Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm
Đừng hâm mộ tỷ,...
Tư Gia Thất
2025-03-21 21:00:03
Trong lúc nhất thời bầu không khí biến thành hợp tác trao đổi, vô cùng hài hòa.
Nghê Truyền Vân nhìn bọn họ đấu võ mồm, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng, ngắt lời nói: "Tiểu sư muội thu hồi hộ giáp đi, để ta xem tình huống của muội. Nếu thương thế tồn đọng không đáng ngại, vậy thì ngày mai chúng ta lập tức bắt đầu huấn luyện muội."
"Vâng."
Tô Chước từng được huấn luyện ở thời tận thế chứ chưa bao giờ được huấn luyện tu tiên thể, nghĩ thôi đã vô cùng mong chờ, tâm trạng hoàn toàn khác khi huấn luyện ở phòng thí nghiệm.
Ô Diệp Kim Ti tùy tâm niệm mà động, hóa thành hình thái ban đầu rơi vào trong tay Tô Chước.
Tô Chước cảm nhận một chút, giống như không có gì khác biệt.
Nàng thu hồi hộ giáp, Tô Chước đang muốn nói chuyện nhưng khi há miệng ra đã lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Máu tươi không ngừng trào lên cổ họng nàng, Tô Chước theo bản năng che miệng, m.á.u lập tức chảy ra theo kẽ mu bàn tay nàng.
Nàng khóc không ra nước mắt.
Đừng nói là chưa bắt đầu tu luyện đã nôn ra m.á.u đến c.h.ế.t rồi đấy chứ.
Nghê Truyền Vân vội vàng nheo mắt lại, hắn vừa đặt tay lên đầu nàng vừa vận linh khí vào thân thể để nàng thoải mái hơn rất nhiều, sau khi thu tay lại, hắn kiên nhẫn nói: "Sư muội đừng sợ, sư phụ đã dự liệu trước rồi, hiện tại muội còn nhỏ tuổi, căn cốt lại rắn chắc, chỉ cần không tích lũy nội thương nữa, bộc phát ra có thể trừ tận gốc bệnh cũ."
Diêm Nguy Nhiên cũng liên tục phụ họa: "Đúng đúng, nôn nhiều một chút đi."
Nghe vậy Nghê Truyền Vân lạnh lùng liếc qua, ý uy h.i.ế.p lộ rõ.
Thấy thế Diêm Nguy Nhiên lập tức im lặng, một lúc lâu không nhịn được nói: "Nhổ hết m.á.u xấu ra vết thương mới nhanh khỏi!"
Hắn muốn buôn chuyện cũng phải tùy trường hợp chứ?
Tô Chước muốn cười nhưng miệng nàng khẽ nhếch lên thì m.á.u lại chảy ra càng nhiều.
Sự đau đớn dần dần lan tràn ra từ trong nội tạng khiến nàng cảm thấy nội thương của mình vừa sâu vừa nhiều, nhưng mà cũng không đến mức không thể nhịn được. Cái này còn thua xa so với những tra tấn mà nàng phải chịu đựng trong phòng thí nghiệm ở kiếp trước.
Nghê Truyền Vân thấy bộ dạng không tim không phổi mà lại thảm hại của tiểu cô nương thì nhíu mày, nhất thời hắn không phán đoán được, đan dược trong tay cũng không biết có nên đưa qua hay không, chỉ có thể hỏi: "Tiểu Cửu, bây giờ muội cảm thấy thế nào?"
Tô Chước thử dò xét nói: "Tạm được?"
Trong mắt Nhị sư huynh lóe lên một tia bất đắc dĩ, hắn khuyên nhủ: "Nếu đau quá không chịu được thì muội phải nói ra, không được giấu bệnh sợ thầy."
Tiểu sư muội này kiên cường quá đi.
Diêm Nguy Nhiên nói: "Đừng cậy mạnh nha Tiểu Cửu, nói ra không mất mặt đâu."
Tô Chước trừng mắt nói: "Muội muốn... nằm trên mặt đất."
Đứng mệt mỏi quá.
Thảm cỏ có vẻ mềm.
Nghê Truyền Vân vung tay lên, một chiếc ghế nằm bằng gỗ lim tơ vàng xuất hiện trong viện, chỗ ngồi bên trên cũng được thêu dệt tinh xảo.
Còn chưa nhúc nhích, Tô Chước đã được đặt ở trên ghế nằm, nàng lập tức nằm im, cái ghế này thoải mái thật, có cảm giác như mình là đại gia vậy.
"Nếu như không quá đau đớn thì ta sẽ đưa đan dược cho muội sau."
Nghê Truyền Vân giải thích: "Nếu muội không muốn chịu khổ sở này thì ăn luôn đi, giữ lại một chút ám thương chưa tan, sau này ăn nhiều thiên tài địa bảo chút là được, cũng không phải là không có cách giải quyết."
Tô Chước nghĩ một lúc, sau đó nửa sống nửa c.h.ế.t nói: "Chờ, lát ăn."
Tuy rằng khí tức Tô Chước hỗn loạn, nhưng dưới tình huống thương thế bộc phát như vậy, kinh mạch linh mạch vẫn còn vững chắc, nếu uống thuốc quá sớm thì khó tránh khỏi giữ lại tai họa ngầm.
Nàng nằm ở trên ghế giống như đại gia ở đầu thôn, hai sư huynh đứng ở bên cạnh tựa như thị vệ.
Tô Chước đang muốn khuyên hai vị sư huynh không cần trông chừng nàng, nàng sẽ uống thuốc sau.
Nhưng đã thấy Diêm Nguy Nhiên thảnh thơi nằm xuống sườn cỏ, hai tay đặt sau đầu, bắt chéo chân thốt lên một câu: "Quả nhiên nằm thoải mái thật."
Tô Chước nhìn hắn.
Thất sư huynh: "Ghen tị với ta à?"
Tô Chước: "Có chút."
Dù sao huynh cũng không phải hộc máu.
Không biết Nhị sư huynh lấy từ đâu ra một cái ghế nhỏ rồi ngồi xuống, chân dài khoanh lại, cánh tay đặt ở trên đầu gối. Tư thế không có chút hình tượng nào tương phản với dáng người cao lớn tạo, nên một hình ảnh khá quỷ dị.
Hắn thở dài: "Hiếm khi nhàn nhã như thế."
Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị tinh thần sẽ dỗ tiểu sư muội uống thuốc đến sứt đầu mẻ trán, nếu như tiểu sư muội sợ đau khóc đến mức núi sụp thì làm sao bây giờ? Kết quả tiểu sư muội chỉ cần một cái ghế nằm.
Bớt lo đến nỗi khiến hắn không biết nên làm cái gì.
Tô Chước đang hộc máu: "..."
Nàng nghi ngờ lúc trước Nhị sư huynh đốt đỉnh núi, sau đó ngồi xổm trên đỉnh núi niệm Hồi Xuân quyết chính là dùng tư thế này.
Thuần thục lại tiết kiệm sức lực, còn rất bình dị.
Tô Chước nghĩ một hồi thì lại bắt đầu thất thần, càng ngắm phong cảnh càng thích, nàng không nhịn được mà thốt lên: "Phong cảnh ở Lãm Nguyệt Phong thật đẹp."
Diêm Nguy Nhiên nói: "Đúng vậy, Tam sư huynh chọn mãi mới chọn được cho muội đấy."
Nghê Truyền Vân cười nói: "Mặc dù Tiểu Cửu là người nhập môn thứ chín nhưng xét cảnh quan tuyệt đẹp thì động phủ của muội đứng đầu đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tô Chước nghe xong thì có chút ngượng ngùng: "Hả?"
Diêm Nguy Nhiên khinh thường: "Chúng ta cũng không thường ở động phủ, tu luyện thì đến Tụ Linh Phong, lịch luyện thì cứ rời khỏi tông môn, đi một chuyến cũng mất một năm rưỡi, ba năm năm năm, chỉ có tiểu cô nương mới thích những thứ xinh đẹp này."
Tô Chước không nhìn nổi hắn nói khoác, nàng vạch trần: "Huynh không thích thì đừng nhìn!"
Thiếu niên trừng to mắt: "Ta cứ nhìn đấy."
Tô Chước cười lạnh: "Trẻ con."
Diêm Nguy Nhiên: "Hừ."
Tô Chước: "Hừ."
"Hừ" hai cái, Tô Chước bỗng nhiên phát hiện mình tốt hơn nhiều, m.á.u cũng không chảy nữa, thế là nàng lập tức ngồi dậy.
Còn chưa kịp nói chuyện, mấy viên đan dược đã bay đến bên miệng nàng.
Vào miệng đã tan, giọt nước mang theo mùi thơm ngát hoà vào khắp người nàng, lập tức xoa dịu cơn đau còn sót lại.
Đột nhiên Tô Chước muốn khóc, sao vừa rồi nàng phải chịu khổ như vậy!
Sớm biết uống thuốc sẽ nhanh đỡ hơn như thế thì nàng đã kéo ống tay áo Nhị sư huynh khóc lóc om sòm đòi uống thuốc rồi.
"Kiên trì lâu hơn sư phụ dự đoán đấy, tiểu sư muội."
Nghê Truyền Vân mỉm cười vui mừng, hiếm có nữ hài nào khiến hắn bớt lo như vậy. Lúc trước người nào cũng là tiểu tử thối ba ngày không đánh là leo nóc nhà lật nóc phòng, nếu như bị ép chịu khổ thì sẽ gào khóc thảm thiết đến mức đại trận tông môn cũng sụp đổ.
Diêm Nguy Nhiên nghĩ một hồi rồi nói: "Tiểu Cửu, ta cũng phục muội, muội nhẫn nại lâu thật."
Tô Chước chỉ có thể nhận lời khen: "Đừng hâm mộ muội, muội là chiến lang sắt thép mà."
Diêm Nguy Nhiên: "Chiến lang sắt thép?"
Tên của yêu thú này nghe rất ngầu.
Có vẻ biết đánh nhau đấy.
Nghê Truyền Vân dò xét linh mạch của Tô Chước, nói: "Linh mạch của Tiểu Cửu đã ổn định, tuy nhiên thương thế vẫn chưa lành, trong sách y học nói là cần nghỉ ngơi nửa năm..."
Tô Chước đang muốn nói nửa năm có hơi dài.
Không cần đâu.
Nhị sư huynh tiếp tục trầm ngâm nói: "Nếu không vận dụng linh mạch ở Đại Bỉ Tân Tú thì chỉ cần tu dưỡng bình thường một tháng thôi."
"Huấn luyện hai tháng có đủ không?" Tô Chước có chút hoảng hốt.
Ba tháng nữa Đại Bỉ Tân Tú sẽ bắt đầu.
Nàng không dám nằm yên một tháng đâu!
Nghê Truyền Vân: "Hả? Tiểu Cửu nghỉ ngơi ba ngày là được, còn ba tháng mới đến Đại Bỉ Tân Tú, chừng đó thời gian là đủ rồi."
Tô Chước: "..."
Nhị sư huynh nói nhanh thế.
Nửa năm nghỉ bệnh biến thành ba ngày, tất cả đệ tử Đệ Cửu Vực đều dựa theo tiêu chuẩn chiến lang sắt thép để bồi dưỡng à.
Diêm Nguy Nhiên: "Wow, ba ngày."
Tô Chước còn cho rằng hắn đang chế giễu nàng, nhưng mà rõ ràng là hắn đang hâm mộ. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào Nhị sư huynh, ước gì đối phương cũng cho hắn nghỉ.
Nghê Truyền Vân nhướng mày: "Thất sư đệ, đệ vui cái gì? Ngày mai đệ tiếp tục đi học buổi sáng, sư phụ đích thân đốc thúc đấy."
Diêm Nguy Nhiên như lửa đốt m.ô.n.g nhảy dựng lên: "Cái gì? Tại sao lại là sư phụ?"
Tô Chước cười khanh khách.
Nghê Truyền Vân mỉm cười, thể hiện cảm giác ưu việt vô cùng nhuần nhuyễn: "Ta muốn tới Tàng Kinh Các lựa chọn kỹ pháp, chuẩn bị dạy tiểu sư muội, đệ không cần đi đâu."
Không chỉ có Diêm Nguy Nhiên sợ bị sư phụ tự mình chỉ đạo.
Thật ra hắn cũng sợ.
Cho nên hắn rất hiểu nên nói như thế nào để làm cho Thất sư đệ càng tuyệt vọng.
Diêm Nguy Nhiên sắp quỳ xuống, cực kỳ bi thương nói: "Nhị sư huynh…"
"Huynh không thể bỏ ta một mình."
Sau đó hắn khóc như nhà có tang.
Hiệu quả tiết mục càng tốt.
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước sắp cười muốn chết, nàng đành âm thầm gõ mõ mong Phật tổ tha thứ cho mình.
Nhị sư huynh bị hắn gào như thể mạng không còn bao nhiêu nữa, một giây sau sẽ vũ hóa thăng tiên, sắc mặt hắn đột nhiên biến thành màu đen, nhấc chân đạp qua.
Thiếu niên biến sắc như lật sách, tiếng khóc cũng dừng lại, chạy thật nhanh.
Chỉ để lại tiếng cười "hehehe".
…
Nghê Truyền Vân nhìn bọn họ đấu võ mồm, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng, ngắt lời nói: "Tiểu sư muội thu hồi hộ giáp đi, để ta xem tình huống của muội. Nếu thương thế tồn đọng không đáng ngại, vậy thì ngày mai chúng ta lập tức bắt đầu huấn luyện muội."
"Vâng."
Tô Chước từng được huấn luyện ở thời tận thế chứ chưa bao giờ được huấn luyện tu tiên thể, nghĩ thôi đã vô cùng mong chờ, tâm trạng hoàn toàn khác khi huấn luyện ở phòng thí nghiệm.
Ô Diệp Kim Ti tùy tâm niệm mà động, hóa thành hình thái ban đầu rơi vào trong tay Tô Chước.
Tô Chước cảm nhận một chút, giống như không có gì khác biệt.
Nàng thu hồi hộ giáp, Tô Chước đang muốn nói chuyện nhưng khi há miệng ra đã lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Máu tươi không ngừng trào lên cổ họng nàng, Tô Chước theo bản năng che miệng, m.á.u lập tức chảy ra theo kẽ mu bàn tay nàng.
Nàng khóc không ra nước mắt.
Đừng nói là chưa bắt đầu tu luyện đã nôn ra m.á.u đến c.h.ế.t rồi đấy chứ.
Nghê Truyền Vân vội vàng nheo mắt lại, hắn vừa đặt tay lên đầu nàng vừa vận linh khí vào thân thể để nàng thoải mái hơn rất nhiều, sau khi thu tay lại, hắn kiên nhẫn nói: "Sư muội đừng sợ, sư phụ đã dự liệu trước rồi, hiện tại muội còn nhỏ tuổi, căn cốt lại rắn chắc, chỉ cần không tích lũy nội thương nữa, bộc phát ra có thể trừ tận gốc bệnh cũ."
Diêm Nguy Nhiên cũng liên tục phụ họa: "Đúng đúng, nôn nhiều một chút đi."
Nghe vậy Nghê Truyền Vân lạnh lùng liếc qua, ý uy h.i.ế.p lộ rõ.
Thấy thế Diêm Nguy Nhiên lập tức im lặng, một lúc lâu không nhịn được nói: "Nhổ hết m.á.u xấu ra vết thương mới nhanh khỏi!"
Hắn muốn buôn chuyện cũng phải tùy trường hợp chứ?
Tô Chước muốn cười nhưng miệng nàng khẽ nhếch lên thì m.á.u lại chảy ra càng nhiều.
Sự đau đớn dần dần lan tràn ra từ trong nội tạng khiến nàng cảm thấy nội thương của mình vừa sâu vừa nhiều, nhưng mà cũng không đến mức không thể nhịn được. Cái này còn thua xa so với những tra tấn mà nàng phải chịu đựng trong phòng thí nghiệm ở kiếp trước.
Nghê Truyền Vân thấy bộ dạng không tim không phổi mà lại thảm hại của tiểu cô nương thì nhíu mày, nhất thời hắn không phán đoán được, đan dược trong tay cũng không biết có nên đưa qua hay không, chỉ có thể hỏi: "Tiểu Cửu, bây giờ muội cảm thấy thế nào?"
Tô Chước thử dò xét nói: "Tạm được?"
Trong mắt Nhị sư huynh lóe lên một tia bất đắc dĩ, hắn khuyên nhủ: "Nếu đau quá không chịu được thì muội phải nói ra, không được giấu bệnh sợ thầy."
Tiểu sư muội này kiên cường quá đi.
Diêm Nguy Nhiên nói: "Đừng cậy mạnh nha Tiểu Cửu, nói ra không mất mặt đâu."
Tô Chước trừng mắt nói: "Muội muốn... nằm trên mặt đất."
Đứng mệt mỏi quá.
Thảm cỏ có vẻ mềm.
Nghê Truyền Vân vung tay lên, một chiếc ghế nằm bằng gỗ lim tơ vàng xuất hiện trong viện, chỗ ngồi bên trên cũng được thêu dệt tinh xảo.
Còn chưa nhúc nhích, Tô Chước đã được đặt ở trên ghế nằm, nàng lập tức nằm im, cái ghế này thoải mái thật, có cảm giác như mình là đại gia vậy.
"Nếu như không quá đau đớn thì ta sẽ đưa đan dược cho muội sau."
Nghê Truyền Vân giải thích: "Nếu muội không muốn chịu khổ sở này thì ăn luôn đi, giữ lại một chút ám thương chưa tan, sau này ăn nhiều thiên tài địa bảo chút là được, cũng không phải là không có cách giải quyết."
Tô Chước nghĩ một lúc, sau đó nửa sống nửa c.h.ế.t nói: "Chờ, lát ăn."
Tuy rằng khí tức Tô Chước hỗn loạn, nhưng dưới tình huống thương thế bộc phát như vậy, kinh mạch linh mạch vẫn còn vững chắc, nếu uống thuốc quá sớm thì khó tránh khỏi giữ lại tai họa ngầm.
Nàng nằm ở trên ghế giống như đại gia ở đầu thôn, hai sư huynh đứng ở bên cạnh tựa như thị vệ.
Tô Chước đang muốn khuyên hai vị sư huynh không cần trông chừng nàng, nàng sẽ uống thuốc sau.
Nhưng đã thấy Diêm Nguy Nhiên thảnh thơi nằm xuống sườn cỏ, hai tay đặt sau đầu, bắt chéo chân thốt lên một câu: "Quả nhiên nằm thoải mái thật."
Tô Chước nhìn hắn.
Thất sư huynh: "Ghen tị với ta à?"
Tô Chước: "Có chút."
Dù sao huynh cũng không phải hộc máu.
Không biết Nhị sư huynh lấy từ đâu ra một cái ghế nhỏ rồi ngồi xuống, chân dài khoanh lại, cánh tay đặt ở trên đầu gối. Tư thế không có chút hình tượng nào tương phản với dáng người cao lớn tạo, nên một hình ảnh khá quỷ dị.
Hắn thở dài: "Hiếm khi nhàn nhã như thế."
Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị tinh thần sẽ dỗ tiểu sư muội uống thuốc đến sứt đầu mẻ trán, nếu như tiểu sư muội sợ đau khóc đến mức núi sụp thì làm sao bây giờ? Kết quả tiểu sư muội chỉ cần một cái ghế nằm.
Bớt lo đến nỗi khiến hắn không biết nên làm cái gì.
Tô Chước đang hộc máu: "..."
Nàng nghi ngờ lúc trước Nhị sư huynh đốt đỉnh núi, sau đó ngồi xổm trên đỉnh núi niệm Hồi Xuân quyết chính là dùng tư thế này.
Thuần thục lại tiết kiệm sức lực, còn rất bình dị.
Tô Chước nghĩ một hồi thì lại bắt đầu thất thần, càng ngắm phong cảnh càng thích, nàng không nhịn được mà thốt lên: "Phong cảnh ở Lãm Nguyệt Phong thật đẹp."
Diêm Nguy Nhiên nói: "Đúng vậy, Tam sư huynh chọn mãi mới chọn được cho muội đấy."
Nghê Truyền Vân cười nói: "Mặc dù Tiểu Cửu là người nhập môn thứ chín nhưng xét cảnh quan tuyệt đẹp thì động phủ của muội đứng đầu đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tô Chước nghe xong thì có chút ngượng ngùng: "Hả?"
Diêm Nguy Nhiên khinh thường: "Chúng ta cũng không thường ở động phủ, tu luyện thì đến Tụ Linh Phong, lịch luyện thì cứ rời khỏi tông môn, đi một chuyến cũng mất một năm rưỡi, ba năm năm năm, chỉ có tiểu cô nương mới thích những thứ xinh đẹp này."
Tô Chước không nhìn nổi hắn nói khoác, nàng vạch trần: "Huynh không thích thì đừng nhìn!"
Thiếu niên trừng to mắt: "Ta cứ nhìn đấy."
Tô Chước cười lạnh: "Trẻ con."
Diêm Nguy Nhiên: "Hừ."
Tô Chước: "Hừ."
"Hừ" hai cái, Tô Chước bỗng nhiên phát hiện mình tốt hơn nhiều, m.á.u cũng không chảy nữa, thế là nàng lập tức ngồi dậy.
Còn chưa kịp nói chuyện, mấy viên đan dược đã bay đến bên miệng nàng.
Vào miệng đã tan, giọt nước mang theo mùi thơm ngát hoà vào khắp người nàng, lập tức xoa dịu cơn đau còn sót lại.
Đột nhiên Tô Chước muốn khóc, sao vừa rồi nàng phải chịu khổ như vậy!
Sớm biết uống thuốc sẽ nhanh đỡ hơn như thế thì nàng đã kéo ống tay áo Nhị sư huynh khóc lóc om sòm đòi uống thuốc rồi.
"Kiên trì lâu hơn sư phụ dự đoán đấy, tiểu sư muội."
Nghê Truyền Vân mỉm cười vui mừng, hiếm có nữ hài nào khiến hắn bớt lo như vậy. Lúc trước người nào cũng là tiểu tử thối ba ngày không đánh là leo nóc nhà lật nóc phòng, nếu như bị ép chịu khổ thì sẽ gào khóc thảm thiết đến mức đại trận tông môn cũng sụp đổ.
Diêm Nguy Nhiên nghĩ một hồi rồi nói: "Tiểu Cửu, ta cũng phục muội, muội nhẫn nại lâu thật."
Tô Chước chỉ có thể nhận lời khen: "Đừng hâm mộ muội, muội là chiến lang sắt thép mà."
Diêm Nguy Nhiên: "Chiến lang sắt thép?"
Tên của yêu thú này nghe rất ngầu.
Có vẻ biết đánh nhau đấy.
Nghê Truyền Vân dò xét linh mạch của Tô Chước, nói: "Linh mạch của Tiểu Cửu đã ổn định, tuy nhiên thương thế vẫn chưa lành, trong sách y học nói là cần nghỉ ngơi nửa năm..."
Tô Chước đang muốn nói nửa năm có hơi dài.
Không cần đâu.
Nhị sư huynh tiếp tục trầm ngâm nói: "Nếu không vận dụng linh mạch ở Đại Bỉ Tân Tú thì chỉ cần tu dưỡng bình thường một tháng thôi."
"Huấn luyện hai tháng có đủ không?" Tô Chước có chút hoảng hốt.
Ba tháng nữa Đại Bỉ Tân Tú sẽ bắt đầu.
Nàng không dám nằm yên một tháng đâu!
Nghê Truyền Vân: "Hả? Tiểu Cửu nghỉ ngơi ba ngày là được, còn ba tháng mới đến Đại Bỉ Tân Tú, chừng đó thời gian là đủ rồi."
Tô Chước: "..."
Nhị sư huynh nói nhanh thế.
Nửa năm nghỉ bệnh biến thành ba ngày, tất cả đệ tử Đệ Cửu Vực đều dựa theo tiêu chuẩn chiến lang sắt thép để bồi dưỡng à.
Diêm Nguy Nhiên: "Wow, ba ngày."
Tô Chước còn cho rằng hắn đang chế giễu nàng, nhưng mà rõ ràng là hắn đang hâm mộ. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào Nhị sư huynh, ước gì đối phương cũng cho hắn nghỉ.
Nghê Truyền Vân nhướng mày: "Thất sư đệ, đệ vui cái gì? Ngày mai đệ tiếp tục đi học buổi sáng, sư phụ đích thân đốc thúc đấy."
Diêm Nguy Nhiên như lửa đốt m.ô.n.g nhảy dựng lên: "Cái gì? Tại sao lại là sư phụ?"
Tô Chước cười khanh khách.
Nghê Truyền Vân mỉm cười, thể hiện cảm giác ưu việt vô cùng nhuần nhuyễn: "Ta muốn tới Tàng Kinh Các lựa chọn kỹ pháp, chuẩn bị dạy tiểu sư muội, đệ không cần đi đâu."
Không chỉ có Diêm Nguy Nhiên sợ bị sư phụ tự mình chỉ đạo.
Thật ra hắn cũng sợ.
Cho nên hắn rất hiểu nên nói như thế nào để làm cho Thất sư đệ càng tuyệt vọng.
Diêm Nguy Nhiên sắp quỳ xuống, cực kỳ bi thương nói: "Nhị sư huynh…"
"Huynh không thể bỏ ta một mình."
Sau đó hắn khóc như nhà có tang.
Hiệu quả tiết mục càng tốt.
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước sắp cười muốn chết, nàng đành âm thầm gõ mõ mong Phật tổ tha thứ cho mình.
Nhị sư huynh bị hắn gào như thể mạng không còn bao nhiêu nữa, một giây sau sẽ vũ hóa thăng tiên, sắc mặt hắn đột nhiên biến thành màu đen, nhấc chân đạp qua.
Thiếu niên biến sắc như lật sách, tiếng khóc cũng dừng lại, chạy thật nhanh.
Chỉ để lại tiếng cười "hehehe".
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro