục cũng phải can thiệp, không biết có bị ghi hồ sơ lại hay không. Gia đình của tên lưu manh kia có quyền có thế, nhất quyết không chịu bỏ qua.
Nhưng điều đáng nói là người đáng lẽ phải đứng ra giải thích, Tống Trọng Đồng chưa từng xuất hiện.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, trường học đành phải đuổi học Tạ Hành Vân.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Tạ Hành Vân thời cấp ba là ở bến xe. Anh ấy kéo vali, bóng dáng cao lớn dần dần chìm trong dòng người.
Anh ấy rất cao, tôi thấy anh ấy nhìn quanh khắp nơi, có lẽ đang tìm một ai đó. Nhưng khi không thấy, anh ấy chỉ cười tự giễu, rồi không ngoảnh đầu lại mà lên xe khách đến thành phố A.
Khi đó, tôi lặng lẽ đứng giữa đám đông, âm thầm tiễn anh ấy một đoạn—dù thật ra cũng chẳng cần phải lén lút như vậy, vì có lẽ Tạ Hành Vân hoàn toàn không biết tôi là ai.
Bảy năm sau, tôi mới gặp lại anh ấy.
Đó là một buổi tiệc mừng bình thường, khi anh ấy bước đến với ly rượu vang Lafite năm 1992, tôi ngay lập tức nhận ra anh ấy và ngạc nhiên thốt lên:
"Tạ Hành Vân?"
Anh ấy cũng ngây người, lịch sự hỏi lại:
"Cô quen tôi sao?"
Lúc đó, tôi bật cười.
Tôi nhìn anh ấy, những năm tháng lăn lộn xã hội đã mài giũa anh ấy trở nên trầm ổn và kín đáo hơn, nhưng diện mạo vẫn vô cùng điển trai.
Không giống với mấy chàng trai đẹp mã mà tôi quản lý, vẻ đẹp của anh ấy mang theo một nét từng trải, ẩn chứa những câu chuyện chưa kể.
Đôi mày kiếm, đôi mắt sáng, chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ làm say đắm lòng người.
Tôi không nói với anh ấy rằng chúng tôi là bạn cùng lớp hồi cấp ba. Chỉ đến khi sắp rời đi, tôi mới đưa danh thiếp cho anh ấy.
Anh ấy nhận lấy, liếc nhìn một cái, không có bất kỳ phản ứng nào khi thấy tên tôi. Khi đó, tôi biết anh ấy không hề có chút ấn tượng nào về tôi.
Về sau, tôi trở thành người quản lý nổi tiếng nhất, gặp lại anh trong một nhà hàng, anh đang làm bồi bàn.
Anh đã sớm quên tôi, nhưng tôi vẫn muốn cho anh một cơ hội.
Tôi hỏi anh: "Tạ Hành Vân, anh có muốn diễn xuất không?"
Anh đi theo tôi.
Tôi mất ba năm để biến anh từ một người bưng bê thành ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí.
Rồi cô gái năm xưa anh từng bảo vệ, quay trở lại tìm anh.
01
Tạ Hành Vân không nói với tôi chuyện Tống Trọng Đồng đến tìm anh ấy.
Tôi biết chuyện này là nhờ một tờ báo lá cải quen biết chụp được đoạn video Tạ Hành Vân đi siêu thị cùng một cô gái.
Tôi có mối quan hệ khá tốt với chủ của tờ báo này, số tiền tôi gửi vào tài khoản của ông ta mỗi năm đủ cho một doanh nghiệp vừa và nhỏ với 100 nhân viên duy trì hoạt động cả năm.
Vì vậy, đoạn video này không bị tung ra, theo quy tắc trong giới, ông ta bán nó cho tôi như một món quà nợ tình nghĩa.
Tôi mở video lên, tay săn ảnh hẳn đã chờ đợi rất lâu, vì trong ảnh, Tạ Hành Vân ngụy trang rất kỹ. Nếu không phải là người cực kỳ quen thuộc với anh ấy thì sẽ không thể nhận ra.
Ngược lại, cô gái bên cạnh anh ta lại hoàn toàn không che chắn gì. Dù đoạn video này đã cũ và chất lượng hình ảnh rất mờ, nhưng ngay khi nhìn thấy cô ấy, tôi đã nhận ra ngay lập tức.
Tống Trọng Đồng, bạn cùng lớp cấp ba với tôi và Tạ Hành Vân, cũng là cô bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng anh ấy.
Hồi cấp ba, Tạ Hành Vân là nhân vật nổi bật nhất trường. Khi đó, anh ấy rất xuất sắc, chưa bao giờ rớt khỏi top 10 toàn khối trong bất kỳ kỳ thi nào.
Tất nhiên, tôi luôn giữ vững vị trí số một, nhưng khác với tôi—người dành hơn mười tiếng mỗi ngày để học tập, anh ấy là kiểu người có thể dễ dàng đạt thành tích cao mà không cần cố gắng quá nhiều.
Thành tích tốt, ngoại hình đẹp, tính cách hòa đồng, Tạ Hành Vân nổi tiếng khắp trường. Mỗi ngày, Tống Trọng Đồng—người thường xuyên đi học cùng anh ấycũng nhận được nhiều sự chú ý.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Khi đó, các giáo viên trong trường đều kỳ vọng rất cao vào Tạ Hành Vân, đặc biệt là trong năm cuối cấp. Nhưng rồi, anh ấy đã đánh mất tất cả chỉ vì một sự cố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Để bảo vệ Tống Trọng Đồng khỏi bọn lưu manh quấy rối trên đường tan học, Tạ Hành Vân đã ra tay quá mạnh, khiến một trong số chúng bị thương tật suốt đời.
Sự việc khi ấy gây xôn xao đến mức bộ giáo dục cũng phải can thiệp, không biết có bị ghi hồ sơ lại hay không. Gia đình của tên lưu manh kia có quyền có thế, nhất quyết không chịu bỏ qua.
Nhưng điều đáng nói là người đáng lẽ phải đứng ra giải thích, Tống Trọng Đồng chưa từng xuất hiện.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, trường học đành phải đuổi học Tạ Hành Vân.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Tạ Hành Vân thời cấp ba là ở bến xe. Anh ấy kéo vali, bóng dáng cao lớn dần dần chìm trong dòng người.
Anh ấy rất cao, tôi thấy anh ấy nhìn quanh khắp nơi, có lẽ đang tìm một ai đó. Nhưng khi không thấy, anh ấy chỉ cười tự giễu, rồi không ngoảnh đầu lại mà lên xe khách đến thành phố A.
Khi đó, tôi lặng lẽ đứng giữa đám đông, âm thầm tiễn anh ấy một đoạn—dù thật ra cũng chẳng cần phải lén lút như vậy, vì có lẽ Tạ Hành Vân hoàn toàn không biết tôi là ai.
Bảy năm sau, tôi mới gặp lại anh ấy.
Đó là một buổi tiệc mừng bình thường, khi anh ấy bước đến với ly rượu vang Lafite năm 1992, tôi ngay lập tức nhận ra anh ấy và ngạc nhiên thốt lên:
"Tạ Hành Vân?"
Anh ấy cũng ngây người, lịch sự hỏi lại:
"Cô quen tôi sao?"
Lúc đó, tôi bật cười.
Tôi nhìn anh ấy, những năm tháng lăn lộn xã hội đã mài giũa anh ấy trở nên trầm ổn và kín đáo hơn, nhưng diện mạo vẫn vô cùng điển trai.
Không giống với mấy chàng trai đẹp mã mà tôi quản lý, vẻ đẹp của anh ấy mang theo một nét từng trải, ẩn chứa những câu chuyện chưa kể.
Đôi mày kiếm, đôi mắt sáng, chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ làm say đắm lòng người.
Tôi không nói với anh ấy rằng chúng tôi là bạn cùng lớp hồi cấp ba. Chỉ đến khi sắp rời đi, tôi mới đưa danh thiếp cho anh ấy.
Anh ấy nhận lấy, liếc nhìn một cái, không có bất kỳ phản ứng nào khi thấy tên tôi. Khi đó, tôi biết anh ấy không hề có chút ấn tượng nào về tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro