Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Tín Nữ Nguyện M...

Tư Gia Thất

2025-03-21 21:00:03

 

Không, nhất định phải có!

Tô Chước âm thầm khấn trời khấn đất.

Tín nữ nguyện không ăn thịt nướng suốt một tuần, chỉ ngồi nhìn Thất sư huynh ăn... hoặc tránh không nhìn để khỏi phải chịu đựng cám dỗ mà phá giới.

Nghê Truyền Vân tiếp tục nói: "Cảnh giới nhập môn của ‘Thân Hóa Kinh Phong’ được gọi là ‘Kinh Xuân’."

"Hiện tại ta sẽ không dùng linh lực mà chỉ biểu diễn bộ thế của bộ pháp này, tinh túy trong đó cần phải do muội tự lĩnh ngộ."

"Cách mượn thế gió thế nào, ta nghĩ chắc Pháp Tu hệ phong như muội còn rõ hơn ta."

Tô Chước tròn mắt nhìn.

Chỉ thấy Nghê Truyền Vân nhẹ nhàng bước lên một bước.

Dưới chân hắn rõ ràng là mặt đất bằng phẳng, vậy mà bộ pháp lại nhẹ nhàng đến mức như đang dạo bước trong gió.

Tô Chước mở to mắt quan sát từng động tác của hắn, phát hiện bộ pháp của Nhị sư huynh hoàn toàn khớp với những gì được ghi trong điển tịch.

Nhưng rõ ràng hơn, dễ hiểu hơn.

Điều kỳ diệu nhất là, khi hắn bước qua bãi cỏ, những nhánh cỏ mỏng manh chỉ khẽ lay động theo gió, không hề bị giẫm cong dù chỉ một chút.

Giống hệt như đang sinh trưởng dưới làn gió xuân ấm áp.

Tô Chước lúc này rơi vào trạng thái... mắt đã hiểu, não cũng hiểu, nhưng chân thì hoàn toàn không làm được.

Mắt và não hiểu, vậy có thể tạm tính là nàng cũng hiểu rồi... đi?

Nghê Truyền Vân quay lại, thấy vẻ mặt nàng đã thông suốt bèn hài lòng nói: "Tiểu Cửu, muội có thể bắt đầu luyện tập rồi."

Tô Chước cẩn thận bước lên một bước... sau đó lập tức giẫm ngay vào bùn ướt.

Lực chân còn nặng hơn lúc đi bộ bình thường.

Tô Chước: "..."

Nàng vội vã cúi đầu ôm một nhánh cỏ nhỏ, xin nó đừng trách mình.

Nàng theo bản năng nhìn về phía Nhị sư huynh, nhưng thanh niên vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa như cũ, không biểu lộ chút cảm xúc nào: "Rất tốt, tiếp tục đi."

Tô Chước không đến mức tự tin đến nỗi thật sự nghĩ mình đã làm rất tốt, chỉ có thể thầm cảm ơn Nhị sư huynh đã giúp nàng giữ lại chút thể diện.

Cứ như thế lặp lại ba lần, động tác của nàng dần trở nên thuần thục hơn.

Từ trạng thái giẫm nát cỏ không thương tiếc, nàng đã tiến bộ đến mức giẫm lên mà không làm cỏ gãy.

Vừa định tiếp tục rèn luyện thì Nhị sư huynh đã lên tiếng: "Được rồi."

"Được rồi?"

Tô Chước kinh ngạc.

Thu Vũ Miên Miên

Vậy là xong rồi sao? Lẽ nào nàng là thiên tài?

Chưa kịp vui sướng, Nhị sư huynh đã tiếp tục nói: "Luyện tập trên mặt đất bằng phẳng, muội sẽ vô thức dựa vào cảm giác dưới chân. Thân pháp trước kia của muội không cùng hệ với ‘Thân Hóa Kinh Phong’, nó chú trọng vận chuyển linh khí hơn là kiểm soát sức mạnh cơ thể."

"Nếu muốn điều chỉnh lại thói quen hạ chân, cần thay đổi địa hình luyện tập."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Nghê Truyền Vân dịu giọng nói thêm: "Tiểu Cửu, muội không cần lo lắng. Với tốc độ này, ba tháng sau chắc chắn sẽ có thành quả."

Đương nhiên, đó là với điều kiện nàng lĩnh ngộ được tinh túy của bộ pháp này.

Nhưng dù không lĩnh ngộ được thì với nền tảng này, việc tu luyện các thân pháp khác cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tô Chước nhớ lại những bài huấn luyện kiếp trước của mình, quả nhiên không giống chút nào. Trước kia, nàng bị phạt trong phòng thí nghiệm, luyện tập phản xạ đến rã rời. Còn bây giờ nàng có thể chất của Tiên Thiên cảnh thất trọng, tốc độ phản ứng nhanh hơn gấp bội, nhưng trong mắt sư huynh nàng vẫn chỉ là một tiểu sư muội cần được khích lệ mà thôi.

Quả nhiên, thế giới này hoàn toàn khác biệt.

Nhị sư huynh bước đến bờ suối: "Tiểu Cửu, muội nhìn kỹ, tiếp theo chúng ta sẽ luyện bộ pháp trên đá giữa dòng suối."

Mắt Tô Chước không chớp nhìn chằm chằm dưới chân hắn.

Chỉ thấy thanh niên khẽ nhấc chân, thân ảnh ngay lập tức hóa thành một cái bóng mờ, lướt nhẹ qua mặt nước, tựa như cánh chim kinh hoàng thoáng qua trời cao.

Tô Chước: "!"

Nhìn không kịp!

Đến khi hắn đã đứng vững trên tảng đá đối diện, áo bào phất phơ theo gió, nàng mới ngơ ngác ngước nhìn.

Nhị sư huynh quay lại, chỉ xuống chân mình: "Nhìn tiếp đi."

Lần này, động tác chậm hơn nhiều.

Đương nhiên Tô Chước phải tập trung vận hành hết công suất bộ não thì nàng mới có thể nhìn rõ điểm đặt chân của hắn.

Nhưng nói là đặt chân, chẳng thà gọi đó là mượn lực còn tạm chính xác hơn.

Nàng còn chưa kịp đoán được hắn sẽ đặt chân xuống đâu tiếp theo thì hắn đã lướt qua mất rồi.

"Tiểu Cửu, muội cũng thử đi."

Nhị sư huynh quay về, kiên nhẫn hướng dẫn: "Ta chỉ có thể biểu diễn hình thức bề ngoài, không thể truyền đạt được tinh thần cốt lõi. Muội không cần vội đuổi theo tốc độ, điều quan trọng là cảm nhận, học cách mượn sức gió, hòa hợp bản thân vào trong gió. Quan trọng nhất, không được để đế giày chạm nước."

Tô Chước lẩm bẩm: "Sư huynh, muội còn vụng về hơn huynh nhiều."

Nhị sư huynh bật cười: "Ai cũng từng bắt đầu từ con số không mà."

Tô Chước đứng bên bờ suối, cẩn thận quan sát bố cục của các tảng đá giữa dòng nước.

Những hòn đá trên mặt suối có lớn có nhỏ, đá lớn có bề mặt khô ráo hơn, trong khi đá nhỏ gần như bị nước nhấn chìm, chỗ lộ ra cũng trơn trượt.

Hơn nữa, khoảng cách giữa các tảng đá cũng không đều nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nếu nói luyện tập trên đất bằng chỉ là học thuộc lý thuyết.

Giờ đây, nàng phải học cách tùy cơ ứng biến.

Vừa mới biết đi đã bắt nàng chạy.

Tô Chước hít sâu một hơi, nhắm ngay tảng đá lớn nhất nhảy lên.

Bước tiếp theo, một tảng đá khác.

Sau đó là một khối đá có hình mái nhà, kích thước trung bình. Nàng thầm niệm: Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng... rồi khẽ đặt chân xuống.

Kết quả... Trượt! Chân nàng lướt ngang trên mặt đá trơn ướt!

Má nó!

Trong đầu nàng toàn là mấy lời không tiện nói ra, suýt chút nữa bật linh lực, nhưng kịp thời kìm lại. Trong khoảnh khắc ấy... "Ào!"

Chân nàng giẫm thẳng xuống suối. Ngơ ngác đứng một chân trong nước, nàng quay đầu nhìn Nhị sư huynh. Thanh niên nhướng cằm: "Không sao, quay lại đi."

Tô Chước đành nhún chân nhảy về bờ.

Giày đã ướt nhẹp, nàng dứt khoát buông xuôi. Bây giờ chỉ mong đừng ngã xuống nữa là được.

"Đừng ngã, đừng ngã, đừng ngã..." nàng thầm nhắc nhở mình.

Tín nữ nguyện tám ngày không ăn thịt nướng, đổi lấy thành công của "Thân Hóa Kinh Phong".

Dù sao thì... là hai trăm linh thạch trung cấp đấy!

...

Mấy canh giờ trôi qua trong chớp mắt. Tô Chước hoàn toàn đắm chìm trong việc luyện tập.

Đây chính là cảm giác có một thân thể mạnh mẽ! Nếu là phàm nhân bình thường, nhảy nhót liên tục thế này chắc chắn đã mệt rũ rượi, tay chân chậm chạp.

Nhưng nàng thì không.

Càng luyện càng sung sức.

Tô Chước biết, trong mắt Nhị sư huynh, nàng chẳng khác nào gà con mới tập vỗ cánh, nhưng nàng tự cảm thấy mình khá ổn.

Thỉnh thoảng còn được rửa chân miễn phí trong nước suối.

Nhưng số lần “rửa chân” cũng ngày càng ít đi.

Bỗng nhiên, một tiếng hét đinh tai vang lên: "A?!"

Tô Chước giật b.ắ.n người, quay đầu lại theo phản xạ, sau đó ngay lập tức... "Ào!"

Lại giẫm xuống nước.

"Thất sư huynh, huynh hét cái quái gì vậy?!"

Vừa nói xong, toàn bộ sức lực trong người nàng như bị rút cạn.

Môi trường dòng suối liên tục thay đổi, cộng thêm việc Nhị sư huynh cứ bắt nàng đổi chỗ luyện tập liên tục, chỉ riêng chuyện suy nghĩ đã đủ khiến nàng kiệt sức.

Đầu óc mệt quá...

Không muốn động đậy nữa.

"Tiểu sư muội, có thật đây là lần đầu tiên muội tập thân pháp của Võ Tu không vậy?"

Diêm Nguy Nhiên kinh ngạc đến mức khó tin.

Tô Chước đã chẳng còn sức suy nghĩ lời đó có ý gì, chỉ lơ mơ "ừ" một tiếng.

Nhị sư huynh bất đắc dĩ nói: "Tiểu Cửu, muội lên đây trước đã."

Tô Chước chầm chậm lê từng bước lên bờ, bước đi vô cùng máy móc, hệt như một xác sống.

Mỗi bước đều để lại một dấu nước trên đất.

Vừa đặt chân lên bờ, Nhị sư huynh vung tay, nước dưới chân nàng lập tức bốc hơi sạch, y phục cũng khô ráo và ấm áp trở lại.

Thì ra đây là linh quyết hệ hỏa.

Tô Chước cảm kích liếc Nhị sư huynh một cái.

Nhưng nàng không cười nổi.

Nhị sư huynh trông có vẻ ôn hòa nhưng khi bắt nàng luyện tập thì lại có một loại tàn nhẫn dịu dàng khó mà diễn tả.

Quả nhiên là... nhân từ kiểu phản diện.

"Tiểu Cửu, muội quả là thiên tài..."

Diêm Nguy Nhiên hít sâu một hơi, cảm thán đầy khoa trương.

Tô Chước rơm rớm nước mắt giơ tay lên: "Muội có thể nằm xuống nghỉ một lát không?"

Thiên tài cũng cần được nghỉ ngơi chứ!

Các sư huynh tốt với nàng như thế, chắc chắn sẽ không nỡ...

Nhị sư huynh còn chưa mở miệng, Thất sư huynh đã giật mình bật dậy, hét lên: "Đương nhiên là không được!"

Tô Chước quay đầu nhìn Nhị sư huynh, ánh mắt đầy vẻ oán trách, cố gắng kéo hắn về phe mình.

Nhị sư huynh thản nhiên rút một viên linh thạch trung cấp ra, nhét vào tay nàng, giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ: "Tiểu Cửu, cố thêm một chút nữa. Tập xong với lão Thất rồi đi nghỉ. Đến lúc đó, lão Thất sẽ đưa muội đi dạo phố, muốn mua gì cứ tính vào sổ của Nhị sư huynh."

Tô Chước: "..."

Bị nắm thóp rồi!

Nàng còn tưởng Nhị sư huynh không biết nàng thích linh thạch. Ai ngờ một câu tâng bốc và một chút dụ dỗ đã làm nàng suýt tưởng rằng bản thân thật sự rất yêu thích tu luyện.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Số ký tự: 0