Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Vốn dĩ hai vực...

Tư Gia Thất

2025-03-21 21:00:03

Người vừa lên tiếng cũng mặc y phục của đệ tử nội môn, cả người vận trường bào màu đen, nhưng diện mạo lại có phần thô kệch.

Hắn ta nheo mắt nhìn: "Nghê sư huynh, huynh để một tiểu cô nương tu luyện thân pháp này chẳng phải là làm khó người ta quá sao?"

Tô Chước hoàn toàn không hiểu gì cả.

Tên của thân pháp này nghe có vẻ khá ôn hòa, sao lại thành làm khó người khác được?

Người nọ như nhìn thấu thắc mắc của nàng, bèn giơ nắm tay lên, bàn tay to hơn cả bao cát, cười nói: "Tiểu sư muội, đùi muội còn chưa to bằng cánh tay ta mà lại muốn luyện thân pháp của Võ Tu sao?"

Ban nãy Nghê Truyền Vân vẫn mang dáng vẻ chẳng buồn lên tiếng nhưng vừa nghe đến nửa câu sau, hắn lập tức cười lạnh: "Cam Nghị, ngươi nói rõ xem ai là tiểu sư muội của ngươi? Sư muội của ta ở Cửu Vực, muốn học gì cũng được. Không giống như Nhị Vực của các ngươi..."

Nói đến đây, hắn đột nhiên ngừng lại, rồi tỏ ra như vừa bừng tỉnh: "À, Nhị Vực vốn chẳng có sư muội nào cả."

Khoảnh khắc đó, mọi sự nghi ngờ của đối phương đều hóa thành ghen tị.

Ban đầu, đúng thật là vì Nhị Vực không có sư muội nên Cam Nghị mới thường xuyên rảnh rỗi chạy đi trêu chọc đám sư muội nhà người ta. Nhưng giờ phút này, hắn ta lại có phần bực bội: "Thân pháp này ta còn luyện không nổi, con nhóc tì này mà luyện được thì ta không mang họ Cam nữa, ta theo họ ngươi!"

Tô Chước thầm nghĩ, có cần nghiêm túc đến vậy không?

Nghê Truyền Vân bình thản sửa lại: "Ta không thiếu một đứa con như ngươi, ngươi phải theo họ của tiểu sư muội nhà ta mới đúng."

Cam Nghị giận đến suýt nghẹn, nhưng vẫn kịp phản ứng: "Luyện không thành thì ta cũng chẳng được lợi lộc gì, vì sao phải theo họ của nàng ấy?"

Tô Chước bật cười khẽ, cảm thấy đầu óc đối phương ngay thẳng đến đáng yêu.

Hai người kia lập tức quay sang nhìn nàng. Nghê Truyền Vân nho nhã mỉm cười: "Ngươi xem, ngươi cứ nói rồi lại nuốt lời, ngay đến tiểu hài tử cũng bị ngươi chọc cười rồi."

Tô Chước vội thanh minh: "Không, muội không hề vui, chẳng qua là muội dễ cười mà thôi."

Không đến mức buồn cười lắm, chỉ là sự đối lập giữa vẻ ngoài và tính cách của người này khiến nàng muốn cười. Trông thì như một giang hồ lão luyện, thực chất lại...

Cam Nghị thấy nàng có vẻ hiểu chuyện như vậy, trong lòng càng cảm thấy mất mặt.

Đúng lúc này, Nghê Truyền Vân lên tiếng: "Đại trượng phu đi đứng đường hoàng, sao có thể dễ dàng đổi họ? Như vậy chẳng phải làm mất mặt Cam sư đệ sao? Nếu sư muội ta luyện thành thân pháp này, ngươi thua nàng một trăm viên linh thạch trung cấp là được."

Tô Chước kinh ngạc, một trăm viên linh thạch trung cấp?!

Có thể nói, với địa vị của nàng, dù có ở lại Thánh Địa Hi Hòa tu luyện mười mấy năm cũng chưa chắc tích góp được nhiều đến vậy.

Các đệ tử nội môn chơi lớn đến mức này luôn sao?

Chỉ vì buột miệng nói vài câu mà đã chịu đánh cược số tiền lớn như vậy.

Trái lại, Cam Nghị như vừa thở phào, thoải mái nói: "Cược thì cược, nhưng ngươi đừng có đi khắp nơi nói xấu ta, bịa đặt ta bắt nạt trẻ con."

Nghê Truyền Vân thản nhiên đáp: "Ta không làm cái trò ngồi lê đôi mách đó."

Sau đó, hắn cúi xuống nhìn Tô Chước, mỉm cười nói: "Tiểu sư muội, mau cảm ơn Cam sư huynh vì đã khích lệ muội tu luyện nào."

Thu Vũ Miên Miên

Tô Chước vẫn chưa hết bàng hoàng, cảm thấy chuyện này thật hoang đường, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên tiếng: "Cảm ơn Cam sư huynh."

Cam Nghị thấy nàng không giống Nghê Truyền Vân, trên mặt không có chút ý đồ xấu nào thì lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng hắn ta vẫn không tin nổi một tiểu nữ hài như vậy có thể thành công luyện được thân pháp này, thế là hào phóng nói: "Một trăm viên ít quá, hai trăm đi!"

Tô Chước trợn tròn mắt: "Hả?"

Nghê Truyền Vân bật cười: "Cam sư đệ thật hào phóng. Tiểu sư muội của ta cũng chỉ tình cờ nhặt được thân pháp này nên muốn đem về nghiên cứu thử thôi, chưa chắc đã thích luyện. Ngươi cũng biết đấy, Đệ Cửu Vực chỉ có một sư muội duy nhất, muội ấy muốn luyện gì thì luyện, sư phụ cũng chiều theo."

Thật đúng là vừa nói hay lại vừa dọn sẵn đường lui.

Cam Nghị nghe xong thì gật đầu tán thành, cảm thấy rất đồng cảm: "Cũng đúng, ta chỉ không hiểu vì sao ngay cả Đệ Cửu Vực cũng có sư muội rồi mà Đệ Nhị Vực bọn ta vẫn chẳng có ai."

Vốn dĩ, hai vực này có thể cùng chung số phận làm "miếu hòa thượng" trong nội môn. Thế mà Đệ Cửu Vực lại phản bội tổ chức.

Rời khỏi Tàng Kinh Các, Tô Chước vẫn còn thấy khó hiểu: "Sao Đệ Nhị Vực lại không có sư muội vậy?"

Đệ Cửu Vực không có sư muội thì còn hợp lý, dù sao số lượng cũng ít, mười mấy năm nay Lạc Thương Sơn mới thu chín đồ đệ.

Đệ tử của Đệ Nhị Vực dù không phải thế lực đông đảo nhất nhưng ít ra cũng có đến vài trăm người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mà trong vài trăm người ấy lại không có lấy một sư muội nào, thật sự quá bất thường.

Nghê Truyền Vân giải thích: "Đệ tử Đệ Nhị Vực phần lớn đều là Võ Tu, nổi danh nhờ sức mạnh. Các nữ đệ tử được thu nhận đều có thiên phú kinh người, chỉ mất vài năm đã trở thành sư tỷ, hơn mười năm đã thăng lên trưởng lão, thế nên không có sư muội."

Ở Vô Minh Thần Tông, quan hệ đồng môn không dựa vào thời gian nhập môn mà phân định theo tu vi.

Võ Tu chú trọng vào truyền thừa từ nhỏ, khó đột phá hơn so với Pháp Tu, vì bọn họ vận dụng linh lực thiên địa thay vì linh hải trong cơ thể. Khi Võ Tu giao chiến thuần túy, đôi khi chênh lệch kỹ xảo còn áp đảo cả chênh lệch cảnh giới.

Thông thường, khi đệ tử ngoại môn gặp đệ tử nội môn thì sẽ gọi là sư huynh hoặc sư tỷ, vì đại đa số nội môn đều có tu vi cao hơn ngoại môn.

Trừ khi cùng sư môn, nếu không, khi gặp các trưởng lão hoặc nhân vật cấp cao hơn, bọn họ sẽ gọi theo chức danh như trưởng lão, sư thúc, sư tổ, v.v...

Bối phận trong tông môn phức tạp vô cùng nên cũng có không ít người gọi bừa...

Giờ đây, mỗi khi gặp ai đó, Tô Chước đều phải chờ sư huynh bên cạnh nhắc trước rồi mới dám mở miệng xưng hô.

Nhờ là đệ tử của Lạc Thương Sơn nên bối phận của đệ tử Cửu Vực vô cùng cao, khi gặp rất nhiều trưởng lão vẫn có thể gọi là sư huynh sư tỷ, nhưng nếu chỉ nhìn ngoại hình thì rất dễ gọi nhầm.

Với khả năng nhận diện của Tô Chước, chỉ cần thấy ai mặc y phục đệ tử nội môn thì nàng gọi sư huynh sư tỷ, thấy ai mặc y phục trưởng lão thì gọi trưởng lão, thấy lão nhân nào ăn mặc tùy tiện thì cũng gọi trưởng lão nốt... Dù sao thì Thái Thượng trưởng lão cũng là trưởng lão, vực chủ và tông chủ trước đây cũng từng làm trưởng lão. Còn về phần tổ sư... tổ sư đã bế quan mấy trăm năm rồi, gặp một lần còn khó hơn trúng số độc đắc, căn bản không phải là người nàng có thể diện kiến.

Vậy nên, dù có gọi sai cũng chẳng ai cười nàng được.

...

Sau khi về đến Tụ Linh Phong của Đệ Cửu Vực, Nghê Truyền Vân dẫn nàng đáp xuống một khu đất bằng phẳng.

Địa hình nơi đây có chút đặc biệt, nằm sát vách núi và suối nước.

Trên vách núi, những gốc bách đá mọc ngang vươn ra, phía dưới là thác nước đổ xuống, tạo thành một hồ sâu sóng nước lấp lánh.

Dòng suối bị những tảng đá lộ thiên chặn lại, chia thành nhiều nhánh nhỏ, phát ra những thanh âm trong trẻo hỗn loạn.

Nghê Truyền Vân chậm rãi nói: "Nhìn khắp vạn vật trong trời đất, thuộc tính phong có ưu thế trời ban về tốc độ. Thân hóa vào gió, vô hình vô ảnh, không ai truy được, không ai nắm bắt được."

Thanh niên vươn bàn tay ra, làn gió nhẹ lướt qua tay hắn, không màu, không hình, không tiếng động.

"Khi tu luyện ‘Thân Hóa Kinh Phong’ đến cảnh giới cao nhất thì muội có thể hóa thân thành gió, tùy ý di chuyển, tàn ảnh do hóa thân để lại sắc bén như gươm đao, băng qua nơi nào thì c.h.é.m rách nơi đó..."

"Khi thân pháp đạt đến cực hạn, hành tung biến hóa quỷ dị, tung tích không thể dò. Nhưng điểm thích hợp nhất với muội chính là thân pháp này không phải do Pháp Tu sáng tạo mà là do một gia tộc Võ Tu nổi danh nhờ thân pháp, toàn tộc hao phí trăm năm mới biên soạn nên."

"Lúc vận dụng sẽ trực tiếp điều động linh lực của Thiên địa linh lực mà không cần tiêu hao linh hải của bản thân, nhất là khi có gió hỗ trợ, tốc độ sẽ được gia tăng đáng kể. Chỉ có điều, muốn tu luyện nó cần phải có chút ngộ tính."

Nghê Truyền Vân nói rất khiêm tốn. Trên thực tế, Thân Hóa Kinh Phong là một thân pháp Võ Tu cực mạnh, đủ tư cách được xếp ở tầng thứ bảy trong Tàng Kinh Các của nội môn.

Không những tốc độ kinh người mà còn kiêm cả tính công kích, có thể xem là lựa chọn tối ưu nhất với tiềm năng phát triển rất cao. Nhược điểm duy nhất chính là độ khó trong việc lĩnh ngộ.

Bất cứ ai không xuất thân từ gia tộc Võ Tu kia, thì khả năng tu luyện thành công gần như không có do thiếu nền tảng rèn luyện bài bản từ nhỏ.

Chính vì lẽ đó, gia tộc kia cũng không ngần ngại chia sẻ thân pháp này ra ngoài.

Dù có truyền bá rộng rãi đi chăng nữa thì kẻ không có truyền thừa của bọn họ cũng chẳng thể học được.

Nghê Truyền Vân không có Phong linh căn nên chưa từng nghĩ đến việc tu luyện bộ pháp này, thay vào đó hắn luyện một linh quyết tương tự. Hắn nhìn Tô Chước, ôn tồn nói: "Nếu muội cảm thấy thân pháp này quá khó, chúng ta vẫn còn rất nhiều lựa chọn khác."

Tô Chước kiên định: "Sư huynh, muội nhất định phải luyện thành!"

Nghê Truyền Vân mỉm cười: "Tốt lắm, tinh thần đáng khen."

Tô Chước được khen mà không khỏi hơi chột dạ. Nàng phải luyện thành bằng được, một phần là vì giải đấu Đại Bỉ Tân Tú sắp tới.

Các sư huynh của nàng, ai ai cũng từng đoạt quán quân trong cuộc thi này. Một khi đã leo lên bảng xếp hạng Tân Tú thì đều là những người đứng đầu danh sách. Uy danh của Cửu Vực không thể nào để cắt đứt trong tay nàng được.

Dĩ nhiên, lý do khiến nàng chấp niệm với thân pháp này đến thế... là vì hai trăm viên linh thạch trung cấp!

Quá nhiều rồi!

Dù có khổ mấy cũng đáng!

Còn nếu thực sự không có ngộ tính thì...

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Số ký tự: 0