Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Vì khép kín với...

Tư Gia Thất

2025-03-21 21:00:03

Ngày hôm sau, lúc Thất sư huynh đi học tu luyện buổi sáng, Tô Chước bị Nhị sư huynh đưa tới Tụ Linh Phong.

Lần trước tới đây, không phải lo nhìn người thì chính là ngắm khỉ.

Hôm nay Tô Chước mới phát hiện nơi này thật sự được xưng là tạo hoá của thiên địa, chẳng trách linh thú bát phẩm chọn nơi này làm nơi dưỡng lão.

Cây cối um xùm, tiếng chim hót uyển chuyển.

Ánh mặt trời chiếu xuống, gió nhẹ phất vào mặt, mang theo mùi thơm ngát của bùn đất và cỏ cây.

Nghê Truyền Vân nói: "Đêm qua ta tới Tụ Linh Phong mới phát hiện Đại sư huynh đã trở lại, hôm nay vừa lúc dẫn muội tới gặp."

Tô Chước: "Đại sư huynh về sớm vậy."

Hôm qua còn nói phải ba ngày.

Nghê Truyền Vân nói: "Ta cũng không ngờ. Nhiệm vụ mà huynh ấy nhận lần này là nhiệm vụ mà chỉ có trưởng lão nội môn mới có quyền nhận, thế mà hoàn thành sớm vậy, mạnh thật."

Tiến vào sâu trong linh huyệt Tụ Linh Phong, thảm thực vật tươi tốt hơn rất nhiều.

Linh khí giống như mây khói vờn quanh núi, Tô Chước không khỏi điên cuồng hút lấy, đây có thể chính là cảm giác hít được dưỡng khí ở cao nguyên, thậm chí nàng còn cảm thấy mình hơi say.

Đi thêm một đoạn nữa, trước mắt là một khung cảnh rộng lớn.

Trong rừng rậm xuất hiện một mảnh đất trống, có một cái sân rộng rãi, cửa lớn nặng nề đóng chặt, mấy con khỉ nhỏ đang nằm phơi nắng trên nóc nhà nhưng cũng không dám xông vào.

Nhị sư huynh nhấc tay gõ nhẹ lên cánh cửa, cửa lớn tự động mở ra.

Trên giá trong sân đặt đủ loại vũ khí, đều là những loại vô cùng bình thường, hẳn là vì để khi dùng thì tránh gây ra động tĩnh quá lớn.

Phòng tu luyện rất nhiều, Nghê Truyền Vân dẫn nàng đi xem từng phòng một, nói: "Tiểu sư muội thích phòng nào thì dùng phòng đó, bình thường các sư huynh không hay ở tông môn, cũng không có phòng tu luyện cố định. Muội muốn phòng nào thì phòng đó chính là của muội, đến lúc đó ta bảo người ta làm bảng số phòng treo lên, hoặc là muội muốn cảm giác mới mẻ thì mỗi ngày thay một phòng cũng được."

Tô Chước: "Thế nào cũng được! Muội cũng không cần phòng tu luyện cố định."

Ở một thời gian khác, linh khí lưu động của các phòng tu luyện có chỗ không giống nhau, nhưng ở phòng nào cũng cực kỳ nồng đậm, linh khí trong một ngày hẳn là không khác nhau mấy, lúc tu luyện sẽ không có khả năng linh khí xung quanh khô kiệt, cho dù có lên làm trưởng lão ở Thánh Địa Hi Hòa cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.

Nhìn phòng tu luyện trước mặt, Tô Chước chỉ ước có thể lập tức bắt đầu tu luyện ngay, nhưng đáng tiếc là linh mạch của nàng còn phải tái tạo một thời gian nữa, ba tháng sau mới có thể dùng phòng tu luyện tốt này.

Cuối cùng nàng đi tới trước một gian phòng tu luyện đang đóng cửa, Nghê Truyền Vân không vội đẩy cửa ra mà nói.

"Đại sư huynh, ta dẫn tiểu sư muội tới rồi."

Tô Chước đầu đầy dấu chấm hỏi, nàng hoàn toàn không cảm nhận được bên trong có người.

Có thể Nhị sư huynh dẫn theo nàng lúc ẩn lúc hiện, nói này nói kia, chính là vì quanh co lòng vòng nói cho Đại sư huynh biết có người đến.

Một giọng nam khàn khàn nhưng lại cực kỳ rõ ràng truyền ra từ trong phòng: "Đệ nói ba ngày sau mới đến mà."

Nghe có chút mệt mỏi, nhưng sự uy áp trong đó lại rất rõ.

Người bình thường nghe xong chắc sẽ lặng lẽ rời đi, không nói nổi câu thứ hai.

Tô Chước kinh hồn bạt vía nhìn về phía Nhị sư huynh, đang muốn nhìn hắn một chút.

Nhưng không ngờ vẻ mặt của Nghê Truyền Vân vẫn không đổi sắc: "Ta mang tiểu sư muội tới đòi quà gặp mặt."

Vừa nói xong, một tia sáng bay ra khỏi cửa sổ.

Nghê Truyền Vân khoát tay tiếp được tia sáng kia, đánh vào lòng bàn tay hắn phát ra một tiếng "bốp", rõ ràng lực đạo vô cùng kinh người.

Thiếu niên nhìn vật trong tay hài lòng mỉm cười: "Quà gặp mặt mà không gặp mặt thì cho thế nào? Qua loa quá rồi, sư huynh cũng không ra gặp mặt Tiểu Cửu một lần à."

Đại sư huynh: "Nói nhiều quá."

Nghê Truyền Vân cười một tiếng, tiện tay kéo cổ tay tiểu sư muội giúp nàng đeo vòng tay lên: "Đại sư huynh trời sinh hướng nội, không thích nói chuyện với người khác, một mình huynh ấy có thể giải quyết nhiệm vụ treo thưởng mà tổ đội mười đệ tử bình thường mới có thể làm được, nhận thưởng cũng nhận tận mười phần, toàn sư môn có huynh ấy là xa xỉ nhất, bây giờ xem ra cũng hào phóng đấy."

Ngay cả Nghê Truyền Vân tặng một đống linh thạch cho tiểu sư muội cũng không bằng hắn.

Vòng ngọc này làm bằng chất ngọc vô cùng hiếm có, long lanh trơn bóng, không hề có tạp chất, ở Phàm giới cũng có thể đấu giá trên trời, đặt ở Tu Tiên giới thì càng khó lường, vốn dĩ không giống vật lưu thông trên thị trường.

Nghê Truyền Vân tùy ý tìm kiếm chút thì đã biết, dụng cụ trữ vật mà đại năng Lâm Hư cảnh sử dụng cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, có thể nói là sự kết hợp đỉnh cao của luyện khí và tạo vật của thiên nhiên, độ thẩm mỹ cũng đạt đến tuyệt đỉnh.

Rất thích hợp với nàng, khiến cho người ta vừa nhìn là đã biết Tiểu Cửu là người được cưng chiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tô Chước rất muốn hỏi vị Đại sư huynh này có phải là huynh ấy có rất nhiều chữ “i” trong MBTI* hay không.

*MBTI: một phương pháp sử dụng các câu hỏi trắc nghiệm để phân loại tính cách của con người. Trong đó tính cách nhóm i là nhóm tính cách sống nội tâm. 

Vì không muốn hợp tác với người khác, không tiếc trở nên mạnh mẽ quét hết tất cả mọi người.

Đứng bên cạnh Nhị sư huynh, Tô Chước không sợ hãi mà vui vẻ kêu lên: "Chào buổi sáng Đại sư huynh, cám ơn Đại sư huynh."

Thu Vũ Miên Miên

Món quà này ai lại không không thích chứ!

Cho dù chỉ là một cái vòng ngọc xinh đẹp cũng đã khiến người ta nhìn thôi là muốn có được.

Bây giờ tư duy của nàng đã hoàn toàn thay đổi, mặc kệ bên ngoài nói như thế nào, nàng cảm thấy tông môn không có người xấu.

Tuy rằng Đại sư huynh lười gặp nàng, nhưng nàng không thể không cảm kích.

Tô Chước cảm thấy tu vi của mình đang dần tăng lên.

Giây tiếp theo.

Cửa phòng luyện công mở ra.

Tô Chước mở to hai mắt, trong lòng nghĩ thầm.

Không phải là thấy giọng điệu nàng không đủ cung kính, thậm chí có chút muốn ăn đòn nên đi ra đánh nàng đấy chứ.

Một thân hình cao lớn thong dong bước ra, không biết có phải bị phiền đến không chịu nổi hay không.

Cho dù trong lòng sớm có chuẩn bị nhưng Tô Chước vẫn ngây ngốc.

Không phải không dự liệu trước, đơn thuần là… bị kinh ngạc.

Thanh niên một thân áo bào màu đen, mặt như quan ngọc, mặt mày sơ lãng.

Khiến người ta không rời mắt nhất chính là đôi mắt màu vàng thẫm kia, đuôi mắt hẹp dài, tà khí tràn ngập.

"Vẻ ngoài của Đại sư huynh thật đẹp."

Tô Chước sắp chảy nước miếng ra rồi, may mà ngậm miệng lại được.

Lúc trước nàng nhớ lại cốt truyện gốc nhiều lần, cũng chỉ nhớ tới đôi mắt này rất đặc biệt, không nghĩ tới nhan sắc của Đại sư huynh lại đẹp đến quá mức như vậy.

Đại sư huynh nhíu mày, thoạt nhìn tiểu sư muội này có vẻ không thông minh cho lắm.

Nhìn bề ngoài của hắn còn không biết sợ.

Ngay cả Nghê Truyền Vân cũng hoàn toàn không nghĩ tới lời mở đầu này, thê thảm đỡ trán: "Đại sư huynh, ta đã nói là Tiểu Cửu sẽ không sợ huynh mà."

Hắn cũng không ngờ nàng lại như vậy.

Còn không bằng sợ.

Bây giờ đến lượt hắn phải lo lắng đề phòng.

Đối thoại quá phận như vậy, hắn sợ mình cũng không có biện pháp khống chế.

Cũng may là Đại sư huynh cũng không tỏ vẻ gì, vẫn chẳng hề để ý, nhìn về phía hắn, nói: "Gặp rồi."

Nghê Truyền Vân gật đầu, hoàn toàn thích ứng với logic của Đại sư huynh, nói gặp là gặp, gặp xong thì thôi, không có cái gì khác.

"Giờ Mão ba ngày sau tới đây tu hành."

Đại sư huynh nhìn về phía Tô Chước, chỉ chỉ vị trí mình đang đứng.

Mặt hắn không chút thay đổi, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù lại có khí chất của sư phụ, giống như giây tiếp theo sẽ trừ hết điểm hạnh kiểm của Tô Chước, phạt nàng nhảy núi chuộc tội.

Tô Chước sợ tới mức đứng nghiêm: "Vâng."

Cơ mà, giờ Mão là mấy giờ?



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Số ký tự: 0