Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 73

Úc Hoa

2025-03-17 16:31:52

Trình Dục đã quen dậy sớm, thường đến khoảng 6-7 giờ sáng là anh sẽ tự động tỉnh giấc. Hiện tại anh không còn thích ngủ nướng nữa, vệ sinh cá nhân xong thì tự làm cho mình một ly sữa đậu nành, chiên hai quả trứng, hâm nóng bánh bao. Đang định gõ cửa hỏi xem Chu Hoành Viễn có muốn ăn sáng không thì bỗng anh chợt nhận ra, hành động như này y hệt với mười năm trước, thật nực cười biết bao.

Tuổi tác ngày một lớn, khả năng tiêu hóa của Trình Dục cũng giảm đi nhiều. Anh ăn uống ít hơn trước, giờ ăn hết những món sáng này mà vẫn cảm thấy hơi no. Sau bữa sáng, Trình Dục liếc nhìn cánh cửa thư phòng vẫn khép chặt, dỏng tai lắng nghe một lúc nhưng chẳng thấy động tĩnh gì, lòng anh bỗng nổi cơn bực bội.

Trình Dục cố nén cơn giận, rửa chén đũa xong lại cầm lấy cây lau nhà, cố tình gây tiếng "cộp cộp" thật to, nhưng lại bỏ qua tiếng chìa khóa xoay trong ổ khoá chống trộm.

Chu Hoành Viễn khép cửa, tháo giày, bước đến sau lưng Trình Dục, hỏi, "Chú ơi, sao chú lại dọn dẹp sớm vậy?" Nghe giọng Chu Hoành Viễn bất chợt vang lên, Trình Dục giật mình, quay đầu lại, thấy trên tay Chu Hoành Viễn đang xách theo đồ ăn sáng mua từ tận đầu bên kia thành phố.

Trình Dục nhíu mày, đặt cây lau nhà xuống, mím chặt môi, "Cậu lấy chìa khoá đâu ra vậy?"

Chu Hoành Viễn quen thói dày mặt trước mặt Trình Dục, chẳng thấy ngượng ngùng chút nào, thẳng thắn trả lời, "Con tìm thấy trong ngăn kéo."

Trình Dục đã đoán được trước câu trả lời này, nhưng vẫn không thể kiềm chế nổi cơn tức trước sự trơ tráo của Chu Hoành Viễn. Anh thực sự muốn bước tới bổ đôi cái đầu của hắn ra xem rốt cuộc bên trong chứa cái gì.

Chu Hoành Viễn đặt đồ ăn sáng lên bàn, tiến lại gần Trình Dục, vừa nịnh nọt vừa thận trọng nói, "Chú ơi, chú rất thích ăn cháo của quầy hàng gần khu chung cư cũ mà đúng không? Hôm nay con lái xe tới đó, phát hiện ông lão vẫn còn bán, mà giờ còn có cả cửa hàng riêng nữa."

Nghe Chu Hoành Viễn nói vậy, sắc mặt Trình Dục đã dịu đi phần nào. Anh nhìn hắn một lúc rồi nói, "Cậu nhớ kỹ thật."

Chu Hoành Viễn đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Trình Dục, hắn tiến lại gần thêm một chút, nói, "Chuyện gì của chú con cũng nhớ kỹ hết."

Trình Dục thờ ơ nhún vai, cũng lười phản bác, đành để mặc hắn nói bừa. Trình Dục vốn đã ăn no, lúc này không ăn thêm được gì nữa. Chu Hoành Viễn đi xa xôi như vậy chỉ để mua cháo về cho anh, nhưng giờ lại còn có một mình hắn ăn, đột nhiên cảm thấy chẳng còn hứng thú gì.

Trình Dục cảm thấy hơi ngại, giờ cũng chẳng thể đuổi hắn đi nữa.

Sáng hôm đó, Trình Dục định đi siêu thị mua chút đồ, đang đứng ở cửa chuẩn bị thay giày thì Chu Hoành Viễn bám theo sau, vẻ mặt lo lắng hỏi, "Chú ơi, chú đi đâu vậy?"

Cheng Yu nhíu mày, thầm nghĩ, cậu sợ tôi chạy mất hay gì? Có mà chạy đằng trời à, đây là nhà tôi, dù sao tôi cũng phải về đây chứ. Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Zhou Hongyuan, anh không khỏi động lòng trắc ẩn, thành thật nói, "Đi siêu thị, mua chút đồ."

Chu Hoành Viễn nghe xong mới yên tâm, lập tức lẽo đẽo theo sau lưng Trình Dục như cái đuôi nhỏ, nói rằng cũng muốn đi. Trình Dục lười cãi vã với hắn ta, dù sao thì có thêm người giúp xách đồ cũng tốt.

Lần đầu tiên ngồi trên chiếc Maybach của Chu Hoành Viễn, Trình Dục không khỏi cười khẩy trong lòng, không biết cậu bé nghèo khó năm nào quỳ dưới mái hiên kia có bao giờ tưởng tượng mình sẽ ngồi trong một chiếc xe sang trọng thế này không?

Trung tâm mua sắm cách nhà không xa lắm, chỉ mất mười phút là tới nơi. Vì đang là thứ Bảy nên siêu thị trong này đông nghịt người. Trình Dục đẩy chiếc xe nhỏ thuần thục đi đến khu rau củ, Chu Hoành Viễn thấy anh chọn lựa kỹ càng thì đột nhiên nảy ra ý tưởng, hắn lấy một gói ớt khô từ kệ hàng, rồi lấy thêm một cái đùi gà từ quầy thịt đặt vào xe đẩy, cuối cùng còn liếc nhìn Trình Dục đầy ẩn ý. Trình Dục không tỏ thái độ gì, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Mua xong đồ, Chu Hoành Viễn lại đề nghị đi ăn lẩu Dong Lai Shun[1]. Cheng Yu liếc nhìn cậu ta, không nói gì, nhưng cũng không phản đối.

[1] Dong Lai Shun là chuỗi nhà hàng lẩu nổi tiếng với món "lẩu nước lã". Y như tên, nước lẩu ở đây là nước lọc, không nêm thêm bất kỳ gia vị nào ngoài vài hạt kỷ tử. (kèm hình ảnh đầu chương)

Dong Lai Shun cũng nằm trong trung tâm mua sắm, trước cửa là hai hàng ghế với rất nhiều người đang ngồi chờ tới lượt. Chu Hoành Viễn nhìn mà thấy đau cả đầu. Hắn không muốn chỉ vì một bữa lẩu mà phải chờ đợi mệt nhọc, nhưng lại sợ Trình Dục không vui, nên dè dặt nói với anh, "Chú ơi, chúng ta ngồi chờ một xíu đi."

TrìnhDục chỉ lạnh lùng liếc nhìn Chu Hoành Viễn, không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng lạikhiến Chu Hoành Viễn cảm thấy rợn gáy. Chu Hoành Viễn đứng yên tại chỗ, hámiệng không biết nói gì cho phải, ngay sau đó, Trình Dục đã ngồi xuống chiếcghế trắng bên cạnh. Chu Hoành Viễn khôngdám ngồi theo, chỉ đứng ngay ngắn bên cạnh Trình Dục, giống hệt một học sinhngoan đang chờ đợi thầy cô dạy dỗ. Đã lâu lắm rồi, Chu Hoành Viễn không phảiđứng ngoài nhà hàng chờ đợi như vậy. Một phần là vì thời gian của hắn luôn quýgiá, phần khác là vì hắn cho rằng chuyện này cực kỳ hạ thấp giá trị bản thân,không xứng với địa vị của mình.

Trong trung tâm thương mại người qua kẻ lại tấp nập, vài phần bối rối dâng lên trong lòng Chu Hoành Viễn, khiến hắn luống cuống, gần như không dám ngẩng đầu lên. Trình Dục thì vẫn thản nhiên như cũ, anh lấy điện thoại ra xem một lúc, thỉnh thoảng ngước lên liếc nhìn Chu Hoành Viễn. Chu Hoành Viễn vốn coi thể diện như trời, Trình Dục đương nhiên nhận ra sự bất an trong hắn, nhưng anh chẳng có ý định vạch trần mà chỉ lặng lẽ quan sát.

Mãi đến khi họ nhận được số thứ tự, cả hai đã đói đến mức không còn hứng thú gì nữa. Chu Hoành Viễn vẫn nhớ rõ những món Trình Dục thích, hắn gọi hai đĩa thịt, thêm một đĩa rau trộn, tôm viên, lòng gà, cuối cùng còn gọi thêm món mì sợi thủ công mà Trình Dục yêu thích nhất.

Khi đồ ăn được bày lên, Trình Dục chỉ ăn qua loa vài gắp thịt và vài miếng rau. Chu Hoành Viễn thấy anh ăn ít, liền nhíu mày hỏi sao không ăn. Trình Dục lắc đầu, chỉ nói mình ăn sáng nhiều quá.

Tâm trạng Chu Hoành Viễn đột nhiên chùng xuống. Hắn nhớ trước kia Trình Dục rất thích ăn Dong Lai Shun. Chỉ là lúc đó điều kiện gia đình chưa tốt lắm, thêm Trình Dục tính vốn tiết kiệm nên cả năm mới đến ăn một lần. Sao lần này Trình Dục lại không vui nhỉ? Như vậy, Chu Hoành Viễn cũng chẳng còn hứng thú gì. Tiết trời oi bức, trong trung tâm thương mại dù mở điều hòa đủ mạnh, nhưng chiếc nồi đồng trước mặt lại không ngừng bốc khói, trong bếp người ta còn đang nướng xiên thịt cừu, khiến cả nhà hàng mù mịt khói. Hai người ai nấy đều đầm đìa mồ hôi, thậm chí còn có cảm giác như ngồi trên đống lửa.

Ăn xong, hai người đi về nhà, một người ngồi trong phòng khách xử lý công việc, người kia ngồi trong phòng ngủ đọc sách. Một lúc sau, hoàng hôn buông xuống, lại đến giờ ăn tối, Chu Hoành Viễn hớn hở chạy vào phòng Trình Dục, nói rằng sẽ làm bữa tối cho anh.

Trình Dục cau mày, vừa định phản đối thì Chu Hoành Viễn đã vội nói, "Cho con thêm một cơ hội nữa, lúc về con đã luyện tập rất kỹ rồi!"

Trình Dục chẳng biết Chu Hoành Viễn có thể học được gì trong một tuần, nhưng anh cũng lười phản bác, dù sao thì chỉ là một bữa ăn, ai làm cũng vậy thôi.

Chu Hoành Viễn trong bếp đang bận tíu tít, Trình Dục nghe tiếng lục đục mà không thể tịnh tâm nổi, nghĩ bụng sao hắn ta gần ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn thích bày trò như vậy?

Chu Hoành Viễn đun nồi trên lửa lớn, cho ớt, dầu, hành, gừng, tỏi, hoa tiêu và hồi vào, tiếp theo là những miếng thịt gà cắt nhỏ, vừa vào chảo đã chuyển màu, xào vài lượt là chín tới, mùi thịt hòa quyện cùng gia vị bay khắp nhà bếp, len lỏi đến tận phòng ngủ của Trình Dục. Trình Dục hít một hơi, đôi mày càng nhíu chặt.

Dân ở thành phố J rất thích ăn cay, Trình Dục cũng không ngoại lệ, đặc biệt là món yêu thích của anh: gà xào ớt. Tuy nhiên, đó đã là chuyện của rất lâu về trước rồi.

Nấu xong, Chu Hoành Viễn hối hả gọi Trình Dục qua, mắt hắn sáng rực, đưa đũa cho Trình Dục như muốn lấy công, giọng điệu nịnh nọt, "Chú ơi, chú nếm thử xem có ngon không?"

Sắc mặt Trình Dục có chút lạ, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, chỉ ăn một miếng rồi bỏ đũa xuống, nói, "Ừ, cũng được."

Chu Hoành Viễn thở phào nhẹ nhõm. Người tỉnh S thích ăn đậm đà, món gà xào ớt là một trong những món Trình Dục thích nhất, vừa mặn mà vừa cay nồng, dễ làm hơn so với các món khác. Chu Hoành Viễn chọn món này để học, phần lớn là do lười, may mà kết quả khá khả quan.

Sau khi nhận được lời khen từ Trình Dục, Chu Hoành Viễn mới rụt rè ngồi xuống đối diện, nhưng khi nhìn thấy Trình Dục chỉ cắm cúi ăn bánh bao, không ăn thêm miếng thịt nào, nụ cười của hắn dần cứng đờ, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên. Hắn không hiểu Trình Dục rốt cuộc bị làm sao, cũng không rõ có phải giờ đây bản thân làm gì cũng thành sai hay không.

Nói không thất vọng là nói dối, nhưng Chu Hoành Viễn cũng hiểu rằng Trình Dục sẽ nhất quyết không ăn cơm với hắn, một kẻ vô liêm sỉ như hắn quả thực không xứng ngồi cùng bàn với anh. Tâm trạng hắn vì thế mà không vui, đương nhiên chẳng thiết tha ăn uống gì nữa. Trình Dục nhìn thấu được suy nghĩ ấy, nhưng chỉ khẽ mỉm cười, không giải thích gì thêm.

Ăn tối xong, Trình Dục ngồi trên sofa đọc sách, còn Chu Hoành Viễn thì ngồi ngay bên cạnh. Cả buổi tối hai người không ai nói với nhau thêm câu nào nữa. Chu Hoành Viễn thậm chí tự hỏi liệu Trình Dục có đang coi mình như không khí hay không.

Trước khi đi ngủ, Chu Hoành Viễn cuối cùng không kiềm lòng được, hắn chặn cửa phòng Trình Dục không cho anh đóng lại, cúi đầu đầy thất bại, hỏi, "Chú ơi, ngày mai chú muốn ăn gì? Con dẫn chú đi ăn, hoặc sau này con học xong sẽ nấu cho chú ăn."

Trình Dục ban đầu không muốn nói chuyện với Chu Hoành Viễn, nhưng nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn ta, cuối cùng anh cũng bình tĩnh nói, "Tôi muốn ăn nhạt."

Chu Hoành Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Hắn vốn tưởng Trình Dục chỉ có thành kiến với mình, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Trình Dục không giống đang giả vờ, mới biết khẩu vị Trình Dục đã thay đổi.

Trình Dục xoa xoa trán, biểu cảm có chút mệt mỏi, rồi nói thêm, "Tôi lớn tuổi rồi, ăn nhiều thịt sẽ khó tiêu, ăn nhiều ớt thì dễ bị tiêu chảy."

Tim Chu Hoành Viễn đau nhói, hắn thẫn thờ vài giây, và ngay sau đó, Trình Dục dùng sức đóng mạnh cửa lại.

Một tiếng "rầm",ngăn cách bao tháng năm.

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 73.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Số ký tự: 0