Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 71

Úc Hoa

2025-03-17 16:31:52

Chu Hoành Viễn ngồi trên ghế sofa, còn Trình Dục thì đang bận rộn qua lại trong bếp. Hắn muốn vào giúp anh, nhưng vừa đến gần đã bị Trình Dục xỉa xói, trước thì nói hắn vướng víu, sau thấy Chu Hoành Viễn vẫn chưa chịu đi mới buông lời dứt khoát, "Cậu có nhìn lại thử xem mình đã nấu cái món gì chưa? Nấu còn thua hồi mười mấy tuổi nữa."

Chu Hoành Viễn đỏ mặt, không còn gì để nói, ngượng ngùng rút lui.

Lúc ăn cơm, cả hai đều im lặng, không ai nhắc đến việc quỳ gối ngoài dự đoán kia, cũng không ai phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này, càng không ai biết nên bắt đầu từ đâu.

Sau bữa tối, Trình Dục thản nhiên đi tắm, chẳng thèm đoái hoài gì đến Chu Hoành Viễn.

Chu Hoành Viễn dọn dẹp chén đũa xong, khá là bồn chồn đứng đợi một bên. Hắn nhìn thấy trên bộ quần áo Trình Dục tiện tay vứt sang bên có một sợi chỉ thừa, bèn theo trí nhớ tìm kéo trong hộc tủ dưới bàn trà, quả nhiên sờ thấy một cái kéo nhỏ, cùng với một chùm chìa khóa.

Không biết tại sao, tim Chu Hoành Viễn chợt hẫng đi hai nhịp, hắn nhanh chóng bước đến trước cửa phòng mình, bàn tay run rẩy tra chìa vào ổ khóa, nhẹ nhàng xoay nắm cửa. Hình ảnh của những năm tháng xưa cũ, từng chút, từng chút một dội về như sóng lớn.

Chiếc giường từng thuộc về hắn giờ đây vẫn phủ bộ ga giường quen thuộc. Chiếc bàn học và kệ sách ngày xưa thậm chí vẫn còn đặt ống đựng bút và sách tham khảo hắn từng dùng. Lồng ngực hắn nhói lên, đau đớn đến mức không thể hít thở, như thể có một lưỡi dao đang cứa qua tim, lại như thể có ai đó nhẫn tâm ném hắn vào vạc dầu sôi sùng sục. Bước chân hắn lùi lại vài phân, như không dám lại gần. Mọi thứ trước mắt quá đỗi xa xăm, chẳng khác nào một giấc mộng hư ảo, tựa những bong bóng xà phòng lung linh dưới nắng, chỉ cần chạm vào nhẹ là sẽ vỡ tan.

Hắn hít sâu hai hơi, chậm rãi bước vào phòng. Căn phòng không mang dáng vẻ đã bị bụi phủ suốt bao năm, mà ngược lại, như thể vẫn có người thường xuyên quét dọn, cẩn thận giữ nguyên mọi thứ như lúc ban đầu. Dường như hắn không phải là người đã vắng mặt suốt mười năm, mà chỉ là vừa quay về nhà sau một chuyến đi xa. Để rồi khi trở về, phòng của hắn, giường của hắn, bàn học, sách vở của hắn... tất cả vẫn còn nguyên vẹn, vẫn lặng lẽ ở đây chờ đợi hắn.

Chu Hoành Viễn đưa tay ấn mạnh lên ngực, toàn thân run rẩy vì đau đớn. Mỗi một hơi thở, mỗi một cử động nhỏ đều khiến nỗi đau trong lòng hắn lan rộng, khuếch tán ra tứ phía. Hắn tiến từng bước về phía trước, đang định cầm lấy quyển sách trên kệ thì bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp, mang theo cơn giận kiềm nén từ bên ngoài cửa, "Cút ra ngoài!"

Cả người Chu Hoành Viễn khựng lại, lưng khom xuống theo bản năng. Hắn không dám quay đầu nhìn Trình Dục, chỉ cảm thấy đôi mắt mình bỏng rát, cay xè. Ngón tay hắn siết chặt mép bàn, đưa tay ôm mặt, giọng nói khàn đi vì run rẩy, "Chú... chú ơi, con xin lỗi, con sai rồi..."

Trình Dục tựa vào khung cửa, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên đó. Sự bối rối, xấu hổ và vô số cảm xúc đan xen khiến anh gần như nổi giận, "Ai cho cậu động vào chìa khóa của tôi? Ai cho phép cậu bước vào đây? Đây là nhà của tôi!"

Chu Hoành Viễn vẫn đứng quay lưng về phía anh, nếu không bám vào bàn, hắn thậm chí không chắc mình sẽ có thể đứng vững. Dưới lời chất vấn và trách móc của Trình Dục, thân thể cao lớn tưởng chừng kiên cường của hắn lại run lên như thể chẳng còn chút sức lực nào để chống đỡ. Lớp giáp kiêu hãnh mà hắn từng dùng danh lợi và hư vinh đắp lên, giờ đây đã tan nát dưới muôn ngàn mũi tên, chẳng còn gì để che chắn.

Thân hình Chu Hoành Viễn từ từ nứt rạn, đến cuối cùng, mọi tham vọng trần tục và lợi ích phù phiếm đều bong ra thành từng mảng, chỉ để một hắn thảm hại mà bơ vơ.

Trình Dục thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt. Anh căm hận chính mình, hận bản thân luôn mềm lòng, hận bản thân vì Chu Hoành Viễn mà bỏ qua nguyên tắc, hận bản thân không thể quên đi hắn ta, cũng chẳng thể quên đi quá khứ.

Trên đời này, sẽ không còn ai yêu hắn nhiều như Trình Dục nữa. Sẽ không còn ai đối xử với hắn tốt như Trình Dục nữa. Vậy mà Chu Hoành Viễn lại vứt bỏ người yêu hắn nhất, cũng là người duy nhất hắn yêu. Nực cười nhất chính là, người từng yêu hắn nhất ấy cũng sẽ không bao giờ đối xử với hắn như trước đây nữa. Suy nghĩ ấy khiến trái tim Chu Hoành Viễn chìm vào bóng tối không cách nào xua tan. Nhưng hắn hiểu, tất cả đều là do hắn gieo gió gặt bão. Hắn hít một hơi thật sâu, sống mũi cay xè, chợt quay lại nhìn Trình Dục. Khóe mắt hắn hoen đỏ, ngay cả hàng mi cũng dính bết lại vì nước mắt, "Chú...chú..."

Mỗi lần Chu Hoành Viễn cất giọng gọi Trình Dục, chân mày anh lại càng cau chặt hơn. Mỗi tiếng gọi của hắn, tim Trình Dục lại quặn đau thêm một chút. Trình Dục không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, cũng không biết bản thân nợ Chu Hoành Viễn cái gì. Người đàn ông này sinh ra chỉ để đến đòi nợ anh hay sao? Anh cũng không biết mình còn phải đau lòng vì Chu Hoành Viễn thêm bao nhiêu lần nữa.

Chu Hoành Viễn bước từng bước một đến trước mặt Trình Dục. Đột nhiên, hắn chẳng còn sợ gì nữa. Chu Hoành Viễn không sợ bị Trình Dục khinh bỉ, cũng không sợ đánh mất tôn nghiêm hay danh dự trước mặt Trình Dục. Hắn không còn sợ việc phải dùng tư thái thấp hèn nhất để đối mặt với Trình Dục. Bởi vì, nếu ngay cả trước mặt Trình Dục mà hắn cũng phải che giấu, cũng chẳng thể đối diện với lòng mình, thì cuộc đời này của hắn chẳng phải quá mức khốn cùng và vô nghĩa hay sao?

Chu Hoành Viễn cúi người xuống, ánh mắt vừa thống khổ vừa thành kính. Giọng hắn không lớn, nhưng từng chữ một đều nện thẳng vào tim Trình Dục, "Chú à, con yêu chú."

Ánh mắt Trình Dục trợn tròn. Anh đờ đẫn nhìn Chu Hoành Viễn vài giây, sau đó, môi mím chặt đến mức run rẩy. Chân mày anh cau chặt, nỗi giằng xé hiện rõ trong đôi mắt. Anh đưa tay lên, vung mạnh vào mặt Chu Hoành Viễn, để rồi chỉ vài giây sau đó, một vệt đỏ rực hiện lên trên gò má hắn.

Cả đời Trình Dục chưa từng dùng bạo lực với ai, vậy mà lần đầu tiên ra tay lại là với Chu Hoành Viễn. Đây là điều mà anh của quá khứ sẽ không thể nào tưởng tượng được. Cơn giận trong lòng vẫn chưa kịp nguôi, bàn tay vung lên rồi mới nhận ra điều sai trái, một dòng nước mắt chảy dài, anh quay mặt đi không muốn nhìn Chu Hoành Viễn nữa.

Trình Dục tuy gầy nhưng sức không hề yếu, chưa kể cái tát vừa rồi anh đã dồn toàn bộ lực vào, khiến cho khoé miệng Chu Hoành Viễn hơi rươm rướm máu. Vậy mà hắn như không bận tâm mấy, chỉ tiến lại gần Trình Dục hơn. Hắn nhìn những giọt lệ lăn dài trên gương mặt ấy, lòng đau như cắt.

Cơn giận của Trình Dục đã nguôi đi phân nửa, nhưng vẫn nghẹn ứ trong lòng. Anh cố hít sâu, dồn hết sức lực nói từng chữ một, "Chu Hoành Viễn, cậu đang sỉ nhục tình yêu, cũng đang sỉ nhục sự quan tâm và tình cảm mà tôi đã dành cho cậu suốt bao năm qua."

Chu Hoành Viễn bỗng nắm lấy bàn tay run rẩy của Trình Dục, cuối cùng hắn cũng thốt ra những lời chôn giấu trong lòng nhiều năm, "Chú đã biết rằng con không phải là cháu ruột của chú, đúng không?"

Sắc mặt Trình Dục thoáng đổi, cắn chặt môi, nói, "Biết."

Chu Hoành Viễn tiếp tục, "Vậy chú cũng biết rằng con vẫn luôn biết điều đó, đúng không?"

Trình Dục sững người trong giây lát, rồi đáp, "Biết."

Tất nhiên anh biết. Dù Chu Hoành Viễn có che giấu khéo léo đến đâu, có diễn tròn vai đến mức nào, nhưng sau bảy năm chung sống, hơn hai vạn ngày đêm bên nhau, dù Trình Dục có ngốc nghếch đến mấy cũng không thể hoàn toàn không hay biết gì về bí mật ấy. Hơn nữa, anh cũng đâu phải là thằng ngu.

Chu Hoành Viễn cúi đầu, "Vậy chú cũng biết tình cảm ngày đó của con dành cho chú chứ?"

Nét mày Trình Dục giãn ra, ánh mắt hiện lên vẻ khó tả, "Tôi biết."

Sau nhiều nămnhẫn nhục, bao năm giằng co và và không thểmở lời, đến giờ phút này, mọi thứ đều phơi bày ra ánh sáng.Chu Hoành Viễn đã hạ quyết tâm, nhưng toàn thân vẫnnóng bừng vì căng thẳng. Giọng hắn đứt quãng, "Vậy chú ơi, ngày đó... ngày đó chú có từngyêu con dù chỉ một chút không?"

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 71.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Số ký tự: 0