Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa
Chương 72
Úc Hoa
2025-03-17 16:31:52
Trình Dục ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Chu Hoành Viễn, chậm rãi nói từng chữ, "Với tư cách một người chú, tôi đã từng rất yêu thương cậu. Tình yêu của tôi dành cho cậu có thể còn nhiều hơn gấp bội lần so với cha mẹ ruột của cậu."
Mỗi một câu Trình Dục thốt ra, sống lưng Chu Hoành Viễn lại càng còng xuống hơn, dường như hắn đã đoán được điều sắp tới. Nhưng chính vì vậy, quãng thời gian im lặng ngắn ngủi ấy lại giống khoảnh khắc chờ đợi đáng sợ trước giờ hành quyết.
Lưỡi gươm của số phận cuối cùng cũng chém xuống, giọng Trình Dục nhẹ như gió thoảng, nhưng rơi vào lòng Chu Hoành Viễn lại nặng như chì, "Nhưng với tư cách một người đàn ông, tôi chắc chắn không yêu cậu."
Chu Hoành Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên như một kẻ thích tự hành hạ chính mình. Hắn muốn nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Trình Dục vào khoảnh khắc này. Là vẻ tàn nhẫn lạnh lùng, hay là lòng trắc ẩn thương hại? Là cảm giác hả hê khi báo được thù, hay chỉ là một sự thờ ơ vô cảm? Nhưng hắn chẳng thấy gì cả. Ánh mắt Trình Dục mênh mang như đại dương sâu thẳm, nhìn không đến đáy, tìm không thấy bờ.
Một luồng gió lạnh thổi qua lòng dạ Chu Hoành Viễn. Giữa mùa hè mà hắn lại bất giác rùng mình, rất muốn nặn ra một nụ cười gượng gạo nhưng bất lực. Hắn vốn là kẻ rất giỏi che giấu, là kẻ dù đứng trước những kẻ mà mình khinh ghét nhất vẫn có thể giữ nụ cười hòa nhã. Vậy mà giờ đây, ngay cả một nụ cười giả tạo hắn cũng không thể làm nổi. Trước mặt Trình Dục, Chu Hoành Viễn đã đánh mất thứ tâm can sắt đá mà người đời vẫn ca tụng. Và khi lớp giáp ấy bị lột xuống, hắn cũng chẳng khác nào một kẻ đáng thương, điên cuồng theo đuổi một thứ không bao giờ thuộc về mình.
Trình Dục nói xong, lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ lạ. Anh hỏi, "Cậu không biết tôi thích kiểu người như thế nào sao?"
Chu Hoành Viễn rũ đầu, nhìn chăm chăm vào đôi dép lê màu xám của Trình Dục, cố mở to mắt để nước mắt không rơi, "Con, con..."
Chu Hoành Viễn đâu còn lạ gì về kiểu người Trình Dục thích. Anh thích những người dịu dàng, nấu ăn ngon, có thể làm mẹ hiền vợ đảm. Anh thích những người nhu mì như làn nước, có gương mặt hiền lành không chút công kích. Làm sao Chu Hoành Viễn không biết cho được? Hắn từng như một kẻ trộm, lặng lẽ lần theo những dấu vết trên máy tính để tìm hiểu sở thích của Trình Dục. Hắn từng tự hành hạ bản thân, tận mắt chứng kiến những cuộc tình của Trình Dục mà chẳng thể làm gì khác ngoài chịu đựng. Dù không thể thấu hiểu Trình Dục hoàn toàn, nhưng những chi tiết nhỏ nhặt nhất, những điều thầm kín mà Trình Dục chưa từng cố tình giấu giếm, làm sao hắn có thể không biết?
Chu Hoành Viễn chợt nhận ra rằng có lẽ mình đã phát điên nên mới hỏi một câu như vậy. Và chỉ có kẻ ngu xuẩn nhất trần đời mới vẫn nuôi hy vọng đến tận giờ phút này. Yêu một người chính là như vậy đấy. Giây trước còn cảm thấy mình có thể chống lại cả thế giới vì người ấy, nhưng đến giây sau, chỉ cần một câu nói, thậm chí chỉ một ánh nhìn, mà tất cả dũng khí cũng như sức mạnh đều sẽ tan biến không còn vết tích.
Cả đời này, Trình Dục luôn là một người quang minh chính đại, dĩ nhiên không thể nào đem xu hướng tính dục hay tình yêu của người khác ra để châm chọc hay hạ bệ. Ngược lại, trong chuyện này, anh thậm chí còn cảm thấy có lỗi và áy náy. Tư tưởng của dân tỉnh S vốn còn bảo thủ, xung quanh anh chưa từng có ai công khai xu hướng tính dục của mình, và bản thân anh cũng chưa bao giờ có ý định xâm phạm vào đời tư của người khác. Từng có một thời gian, vì vấn đề khuynh hướng của Chu Hoành Viễn mà anh đã tìm hiểu rất kỹ về đồng tính luyến ái trên cả báo chí và internet. Nhưng dù cho anh hiểu biết bao nhiêu đi chăng nữa, vẫn luôn có một giọng nói nhỏ bé vang vọng trong lòng: có lẽ chính sự dung túng của anh, chính sự chậm nhạy và né tránh của anh, đã khiến Chu Hoành Viễn hoàn toàn bước lên con đường mà xã hội không thể thấu hiểu, cũng không được pháp luật chấp nhận. Trước đây, Trình Dục từng mong mỏi mình sẽ trở thành một người giám hộ hoàn hảo, dốc hết sức lực để mang đến cho Chu Hoành Viễn những gì tốt nhất trong khả năng của mình, từ vật chất cho đến tinh thần. Nhưng đời người là một chuỗi những chuyện không như ý, anh cũng là lần đầu làm "phụ huynh", phạm phải không ít sai lầm, mà cũng chẳng còn cơ hội để sửa chữa nữa. Nghĩ đến đây, Trình Dục mệt mỏi xoa nhẹ hai bên thái dương, thở dài, rồi với chút lòng tốt còn sót lại, anh chậm rãi nói, "Cậu hãy buông tha cho tôi đi, cũng buông tha cho chính cậu. Rồi cậu sẽ có một người yêu thương cậu thật lòng, và tôi cũng vậy."
Chu Hoành Viễn tinh ranh đến mức nào chứ? Trong khoảnh khắc bắt được thông tin rằng Trình Dục vẫn còn đơn độc, trái tim đã chằng chịt vết thương của hắn lập tức phục hồi phân nửa. Lý trí mách bảo rằng Trình Dục đến tận bây giờ vẫn chưa có ai bên cạnh phần lớn là vì đam mê học thuật. Trong nước, những người theo đuổi con đường học vấn cao thường sống rất thanh bần, khó lập gia đình cũng là chuyện thường thấy. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, dù Trình Dục có đang độc thân đi nữa, anh cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận mình. Thế nhưng về mặt tình cảm, phát hiện này vẫn khiến Chu Hoành Viễn kích động không thôi, tim đập liên hồi như thể thứ tình yêu tuyệt vọng này bỗng nhiên có một tia sáng le lói.
Chu Hoành Viễn lại nắm chặt lấy tay Trình Dục, "Chú ơi... chú, con không cầu xin chú nhận lại con, cũng không cầu xin chú tha thứ cho con. Con chỉ muốn xin chú một cơ hội cuối cùng... để con được chuộc lỗi, để con có thể bù đắp..."
Trong lòng Trình Dục là một mớ bòng bong hỗn độn. Anh đã nói hết những lời cay nghiệt và khó nghe, giờ có trách mắng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nói nhiều thì vô dụng, mà anh cũng chẳng muốn nói thêm nữa. Xưa nay, Trình Dục luôn nghiêm khắc với bản thân, nhưng lại rộng lượng với người khác. Anh không thể nói ra hai chữ "tha thứ" với Chu Hoành Viễn, nhưng lúc này, anh đã quá mệt mỏi rồi. Anh không thể dung thứ, nhưng cũng không muốn thấy hắn cứ khổ sở cầu xin trước mặt mình như thế nữa. Anh không còn hận Chu Hoành Viễn. Điều anh mong mỏi, chỉ là cả hai có thể quên nhau trên dòng đời xuôi ngược. Cậu đi lối cậu, tôi bước đường tôi. Cậu có thế giới xa hoa, tôi có bữa cơm đạm bạc. Trình Dục đã có tuổi, anh không còn muốn phí hoài tâm trí vào những mối hận thù nữa. Không cùng chí hướng thì khó chung đường, từ giờ, anh chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị.
"Chú à... hãy để con đối xử tốt với chú một lần thôi."
"Con không cần chú tha thứ, cũng không cần chú đáp lại tình cảm của con. Chú cứ xem như đây là cách để con chuộc lỗi, xin hãy để con đối tốt với chú một lần này thôi."
Câu nói của hắn khiến Trình Dục phải sửng sốt. Không thể phủ nhận rằng, Chu Hoành Viễn đã đánh trúng vào điểm yếu của anh. Ở một mức độ nào đó, anh và hắn rất giống nhau; cả hai đều là nạn nhân của chính gia đình mình. Chỉ khác ở chỗ, Trình Dục dùng sự lương thiện, thậm chí có phần nhu nhược, để bù đắp cho những tổn thương thời thơ ấu. Còn Chu Hoành Viễn lại lấy lớp vỏ hư vinh và thực dụng để bọc kín nỗi đau trong lòng. Xét cho cùng, họ đều là những đứa trẻ phải dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ.
Nhưng liệu có thành công không? Không ai có thể khẳng định chắc chắn. Nhiều lúc, ngay cả Trình Dục cũng tự nhủ rằng bản thân không hề có bóng ma thời ấu thơ. Những năm tháng đầu đời dù có đau khổ đến mấy cũng chỉ là giấc mộng mơ hồ của thuở nhỏ, chưa kể anh vẫn còn có một người mẹ yêu anh đến thế. Nhưng những vết sẹo đó sẽ không bao giờ biến mất chỉ vì bị người ta ngó lơ. Chúng vẫn nằm ở đó, chằng chịt, lặng thầm, chờ đợi cơ hội để làm ta nát vụn. Rất nhiều lúc, một người đàn ông to con cao một mét tám mấy như Chu Hoành Viễn luôn tỏ ra khinh thường việc phải thừa nhận tổn thương của chính mình. Ở độ tuổi này, nói về quá khứ đau buồn chỉ khiến người ta thấy ủy mị, nhưng những thói quen nhỏ nhặt mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, những mảng tối và sự ích kỷ đã ăn sâu vào cốt tủy – tất cả đều là tàn tích của một gia đình hỗn loạn, chực chờ bên bờ tan vỡ.
Về cơ bản, họ đều là những kẻ thiếu thốn tình thương. Vì thiếu tình thương, Chu Hoành Viễn mới yêu người chú sẵn sàng dành tất cả mọi thứ cho hắn. Vì thiếu tình thương, Trình Dục mới bằng lòng đánh đổi cả cuộc đời mình chỉ để mong Chu Hoành Viễn có thể hạnh phúc bình an. Đôi khi, Chu Hoành Viễn không thể hiểu nổi Trình Dục; hắn không hiểu sự thiện lương vô tận của anh, sự bao dung vô hạn của anh, cũng không hiểu được sự hi sinh đến gần như yếu đuối. Nhưng mặt khác, hắn lại hiểu Trình Dục hơn ai hết. Hắn biết, trên đời này không ai coi trọng tình thân hơn Trình Dục, cũng không ai khao khát được yêu thương hơn anh. Chính vì thế, hắn biết rất rõ làm thế nào để chạm đến điểm yếu của Trình Dục.
Đương nhiên Trình Dục cũng mong có người đối tốt với mình chứ. Anh đã quen với việc chăm sóc người khác. Mẹ anh bệnh, anh là người săn sóc. Sau này khi đón Chu Hoành Viễn về nhà, anh lại càng phải quan tâm từng chút một. Trong công việc, anh luôn sẵn sàng giúp đỡ đồng nghiệp. Anh chưa từng dám nhờ vả ai, nhưng lại không nề hà bất cứ ai nhờ đến mình. Khi yêu, anh cũng cho đi tất cả những gì có thể, vậy mà cuối cùng vẫn chẳng có kết cục tốt đẹp. Anh đã 39 tuổi, nhìn lại chặng đường đã qua, ngoài người mẹ đã khuất, người thực sự từng đối tốt với anh chỉ còn một người bạn đại học tên Lý Duệ. Anh thật sự rất cần một người yêu thương mình. Điều này anh chưa bao giờ dám nghĩ đến, càng không muốn thừa nhận, nhưng Chu Hoành Viễn lại nhìn thấu tất cả.
Cảm xúc bao giờ cũng lấn át lý trí, Trình Dục không thể phủ nhận mình đã dao động. Nhưng ngay sau khoảnh khắc ấy, một sự phản kháng mãnh liệt trỗi dậy trong anh. Anh căm ghét bản thân vì thiếu lập trường, cũng thiếu đi nguyên tắc, giọng nói cũng trở nên cứng rắn một cách gượng gạo, "Không cần cậu đối tốt với tôi, một mình tôi vẫn sống rất tốt."
Trên thực tế, đúng là anh đang sống rất ổn. Anh đã lấy bằng tiến sĩ, làm công việc nghiên cứu mình yêu thích, sở hữu hai căn nhà ở một thành phố hạng hai, tuy không có nhiều tiền tiết kiệm nhưng mỗi tháng đều có khoản thu nhập từ việc cho thuê. Với các khoản trợ cấp, cuộc sống của anh rất thoải mái. Thậm chí, anh còn mua cả xe dù không hay dùng, nhưng nó giúp nâng cao chất lượng cuộc sống. Xét về chuyện tình cảm, khoảng trống cũng không quá dài: anh mới chia tay bạn gái hai năm, xung quanh vẫn có người theo đuổi. Chẳng qua, anh cảm thấy mình chưa sẵn sàng để bước vào một mối quan hệ mới, không muốn làm lỡ dở người khác. Anh không có tham vọng vật chất, với anh, cuộc sống hiện tại đã đủ tốt. So với quãng thời gian sống trong căn hộ nhỏ một phòng, mùa đông không có máy sưởi, mùa hè không có điều hòa ở vùng ngoại ô xa xôi, cuộc sống bây giờ đã quá đủ đầy. Anh không cần gì thêm nữa.
Nhưng thực sự như vậy đã đủ chưa? Những gì anh mong muốn chỉ có bấy nhiêu thôi sao?
Anh trở về phòng trong tâm trạng mông lung. Trong bóng tối, tiếng nhịp tim vang lên dồn dập, như thể có một thứ gì đó sắp bật ra khỏi cơ thể. Anh khao khát một người yêu thương, một người quan tâm, một người đối xử tốt với anh biết bao! Anh ao ước được ai đó trân trọng, được ai đó dịu dàng che chở biết chừng nào!
Mãi đến nửa đêm, Trình Dục mới dần dần bình tâm lại. Anh tự hỏi chính mình, chẳng lẽ anh điên rồi? Chỉ vì vài lời nói của Chu Hoành Viễn mà dao động hay sao? Chẳng lẽ anh không biết Chu Hoành Viễn là hạng người thế nào? Chẳng lẽ anh chịu thiệt thòi từ hắn ta còn chưa đủ sao? Vẻ hối hận đó chỉ là giả dối, vẻ si tình kia lại càng không đáng tin. Có vài người, gian xảo và mưu toan đã ăn sâu vào máu thịt, cả đời chỉ biết mỗi mưu danh cầu lợi.
Trình Dục không kìm được mà thầm cười nhạt. Cái gì mà không cần tha thứ, cái gì mà không mong hồi đáp, nói thì hay lắm, chẳng qua cũng chỉ là ngoài mặt một đằng, sau lưng một nẻo! Nói được là một chuyện, làm được lại là chuyện khác, mà với một người đã chẳng còn chút uy tín nào như Chu Hoành Viễn thì còn tư cách gì để đàm phán với anh chứ?
Nghĩ đến đây, Trình Dục không khỏi cảm thấy bực bội.Có những người không chỉ thụt lùi vềkhoản nấu nướng, mà ngay cả đầu óc cũng chẳng khá lên chút nào, cứ tưởng mìnhvẫn là chàng trai hai mươi mấy tuổi sao? Nghĩ đến đây, anh tức tối vùi đầu vàochăn, xoay người, nhắm mắt ngủ thẳng.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 72.
Mỗi một câu Trình Dục thốt ra, sống lưng Chu Hoành Viễn lại càng còng xuống hơn, dường như hắn đã đoán được điều sắp tới. Nhưng chính vì vậy, quãng thời gian im lặng ngắn ngủi ấy lại giống khoảnh khắc chờ đợi đáng sợ trước giờ hành quyết.
Lưỡi gươm của số phận cuối cùng cũng chém xuống, giọng Trình Dục nhẹ như gió thoảng, nhưng rơi vào lòng Chu Hoành Viễn lại nặng như chì, "Nhưng với tư cách một người đàn ông, tôi chắc chắn không yêu cậu."
Chu Hoành Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên như một kẻ thích tự hành hạ chính mình. Hắn muốn nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Trình Dục vào khoảnh khắc này. Là vẻ tàn nhẫn lạnh lùng, hay là lòng trắc ẩn thương hại? Là cảm giác hả hê khi báo được thù, hay chỉ là một sự thờ ơ vô cảm? Nhưng hắn chẳng thấy gì cả. Ánh mắt Trình Dục mênh mang như đại dương sâu thẳm, nhìn không đến đáy, tìm không thấy bờ.
Một luồng gió lạnh thổi qua lòng dạ Chu Hoành Viễn. Giữa mùa hè mà hắn lại bất giác rùng mình, rất muốn nặn ra một nụ cười gượng gạo nhưng bất lực. Hắn vốn là kẻ rất giỏi che giấu, là kẻ dù đứng trước những kẻ mà mình khinh ghét nhất vẫn có thể giữ nụ cười hòa nhã. Vậy mà giờ đây, ngay cả một nụ cười giả tạo hắn cũng không thể làm nổi. Trước mặt Trình Dục, Chu Hoành Viễn đã đánh mất thứ tâm can sắt đá mà người đời vẫn ca tụng. Và khi lớp giáp ấy bị lột xuống, hắn cũng chẳng khác nào một kẻ đáng thương, điên cuồng theo đuổi một thứ không bao giờ thuộc về mình.
Trình Dục nói xong, lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ lạ. Anh hỏi, "Cậu không biết tôi thích kiểu người như thế nào sao?"
Chu Hoành Viễn rũ đầu, nhìn chăm chăm vào đôi dép lê màu xám của Trình Dục, cố mở to mắt để nước mắt không rơi, "Con, con..."
Chu Hoành Viễn đâu còn lạ gì về kiểu người Trình Dục thích. Anh thích những người dịu dàng, nấu ăn ngon, có thể làm mẹ hiền vợ đảm. Anh thích những người nhu mì như làn nước, có gương mặt hiền lành không chút công kích. Làm sao Chu Hoành Viễn không biết cho được? Hắn từng như một kẻ trộm, lặng lẽ lần theo những dấu vết trên máy tính để tìm hiểu sở thích của Trình Dục. Hắn từng tự hành hạ bản thân, tận mắt chứng kiến những cuộc tình của Trình Dục mà chẳng thể làm gì khác ngoài chịu đựng. Dù không thể thấu hiểu Trình Dục hoàn toàn, nhưng những chi tiết nhỏ nhặt nhất, những điều thầm kín mà Trình Dục chưa từng cố tình giấu giếm, làm sao hắn có thể không biết?
Chu Hoành Viễn chợt nhận ra rằng có lẽ mình đã phát điên nên mới hỏi một câu như vậy. Và chỉ có kẻ ngu xuẩn nhất trần đời mới vẫn nuôi hy vọng đến tận giờ phút này. Yêu một người chính là như vậy đấy. Giây trước còn cảm thấy mình có thể chống lại cả thế giới vì người ấy, nhưng đến giây sau, chỉ cần một câu nói, thậm chí chỉ một ánh nhìn, mà tất cả dũng khí cũng như sức mạnh đều sẽ tan biến không còn vết tích.
Cả đời này, Trình Dục luôn là một người quang minh chính đại, dĩ nhiên không thể nào đem xu hướng tính dục hay tình yêu của người khác ra để châm chọc hay hạ bệ. Ngược lại, trong chuyện này, anh thậm chí còn cảm thấy có lỗi và áy náy. Tư tưởng của dân tỉnh S vốn còn bảo thủ, xung quanh anh chưa từng có ai công khai xu hướng tính dục của mình, và bản thân anh cũng chưa bao giờ có ý định xâm phạm vào đời tư của người khác. Từng có một thời gian, vì vấn đề khuynh hướng của Chu Hoành Viễn mà anh đã tìm hiểu rất kỹ về đồng tính luyến ái trên cả báo chí và internet. Nhưng dù cho anh hiểu biết bao nhiêu đi chăng nữa, vẫn luôn có một giọng nói nhỏ bé vang vọng trong lòng: có lẽ chính sự dung túng của anh, chính sự chậm nhạy và né tránh của anh, đã khiến Chu Hoành Viễn hoàn toàn bước lên con đường mà xã hội không thể thấu hiểu, cũng không được pháp luật chấp nhận. Trước đây, Trình Dục từng mong mỏi mình sẽ trở thành một người giám hộ hoàn hảo, dốc hết sức lực để mang đến cho Chu Hoành Viễn những gì tốt nhất trong khả năng của mình, từ vật chất cho đến tinh thần. Nhưng đời người là một chuỗi những chuyện không như ý, anh cũng là lần đầu làm "phụ huynh", phạm phải không ít sai lầm, mà cũng chẳng còn cơ hội để sửa chữa nữa. Nghĩ đến đây, Trình Dục mệt mỏi xoa nhẹ hai bên thái dương, thở dài, rồi với chút lòng tốt còn sót lại, anh chậm rãi nói, "Cậu hãy buông tha cho tôi đi, cũng buông tha cho chính cậu. Rồi cậu sẽ có một người yêu thương cậu thật lòng, và tôi cũng vậy."
Chu Hoành Viễn tinh ranh đến mức nào chứ? Trong khoảnh khắc bắt được thông tin rằng Trình Dục vẫn còn đơn độc, trái tim đã chằng chịt vết thương của hắn lập tức phục hồi phân nửa. Lý trí mách bảo rằng Trình Dục đến tận bây giờ vẫn chưa có ai bên cạnh phần lớn là vì đam mê học thuật. Trong nước, những người theo đuổi con đường học vấn cao thường sống rất thanh bần, khó lập gia đình cũng là chuyện thường thấy. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, dù Trình Dục có đang độc thân đi nữa, anh cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận mình. Thế nhưng về mặt tình cảm, phát hiện này vẫn khiến Chu Hoành Viễn kích động không thôi, tim đập liên hồi như thể thứ tình yêu tuyệt vọng này bỗng nhiên có một tia sáng le lói.
Chu Hoành Viễn lại nắm chặt lấy tay Trình Dục, "Chú ơi... chú, con không cầu xin chú nhận lại con, cũng không cầu xin chú tha thứ cho con. Con chỉ muốn xin chú một cơ hội cuối cùng... để con được chuộc lỗi, để con có thể bù đắp..."
Trong lòng Trình Dục là một mớ bòng bong hỗn độn. Anh đã nói hết những lời cay nghiệt và khó nghe, giờ có trách mắng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nói nhiều thì vô dụng, mà anh cũng chẳng muốn nói thêm nữa. Xưa nay, Trình Dục luôn nghiêm khắc với bản thân, nhưng lại rộng lượng với người khác. Anh không thể nói ra hai chữ "tha thứ" với Chu Hoành Viễn, nhưng lúc này, anh đã quá mệt mỏi rồi. Anh không thể dung thứ, nhưng cũng không muốn thấy hắn cứ khổ sở cầu xin trước mặt mình như thế nữa. Anh không còn hận Chu Hoành Viễn. Điều anh mong mỏi, chỉ là cả hai có thể quên nhau trên dòng đời xuôi ngược. Cậu đi lối cậu, tôi bước đường tôi. Cậu có thế giới xa hoa, tôi có bữa cơm đạm bạc. Trình Dục đã có tuổi, anh không còn muốn phí hoài tâm trí vào những mối hận thù nữa. Không cùng chí hướng thì khó chung đường, từ giờ, anh chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị.
"Chú à... hãy để con đối xử tốt với chú một lần thôi."
"Con không cần chú tha thứ, cũng không cần chú đáp lại tình cảm của con. Chú cứ xem như đây là cách để con chuộc lỗi, xin hãy để con đối tốt với chú một lần này thôi."
Câu nói của hắn khiến Trình Dục phải sửng sốt. Không thể phủ nhận rằng, Chu Hoành Viễn đã đánh trúng vào điểm yếu của anh. Ở một mức độ nào đó, anh và hắn rất giống nhau; cả hai đều là nạn nhân của chính gia đình mình. Chỉ khác ở chỗ, Trình Dục dùng sự lương thiện, thậm chí có phần nhu nhược, để bù đắp cho những tổn thương thời thơ ấu. Còn Chu Hoành Viễn lại lấy lớp vỏ hư vinh và thực dụng để bọc kín nỗi đau trong lòng. Xét cho cùng, họ đều là những đứa trẻ phải dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ.
Nhưng liệu có thành công không? Không ai có thể khẳng định chắc chắn. Nhiều lúc, ngay cả Trình Dục cũng tự nhủ rằng bản thân không hề có bóng ma thời ấu thơ. Những năm tháng đầu đời dù có đau khổ đến mấy cũng chỉ là giấc mộng mơ hồ của thuở nhỏ, chưa kể anh vẫn còn có một người mẹ yêu anh đến thế. Nhưng những vết sẹo đó sẽ không bao giờ biến mất chỉ vì bị người ta ngó lơ. Chúng vẫn nằm ở đó, chằng chịt, lặng thầm, chờ đợi cơ hội để làm ta nát vụn. Rất nhiều lúc, một người đàn ông to con cao một mét tám mấy như Chu Hoành Viễn luôn tỏ ra khinh thường việc phải thừa nhận tổn thương của chính mình. Ở độ tuổi này, nói về quá khứ đau buồn chỉ khiến người ta thấy ủy mị, nhưng những thói quen nhỏ nhặt mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, những mảng tối và sự ích kỷ đã ăn sâu vào cốt tủy – tất cả đều là tàn tích của một gia đình hỗn loạn, chực chờ bên bờ tan vỡ.
Về cơ bản, họ đều là những kẻ thiếu thốn tình thương. Vì thiếu tình thương, Chu Hoành Viễn mới yêu người chú sẵn sàng dành tất cả mọi thứ cho hắn. Vì thiếu tình thương, Trình Dục mới bằng lòng đánh đổi cả cuộc đời mình chỉ để mong Chu Hoành Viễn có thể hạnh phúc bình an. Đôi khi, Chu Hoành Viễn không thể hiểu nổi Trình Dục; hắn không hiểu sự thiện lương vô tận của anh, sự bao dung vô hạn của anh, cũng không hiểu được sự hi sinh đến gần như yếu đuối. Nhưng mặt khác, hắn lại hiểu Trình Dục hơn ai hết. Hắn biết, trên đời này không ai coi trọng tình thân hơn Trình Dục, cũng không ai khao khát được yêu thương hơn anh. Chính vì thế, hắn biết rất rõ làm thế nào để chạm đến điểm yếu của Trình Dục.
Đương nhiên Trình Dục cũng mong có người đối tốt với mình chứ. Anh đã quen với việc chăm sóc người khác. Mẹ anh bệnh, anh là người săn sóc. Sau này khi đón Chu Hoành Viễn về nhà, anh lại càng phải quan tâm từng chút một. Trong công việc, anh luôn sẵn sàng giúp đỡ đồng nghiệp. Anh chưa từng dám nhờ vả ai, nhưng lại không nề hà bất cứ ai nhờ đến mình. Khi yêu, anh cũng cho đi tất cả những gì có thể, vậy mà cuối cùng vẫn chẳng có kết cục tốt đẹp. Anh đã 39 tuổi, nhìn lại chặng đường đã qua, ngoài người mẹ đã khuất, người thực sự từng đối tốt với anh chỉ còn một người bạn đại học tên Lý Duệ. Anh thật sự rất cần một người yêu thương mình. Điều này anh chưa bao giờ dám nghĩ đến, càng không muốn thừa nhận, nhưng Chu Hoành Viễn lại nhìn thấu tất cả.
Cảm xúc bao giờ cũng lấn át lý trí, Trình Dục không thể phủ nhận mình đã dao động. Nhưng ngay sau khoảnh khắc ấy, một sự phản kháng mãnh liệt trỗi dậy trong anh. Anh căm ghét bản thân vì thiếu lập trường, cũng thiếu đi nguyên tắc, giọng nói cũng trở nên cứng rắn một cách gượng gạo, "Không cần cậu đối tốt với tôi, một mình tôi vẫn sống rất tốt."
Trên thực tế, đúng là anh đang sống rất ổn. Anh đã lấy bằng tiến sĩ, làm công việc nghiên cứu mình yêu thích, sở hữu hai căn nhà ở một thành phố hạng hai, tuy không có nhiều tiền tiết kiệm nhưng mỗi tháng đều có khoản thu nhập từ việc cho thuê. Với các khoản trợ cấp, cuộc sống của anh rất thoải mái. Thậm chí, anh còn mua cả xe dù không hay dùng, nhưng nó giúp nâng cao chất lượng cuộc sống. Xét về chuyện tình cảm, khoảng trống cũng không quá dài: anh mới chia tay bạn gái hai năm, xung quanh vẫn có người theo đuổi. Chẳng qua, anh cảm thấy mình chưa sẵn sàng để bước vào một mối quan hệ mới, không muốn làm lỡ dở người khác. Anh không có tham vọng vật chất, với anh, cuộc sống hiện tại đã đủ tốt. So với quãng thời gian sống trong căn hộ nhỏ một phòng, mùa đông không có máy sưởi, mùa hè không có điều hòa ở vùng ngoại ô xa xôi, cuộc sống bây giờ đã quá đủ đầy. Anh không cần gì thêm nữa.
Nhưng thực sự như vậy đã đủ chưa? Những gì anh mong muốn chỉ có bấy nhiêu thôi sao?
Anh trở về phòng trong tâm trạng mông lung. Trong bóng tối, tiếng nhịp tim vang lên dồn dập, như thể có một thứ gì đó sắp bật ra khỏi cơ thể. Anh khao khát một người yêu thương, một người quan tâm, một người đối xử tốt với anh biết bao! Anh ao ước được ai đó trân trọng, được ai đó dịu dàng che chở biết chừng nào!
Mãi đến nửa đêm, Trình Dục mới dần dần bình tâm lại. Anh tự hỏi chính mình, chẳng lẽ anh điên rồi? Chỉ vì vài lời nói của Chu Hoành Viễn mà dao động hay sao? Chẳng lẽ anh không biết Chu Hoành Viễn là hạng người thế nào? Chẳng lẽ anh chịu thiệt thòi từ hắn ta còn chưa đủ sao? Vẻ hối hận đó chỉ là giả dối, vẻ si tình kia lại càng không đáng tin. Có vài người, gian xảo và mưu toan đã ăn sâu vào máu thịt, cả đời chỉ biết mỗi mưu danh cầu lợi.
Trình Dục không kìm được mà thầm cười nhạt. Cái gì mà không cần tha thứ, cái gì mà không mong hồi đáp, nói thì hay lắm, chẳng qua cũng chỉ là ngoài mặt một đằng, sau lưng một nẻo! Nói được là một chuyện, làm được lại là chuyện khác, mà với một người đã chẳng còn chút uy tín nào như Chu Hoành Viễn thì còn tư cách gì để đàm phán với anh chứ?
Nghĩ đến đây, Trình Dục không khỏi cảm thấy bực bội.Có những người không chỉ thụt lùi vềkhoản nấu nướng, mà ngay cả đầu óc cũng chẳng khá lên chút nào, cứ tưởng mìnhvẫn là chàng trai hai mươi mấy tuổi sao? Nghĩ đến đây, anh tức tối vùi đầu vàochăn, xoay người, nhắm mắt ngủ thẳng.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 72.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro