Chương 4
Nhị Thập Nhị Họa Cốt
2025-03-27 09:03:07
Dù không quá xinh đẹp, nhưng dáng vẻ mong manh này dễ khiến người ta nảy sinh lòng thương hại.
Cô ta nói: "Chị ơi, chị hiểu lầm rồi, em với… em với anh Hành Vân không có gì cả. Khi em đến thì rất đói, anh Hành Vân dẫn em đi ăn lẩu, mùi thức ăn quá nặng nên em mới tắm."
"Nhưng em trốn đến đây, không mang theo gì cả, nên chỉ có thể mặc đồ của anh Hành Vân."
Nói xong, cô ta mở túi đồ Tạ Hành Vân vừa mua ra cho tôi xem, giống như đang giải thích: "Chị xem, anh Hành Vân vừa đi mua đồ cho em. Em thay xong sẽ đi với chị ngay. Chị yên tâm, em tuyệt đối không gây phiền phức cho anh Hành."
Dứt lời, cô ta xách đồ đi vào phòng ngủ của Tạ Hành Vân, dáng vẻ rất quen thuộc, rõ ràng là đã quá quen với nơi này.
Lăn lộn trong giới giải trí bao năm, tôi đã thấy đủ mọi loại người.
Cô ta cố tình tỏ ra đáng thương quá lộ liễu, nhưng chiêu trò quá thấp kém nên tôi chẳng buồn quan tâm, chỉ đứng yên tại chỗ chờ cô ta thay đồ xong.
Tạ Hành Vân đứng đối diện tôi, khẽ giải thích: "Kim Hoà, tôi không cố tình giấu cô, chỉ là tôi cảm thấy không cần thiết."
"Tôi và cô ấy không có gì cả, cô đừng nghĩ nhiều."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Đến tận lúc này tôi vẫn cười.
Lăn lộn trong giới giải trí lâu năm, tôi đã học cách che giấu mọi cảm xúc.
Tôi cười rất dịu dàng, nhưng lời nói lại chẳng hề khách khí:
"Tạ Hành Vân, anh hoàn toàn có thể đưa cô ta đến khách sạn, hoặc chuyển khoản một số tiền cho cô ta, chứ không phải đưa cô ta về nhà riêng, để cô ta tắm rửa, mặc quần áo của anh, rồi còn đứng trước mặt tôi khiêu khích."
"Đây là lần đầu tiên, nên tôi tha thứ cho anh."
"Nhưng mong anh biết giữ chừng mực."
Vừa dứt lời, Tống Trọng Đồng bước ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn thấy không khí căng thẳng giữa tôi và Tạ Hành Vân, cô ta thoáng sững lại.
Tôi còn thấy khoé môi cô ta dường như khẽ nhếch lên một chút.
Nhưng chỉ trong tích tắc, cô ta đã thu lại biểu cảm, ngoan ngoãn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, em thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi."
Tôi xoay người lấy chìa khóa xe.
Đi đến cửa, tôi như chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói với Tạ Hành Vân:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"À, đúng rồi, tôi sẽ không đến đây nữa. Anh biết tôi mắc chứng sạch sẽ mà."
"Những thứ tôi để lại ở đây, phiền anh vứt hết đi giúp tôi."
04
Sau khi đưa Tống Trọng Đồng đến một khách sạn, tôi lập tức lên đường đi Milan.
Một nghệ sĩ khác dưới trướng của tôi có một buổi trình diễn lớn ở Milan, tôi phải có mặt ở đó để trực tiếp giám sát mới yên tâm.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Khi xong việc ở Milan trở về, đã là một tuần sau.
Tạ Hành Vân đến sân bay đón tôi.
Chỉ khi về nước, tôi mới thực sự cho phép bản thân bộc lộ sự mệt mỏi.
Tôi dùng tay xoa hai bên thái dương, Tạ Hành Vân liếc nhìn tôi một cái rồi hỏi: "Mọi chuyện suôn sẻ chứ?"
Nghe vậy, tôi bật cười, nhìn anh ta: "Tôi đã từng làm hỏng chuyện gì sao?"
Anh ta cũng cười, xoay vô lăng đổi hướng rồi nói: "Cũng đúng, chưa từng có chuyện gì mà cô không giải quyết được."
Dừng lại một chút, anh ta dùng giọng điệu như thể lơ đãng mà nói với tôi: "Phải rồi, lần trước cô nói sẽ không đến căn hộ đó nữa, nên tôi đã chuyển đến khu chung cư bên Hoàng Phố rồi. Đồ đạc của cô tôi cũng đã mua mới lại y nguyên và đặt vào trong đó."
Tôi khẽ ừ một tiếng.
Giọng anh ta trầm xuống, nói với tôi: "Kim Hòa, xin lỗi."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, mỉm cười: "Không sao, lần đầu phạm lỗi thì có thể tha thứ, lần sau tôi sẽ không dễ dãi vậy đâu."
Anh ta cũng cười, nói: "Sẽ không đâu, tôi sẽ trân trọng cơ hội này mà cô đã cho tôi."
Tôi không nói gì.
Tôi và Tạ Hành Vân đều là những người thông minh.
Tính cách tôi khá thoải mái, tôi không can thiệp quá mức vào ranh giới giữa bạn trai và những người phụ nữ khác.
Bởi vì tôi luôn nghĩ rằng, sự tự giác là thứ không cần phải quản.
Những chuyện như vậy, nhắc một lần là đủ.
Nhưng tôi chỉ nhắc đúng một lần.
Cô ta nói: "Chị ơi, chị hiểu lầm rồi, em với… em với anh Hành Vân không có gì cả. Khi em đến thì rất đói, anh Hành Vân dẫn em đi ăn lẩu, mùi thức ăn quá nặng nên em mới tắm."
"Nhưng em trốn đến đây, không mang theo gì cả, nên chỉ có thể mặc đồ của anh Hành Vân."
Nói xong, cô ta mở túi đồ Tạ Hành Vân vừa mua ra cho tôi xem, giống như đang giải thích: "Chị xem, anh Hành Vân vừa đi mua đồ cho em. Em thay xong sẽ đi với chị ngay. Chị yên tâm, em tuyệt đối không gây phiền phức cho anh Hành."
Dứt lời, cô ta xách đồ đi vào phòng ngủ của Tạ Hành Vân, dáng vẻ rất quen thuộc, rõ ràng là đã quá quen với nơi này.
Lăn lộn trong giới giải trí bao năm, tôi đã thấy đủ mọi loại người.
Cô ta cố tình tỏ ra đáng thương quá lộ liễu, nhưng chiêu trò quá thấp kém nên tôi chẳng buồn quan tâm, chỉ đứng yên tại chỗ chờ cô ta thay đồ xong.
Tạ Hành Vân đứng đối diện tôi, khẽ giải thích: "Kim Hoà, tôi không cố tình giấu cô, chỉ là tôi cảm thấy không cần thiết."
"Tôi và cô ấy không có gì cả, cô đừng nghĩ nhiều."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Đến tận lúc này tôi vẫn cười.
Lăn lộn trong giới giải trí lâu năm, tôi đã học cách che giấu mọi cảm xúc.
Tôi cười rất dịu dàng, nhưng lời nói lại chẳng hề khách khí:
"Tạ Hành Vân, anh hoàn toàn có thể đưa cô ta đến khách sạn, hoặc chuyển khoản một số tiền cho cô ta, chứ không phải đưa cô ta về nhà riêng, để cô ta tắm rửa, mặc quần áo của anh, rồi còn đứng trước mặt tôi khiêu khích."
"Đây là lần đầu tiên, nên tôi tha thứ cho anh."
"Nhưng mong anh biết giữ chừng mực."
Vừa dứt lời, Tống Trọng Đồng bước ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn thấy không khí căng thẳng giữa tôi và Tạ Hành Vân, cô ta thoáng sững lại.
Tôi còn thấy khoé môi cô ta dường như khẽ nhếch lên một chút.
Nhưng chỉ trong tích tắc, cô ta đã thu lại biểu cảm, ngoan ngoãn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, em thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi."
Tôi xoay người lấy chìa khóa xe.
Đi đến cửa, tôi như chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói với Tạ Hành Vân:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"À, đúng rồi, tôi sẽ không đến đây nữa. Anh biết tôi mắc chứng sạch sẽ mà."
"Những thứ tôi để lại ở đây, phiền anh vứt hết đi giúp tôi."
04
Sau khi đưa Tống Trọng Đồng đến một khách sạn, tôi lập tức lên đường đi Milan.
Một nghệ sĩ khác dưới trướng của tôi có một buổi trình diễn lớn ở Milan, tôi phải có mặt ở đó để trực tiếp giám sát mới yên tâm.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Khi xong việc ở Milan trở về, đã là một tuần sau.
Tạ Hành Vân đến sân bay đón tôi.
Chỉ khi về nước, tôi mới thực sự cho phép bản thân bộc lộ sự mệt mỏi.
Tôi dùng tay xoa hai bên thái dương, Tạ Hành Vân liếc nhìn tôi một cái rồi hỏi: "Mọi chuyện suôn sẻ chứ?"
Nghe vậy, tôi bật cười, nhìn anh ta: "Tôi đã từng làm hỏng chuyện gì sao?"
Anh ta cũng cười, xoay vô lăng đổi hướng rồi nói: "Cũng đúng, chưa từng có chuyện gì mà cô không giải quyết được."
Dừng lại một chút, anh ta dùng giọng điệu như thể lơ đãng mà nói với tôi: "Phải rồi, lần trước cô nói sẽ không đến căn hộ đó nữa, nên tôi đã chuyển đến khu chung cư bên Hoàng Phố rồi. Đồ đạc của cô tôi cũng đã mua mới lại y nguyên và đặt vào trong đó."
Tôi khẽ ừ một tiếng.
Giọng anh ta trầm xuống, nói với tôi: "Kim Hòa, xin lỗi."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, mỉm cười: "Không sao, lần đầu phạm lỗi thì có thể tha thứ, lần sau tôi sẽ không dễ dãi vậy đâu."
Anh ta cũng cười, nói: "Sẽ không đâu, tôi sẽ trân trọng cơ hội này mà cô đã cho tôi."
Tôi không nói gì.
Tôi và Tạ Hành Vân đều là những người thông minh.
Tính cách tôi khá thoải mái, tôi không can thiệp quá mức vào ranh giới giữa bạn trai và những người phụ nữ khác.
Bởi vì tôi luôn nghĩ rằng, sự tự giác là thứ không cần phải quản.
Những chuyện như vậy, nhắc một lần là đủ.
Nhưng tôi chỉ nhắc đúng một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro