Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm
Biết đâu Lâm tr...
Tư Gia Thất
2025-03-21 21:00:03
"Năm giờ sáng!" Tô Chước gần như sụp đổ: "Năm giờ sáng! Lúc đó cơ thể ta có thức dậy được thì linh hồn cũng chẳng tỉnh nổi! Chẳng lẽ vì tu luyện mà ta phải bán cả linh hồn sao?"
Năm giờ phải có mặt ở Tụ Linh Phong, nghĩa là nàng phải dậy sớm hơn nữa, rời giường từ khi trời còn chưa tỏ. Nàng nào dám đến trễ trước mặt Đại sư huynh?
Nhìn bộ dạng của Đại sư huynh, muốn tiễn nàng đi đời cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần tuỳ ý động ngón tay là đủ.
Tô Chước tuyệt vọng nhổ một cọng cỏ, lăn một vòng trên sườn dốc ở Lãm Nguyệt Phong, giơ hai tay lên trời than thở: "Chẳng lẽ ta lại vì tu luyện..."
Ánh mắt nàng chợt quét qua chiếc vòng ngọc trên cổ tay, lập tức nghiến răng nghiến lợi sửa lại: "Chẳng lẽ ta lại vì muốn ngủ mà trì hoãn tu luyện sao? Đương nhiên là không thể."
Chỉ là ngủ sớm dậy sớm thôi mà!
Tại sao đã tu tiên rồi mà vẫn phải ngủ sớm dậy sớm chứ?
Tô Chước hoàn toàn quên mất rằng mình có thể chỉ cần dậy sớm mà không cần phải đi ngủ sớm.
Ánh nắng ban trưa ấm áp phủ lên vạn vật.
Tô Chước được nắng chiếu đến ấm áp phát lười, lại lăn một vòng né ánh sáng rồi nhắm mắt.
Nguyên cả ngọn núi này là của nàng, nàng thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó, cảm giác thật tuyệt.
Ngày tháng thần tiên cũng chỉ đến thế mà thôi!
Ai dám động đến tông môn của nàng tức là đang cản trở cuộc sống thần tiên này!
Nàng nhất định phải chăm chỉ tu luyện!
Cuối cùng, tinh thần của Tô Chước đã tỉnh táo, chỉ còn thể xác là ngủ mất tiêu.
......
Hai ngày an nhàn trôi qua trong vui vẻ.
Sáng sớm tinh mơ, trời vừa hửng sáng, Tô Chước đã bị Nhị sư huynh dẫn xuống núi.
Do bị sư phụ cảnh cáo trước, Nghê Truyền Vân không thể tiện tay xách nàng bay vèo vèo như trước, chỉ đành bất đắc dĩ đứng nhìn sư muội điều khiển Thần kiếm theo phong cách "tàn kiếm" vô cùng đặc sắc.
Tốc độ quỷ dị, lơ lửng bất định.
Tô Chước đau đớn từ biệt trải nghiệm "chân đạp hư không" phiên bản Lâm Hư cảnh, đồng thời còn phải điều khiển nghịch tử Nhật Nguyệt kiếm bay trên trời, liên tục lo lắng liệu có vô tình đ.â.m trúng ai đó đang phi kiếm đàng hoàng hay không.
Thần Tông có lãnh thổ rộng lớn, nếu chỉ ở trong khu vực Cửu Vực thì rất hiếm khi gặp được người khác.
Rời khỏi Cửu Vực, Tô Chước mới thấy có rất nhiều đệ tử cùng bay về một phía.
Nhìn từ xa, trên đỉnh một ngọn núi cao sừng sững là một tòa lầu cổ kính với ba tầng lầu bốn góc mái, trên nóc có tượng thần thú bằng đồng.
Từ xa nhìn lại, đôi mắt của tượng đồng như tỏa ra ánh sáng hung ác chân thực đến đáng sợ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nghê Truyền Vân giới thiệu: "Công pháp trong Tàng Kinh Các chỉ có thể được mượn đọc trực tiếp. Nếu tự ý truyền thụ cho người khác sẽ bị xem là trộm học. Nếu công pháp bí truyền của Vô Minh Thần Tông mà bị người ngoài sử dụng, tông môn biết được sẽ truy cứu trách nhiệm."
Tô Chước gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Các tông môn lớn đều có quy định như vậy. Nếu bị truy cứu, nhẹ thì bị chặt đứt gân tay gân chân, nặng thì bị phế bỏ tu vi. Trong nguyên tác, trước khi "Tô Chước" bị trục xuất khỏi thánh địa, linh mạch của nàng đã bị hủy chỉ vì tu luyện công pháp tối cao của thánh địa – loại công pháp không cho phép người ngoài học.
Chính vì lệnh cấm này mà dù có tán tu tình cờ có được công pháp đi chăng nữa cũng không dám luyện tập, cho dù có thèm nhỏ dãi đến đâu.
Rõ ràng là hành động tùy tiện đưa công pháp tối cao của Vô Minh Thần Tông cho nàng xem của Lạc Thương Sơn là vi phạm quy định... Nhưng ai cũng quen với tính cách vô nguyên tắc của vị này rồi. Chỉ có Tô Chước là đang lo sốt vó, lỡ nàng làm mất thì biết làm sao?
Câu trả lời của Thất sư huynh: Mất thì mất thôi.
Còn Nhị sư huynh thì bảo, nếu người khác lấy được công pháp đó thì cũng chẳng đọc được nội dung... Hóa ra, quá trình sư phụ đưa công pháp cho nàng nhìn có vẻ tùy tiện nhưng thực ra đã được tông môn ghi chép lại.
Thật ra bên trong Tàng Kinh Các có tận chín tầng.
Đệ tử thân truyền của các vực chủ trong nội môn Cửu Vực có thể tự do ra vào các tầng trừ tầng tám và tầng chín.
Tầng tám và tầng chín là nơi lưu giữ cấm thuật, đối với những đệ tử tu vi còn thấp như Tô Chước, hai tầng này hoàn toàn không cần ghé qua.
Vừa đặt chân đến tầng bảy, Tô Chước lập tức nhận ra rằng, ngoài nàng và Nhị sư huynh ra thì không còn bóng dáng ai khác ở đây.
Nghê Truyền Vân quen thuộc đường đi nước bước, nhanh chóng tiến vào sâu trong giá sách, rút ra một cuốn thân pháp rồi đưa cho Tô Chước: "Sư muội, nếu muội còn muốn xem công pháp nào thì cứ lấy luôn đi, lát nữa chúng ta cùng đến gặp Lâm trưởng lão mượn đọc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Lâm trưởng lão?"
Tô Chước nhớ mang máng trong lầu có không ít trưởng lão trấn giữ.
"Chính là vị trưởng lão vừa mở cửa ở tầng sáu, các vấn đề mượn sách ở tầng cao do ông ấy phụ trách. Trong số các trưởng lão ở Tàng Kinh Các, ông ấy là người kiên nhẫn nhất."
Tô Chước khẽ gật đầu.
Quản lý thư viện à!
Hơn nữa còn là một quản lý thư viện cấp cao.
Chức vị này sâu không lường được đâu.
Ở mạt thế, dù là sách giấy hay dữ liệu điện tử thì những người nắm giữ kho tư liệu luôn là dị năng giả mạnh nhất, vì để bảo vệ truyền thừa văn hóa của nhân loại không bị đứt đoạn.
Tô Chước nhớ lại những quản lý thư viện ở thế giới cũ của mình, không khỏi nảy sinh lòng kính trọng, nàng lén thì thầm với Nhị sư huynh: "Biết đâu Lâm trưởng lão lại là một vị lão tổ nào đó thì sao? Tàng Kinh Các quan trọng thế này, nhất định phải do người giỏi nhất trấn giữ."
Nghê Truyền Vân chỉ cảm thấy đây đúng là lời trẻ con, nhưng cũng không phản bác, chỉ mỉm cười dịu dàng: "Biết đâu sư muội nói đúng."
......
Tại tầng sáu Tàng Kinh Các, một lão giả đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng hơi nhíu mày.
......
Rất nhanh sau đó, Tô Chước hiểu ra Tàng Kinh Các của nội môn Vô Minh Thần Tông quả thực có đại năng tọa trấn trong đại trận phòng ngự. Đừng nói là kẻ xâm nhập, ngay cả con muỗi không nên bay vào cũng chẳng thể lọt qua.
Nói cách khác, quản lý thư viện không phải là người giữ cửa mà chỉ là người lo việc cho mượn sách mà thôi.
Nếu thực sự là đại năng... nào có ai lại bỏ thời gian tu luyện để làm việc rườm rà này chứ?
Tuy nhiên, nếp suy nghĩ cố hữu trong đầu Tô Chước thì vẫn khó mà thay đổi.
Nhị sư huynh dẫn nàng đến trước bàn Lâm trưởng lão, thấy nàng chưa mở miệng thì lập tức chủ động nói trước: "Lâm trưởng lão, đệ tử dẫn Cửu sư muội mới nhập môn đến mượn sách."
Lão giả không phản ứng. Nghê Truyền Vân đã quen, chỉ ra hiệu cho nàng đặt sách lên bàn.
Tô Chước rón rén đặt sách xuống, cẩn thận lễ phép: "Lâm trưởng lão, xin phiền người giúp đệ tử mượn một quyển thân pháp."
Hơi thở của lão giả vô cùng héo úa, dường như chỉ phản ứng với công việc. Ông chậm rãi mở mắt, ánh mắt đục ngầu lướt qua cuốn sách trong tay nàng, giọng điệu khàn khàn: "Đặt ngọc phù vào mắt trận."
Tô Chước lấy ngọc phù đã chuẩn bị sẵn ra, đặt lên trận pháp khắc trên mặt bàn.
Ngọc phù lập tức phát sáng. Lâm trưởng lão lạnh nhạt nói: "Không được cho người khác mượn lại, có thể đi rồi."
"Cảm ơn trưởng lão."
Tô Chước cung kính đáp lời, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Dù trưởng lão không phải sư phụ nhưng trước mặt bậc trưởng bối có hơi nhát gan một chút cũng chẳng sao.
Rời khỏi khu mượn sách ở tầng sáu, Tô Chước vốn còn thắc mắc, không biết "kiên nhẫn" của Lâm trưởng lão thể hiện ở đâu.
Nhưng khi xuống vài tầng, nhìn thấy hàng dài đệ tử xếp hàng mượn sách, nàng lập tức cảm thấy may mắn vì hôm nay số đệ tử nội môn tìm Lâm trưởng lão không nhiều.
Quả thực, đệ tử Vô Minh Thần Tông rất chăm chỉ. Những vị trưởng lão phụ trách tầng dưới hầu như ban ngày không có thời gian nghỉ ngơi. Nghe nói cả khi nghỉ phép cũng không được thực sự nghỉ ngơi.
Thái độ bị ép phải làm việc của họ không thể nói là tốt... chỉ có thể gọi là cực kỳ cáu kỉnh, nhưng chí ít vẫn làm tròn bổn phận.
Tô Chước tò mò đứng xem người khác bị mắng. Có một đệ tử xin mượn sách mà không được chấp nhận, vẻ mặt thất vọng, giận dỗi không cam lòng.
Nghê Truyền Vân giải thích: "Các trưởng lão của Tàng Kinh Các có quyền can thiệp vào việc mượn sách. Nếu thuộc tính của đệ tử không phù hợp với công pháp thì sẽ không cho phép mượn. Đây cũng là lý do vì sao ta nói Lâm trưởng lão có tính tình tốt nhất."
Tốt nhất vì chẳng quan tâm gì cả.
Đương nhiên, cũng có thể là đã già đến mức không quản nổi nữa.
Tô Chước lập tức hiểu ngay. Không bị mắng mà cũng không bị quản lý chặt, đây chẳng phải là ước mơ của mọi đệ tử hay sao?
Thu Vũ Miên Miên
Nàng cúi đầu nhìn quyển thân pháp trên tay, rót linh lực vào, những dòng chữ dần hiện lên trên trang giấy ố vàng.
Nhị sư huynh giới thiệu: "Tiểu Cửu, quyển thân pháp này tên là <Thân Hóa Kinh Phong>."
Tô Chước còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy một giọng nói kinh ngạc vang lên: "<Thân Hóa Kinh Phong>?"
Năm giờ phải có mặt ở Tụ Linh Phong, nghĩa là nàng phải dậy sớm hơn nữa, rời giường từ khi trời còn chưa tỏ. Nàng nào dám đến trễ trước mặt Đại sư huynh?
Nhìn bộ dạng của Đại sư huynh, muốn tiễn nàng đi đời cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần tuỳ ý động ngón tay là đủ.
Tô Chước tuyệt vọng nhổ một cọng cỏ, lăn một vòng trên sườn dốc ở Lãm Nguyệt Phong, giơ hai tay lên trời than thở: "Chẳng lẽ ta lại vì tu luyện..."
Ánh mắt nàng chợt quét qua chiếc vòng ngọc trên cổ tay, lập tức nghiến răng nghiến lợi sửa lại: "Chẳng lẽ ta lại vì muốn ngủ mà trì hoãn tu luyện sao? Đương nhiên là không thể."
Chỉ là ngủ sớm dậy sớm thôi mà!
Tại sao đã tu tiên rồi mà vẫn phải ngủ sớm dậy sớm chứ?
Tô Chước hoàn toàn quên mất rằng mình có thể chỉ cần dậy sớm mà không cần phải đi ngủ sớm.
Ánh nắng ban trưa ấm áp phủ lên vạn vật.
Tô Chước được nắng chiếu đến ấm áp phát lười, lại lăn một vòng né ánh sáng rồi nhắm mắt.
Nguyên cả ngọn núi này là của nàng, nàng thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó, cảm giác thật tuyệt.
Ngày tháng thần tiên cũng chỉ đến thế mà thôi!
Ai dám động đến tông môn của nàng tức là đang cản trở cuộc sống thần tiên này!
Nàng nhất định phải chăm chỉ tu luyện!
Cuối cùng, tinh thần của Tô Chước đã tỉnh táo, chỉ còn thể xác là ngủ mất tiêu.
......
Hai ngày an nhàn trôi qua trong vui vẻ.
Sáng sớm tinh mơ, trời vừa hửng sáng, Tô Chước đã bị Nhị sư huynh dẫn xuống núi.
Do bị sư phụ cảnh cáo trước, Nghê Truyền Vân không thể tiện tay xách nàng bay vèo vèo như trước, chỉ đành bất đắc dĩ đứng nhìn sư muội điều khiển Thần kiếm theo phong cách "tàn kiếm" vô cùng đặc sắc.
Tốc độ quỷ dị, lơ lửng bất định.
Tô Chước đau đớn từ biệt trải nghiệm "chân đạp hư không" phiên bản Lâm Hư cảnh, đồng thời còn phải điều khiển nghịch tử Nhật Nguyệt kiếm bay trên trời, liên tục lo lắng liệu có vô tình đ.â.m trúng ai đó đang phi kiếm đàng hoàng hay không.
Thần Tông có lãnh thổ rộng lớn, nếu chỉ ở trong khu vực Cửu Vực thì rất hiếm khi gặp được người khác.
Rời khỏi Cửu Vực, Tô Chước mới thấy có rất nhiều đệ tử cùng bay về một phía.
Nhìn từ xa, trên đỉnh một ngọn núi cao sừng sững là một tòa lầu cổ kính với ba tầng lầu bốn góc mái, trên nóc có tượng thần thú bằng đồng.
Từ xa nhìn lại, đôi mắt của tượng đồng như tỏa ra ánh sáng hung ác chân thực đến đáng sợ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nghê Truyền Vân giới thiệu: "Công pháp trong Tàng Kinh Các chỉ có thể được mượn đọc trực tiếp. Nếu tự ý truyền thụ cho người khác sẽ bị xem là trộm học. Nếu công pháp bí truyền của Vô Minh Thần Tông mà bị người ngoài sử dụng, tông môn biết được sẽ truy cứu trách nhiệm."
Tô Chước gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Các tông môn lớn đều có quy định như vậy. Nếu bị truy cứu, nhẹ thì bị chặt đứt gân tay gân chân, nặng thì bị phế bỏ tu vi. Trong nguyên tác, trước khi "Tô Chước" bị trục xuất khỏi thánh địa, linh mạch của nàng đã bị hủy chỉ vì tu luyện công pháp tối cao của thánh địa – loại công pháp không cho phép người ngoài học.
Chính vì lệnh cấm này mà dù có tán tu tình cờ có được công pháp đi chăng nữa cũng không dám luyện tập, cho dù có thèm nhỏ dãi đến đâu.
Rõ ràng là hành động tùy tiện đưa công pháp tối cao của Vô Minh Thần Tông cho nàng xem của Lạc Thương Sơn là vi phạm quy định... Nhưng ai cũng quen với tính cách vô nguyên tắc của vị này rồi. Chỉ có Tô Chước là đang lo sốt vó, lỡ nàng làm mất thì biết làm sao?
Câu trả lời của Thất sư huynh: Mất thì mất thôi.
Còn Nhị sư huynh thì bảo, nếu người khác lấy được công pháp đó thì cũng chẳng đọc được nội dung... Hóa ra, quá trình sư phụ đưa công pháp cho nàng nhìn có vẻ tùy tiện nhưng thực ra đã được tông môn ghi chép lại.
Thật ra bên trong Tàng Kinh Các có tận chín tầng.
Đệ tử thân truyền của các vực chủ trong nội môn Cửu Vực có thể tự do ra vào các tầng trừ tầng tám và tầng chín.
Tầng tám và tầng chín là nơi lưu giữ cấm thuật, đối với những đệ tử tu vi còn thấp như Tô Chước, hai tầng này hoàn toàn không cần ghé qua.
Vừa đặt chân đến tầng bảy, Tô Chước lập tức nhận ra rằng, ngoài nàng và Nhị sư huynh ra thì không còn bóng dáng ai khác ở đây.
Nghê Truyền Vân quen thuộc đường đi nước bước, nhanh chóng tiến vào sâu trong giá sách, rút ra một cuốn thân pháp rồi đưa cho Tô Chước: "Sư muội, nếu muội còn muốn xem công pháp nào thì cứ lấy luôn đi, lát nữa chúng ta cùng đến gặp Lâm trưởng lão mượn đọc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Lâm trưởng lão?"
Tô Chước nhớ mang máng trong lầu có không ít trưởng lão trấn giữ.
"Chính là vị trưởng lão vừa mở cửa ở tầng sáu, các vấn đề mượn sách ở tầng cao do ông ấy phụ trách. Trong số các trưởng lão ở Tàng Kinh Các, ông ấy là người kiên nhẫn nhất."
Tô Chước khẽ gật đầu.
Quản lý thư viện à!
Hơn nữa còn là một quản lý thư viện cấp cao.
Chức vị này sâu không lường được đâu.
Ở mạt thế, dù là sách giấy hay dữ liệu điện tử thì những người nắm giữ kho tư liệu luôn là dị năng giả mạnh nhất, vì để bảo vệ truyền thừa văn hóa của nhân loại không bị đứt đoạn.
Tô Chước nhớ lại những quản lý thư viện ở thế giới cũ của mình, không khỏi nảy sinh lòng kính trọng, nàng lén thì thầm với Nhị sư huynh: "Biết đâu Lâm trưởng lão lại là một vị lão tổ nào đó thì sao? Tàng Kinh Các quan trọng thế này, nhất định phải do người giỏi nhất trấn giữ."
Nghê Truyền Vân chỉ cảm thấy đây đúng là lời trẻ con, nhưng cũng không phản bác, chỉ mỉm cười dịu dàng: "Biết đâu sư muội nói đúng."
......
Tại tầng sáu Tàng Kinh Các, một lão giả đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng hơi nhíu mày.
......
Rất nhanh sau đó, Tô Chước hiểu ra Tàng Kinh Các của nội môn Vô Minh Thần Tông quả thực có đại năng tọa trấn trong đại trận phòng ngự. Đừng nói là kẻ xâm nhập, ngay cả con muỗi không nên bay vào cũng chẳng thể lọt qua.
Nói cách khác, quản lý thư viện không phải là người giữ cửa mà chỉ là người lo việc cho mượn sách mà thôi.
Nếu thực sự là đại năng... nào có ai lại bỏ thời gian tu luyện để làm việc rườm rà này chứ?
Tuy nhiên, nếp suy nghĩ cố hữu trong đầu Tô Chước thì vẫn khó mà thay đổi.
Nhị sư huynh dẫn nàng đến trước bàn Lâm trưởng lão, thấy nàng chưa mở miệng thì lập tức chủ động nói trước: "Lâm trưởng lão, đệ tử dẫn Cửu sư muội mới nhập môn đến mượn sách."
Lão giả không phản ứng. Nghê Truyền Vân đã quen, chỉ ra hiệu cho nàng đặt sách lên bàn.
Tô Chước rón rén đặt sách xuống, cẩn thận lễ phép: "Lâm trưởng lão, xin phiền người giúp đệ tử mượn một quyển thân pháp."
Hơi thở của lão giả vô cùng héo úa, dường như chỉ phản ứng với công việc. Ông chậm rãi mở mắt, ánh mắt đục ngầu lướt qua cuốn sách trong tay nàng, giọng điệu khàn khàn: "Đặt ngọc phù vào mắt trận."
Tô Chước lấy ngọc phù đã chuẩn bị sẵn ra, đặt lên trận pháp khắc trên mặt bàn.
Ngọc phù lập tức phát sáng. Lâm trưởng lão lạnh nhạt nói: "Không được cho người khác mượn lại, có thể đi rồi."
"Cảm ơn trưởng lão."
Tô Chước cung kính đáp lời, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Dù trưởng lão không phải sư phụ nhưng trước mặt bậc trưởng bối có hơi nhát gan một chút cũng chẳng sao.
Rời khỏi khu mượn sách ở tầng sáu, Tô Chước vốn còn thắc mắc, không biết "kiên nhẫn" của Lâm trưởng lão thể hiện ở đâu.
Nhưng khi xuống vài tầng, nhìn thấy hàng dài đệ tử xếp hàng mượn sách, nàng lập tức cảm thấy may mắn vì hôm nay số đệ tử nội môn tìm Lâm trưởng lão không nhiều.
Quả thực, đệ tử Vô Minh Thần Tông rất chăm chỉ. Những vị trưởng lão phụ trách tầng dưới hầu như ban ngày không có thời gian nghỉ ngơi. Nghe nói cả khi nghỉ phép cũng không được thực sự nghỉ ngơi.
Thái độ bị ép phải làm việc của họ không thể nói là tốt... chỉ có thể gọi là cực kỳ cáu kỉnh, nhưng chí ít vẫn làm tròn bổn phận.
Tô Chước tò mò đứng xem người khác bị mắng. Có một đệ tử xin mượn sách mà không được chấp nhận, vẻ mặt thất vọng, giận dỗi không cam lòng.
Nghê Truyền Vân giải thích: "Các trưởng lão của Tàng Kinh Các có quyền can thiệp vào việc mượn sách. Nếu thuộc tính của đệ tử không phù hợp với công pháp thì sẽ không cho phép mượn. Đây cũng là lý do vì sao ta nói Lâm trưởng lão có tính tình tốt nhất."
Tốt nhất vì chẳng quan tâm gì cả.
Đương nhiên, cũng có thể là đã già đến mức không quản nổi nữa.
Tô Chước lập tức hiểu ngay. Không bị mắng mà cũng không bị quản lý chặt, đây chẳng phải là ước mơ của mọi đệ tử hay sao?
Thu Vũ Miên Miên
Nàng cúi đầu nhìn quyển thân pháp trên tay, rót linh lực vào, những dòng chữ dần hiện lên trên trang giấy ố vàng.
Nhị sư huynh giới thiệu: "Tiểu Cửu, quyển thân pháp này tên là <Thân Hóa Kinh Phong>."
Tô Chước còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy một giọng nói kinh ngạc vang lên: "<Thân Hóa Kinh Phong>?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro