Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm
Nhật Nguyệt Bạc...
Tư Gia Thất
2025-03-21 21:00:03
Sau khi đã hiểu rõ cảnh ngộ, Diêm Nguy Nhiên cáo từ đi luyện kiếm.
Đứng trên võ trường trống trải không một bóng người, Tô Chước có cảm giác như bị linh lực dò xét khắp kinh mạch.
Lần này phải cẩn thận hơn.
Lạc Thương Sơn im lặng không nói.
Tô Chước thì nhìn chằm chằm vẻ mặt trầm ngưng của hắn.
Không sợ bác sĩ mở miệng mà chỉ sợ bác sĩ nhíu mày.
Giống như một khi mở miệng thì sẽ lập tức nói: mắc bệnh nan y rồi, về nhà đi.
Tô Chước lo lắng đề phòng một giây, bỗng nhiên phát hiện không cần thiết phải như thế.
Còn có chuyện gì thảm hại hơn chuyện linh mạch bị rút đi à?
Không có đâu.
Ngay cả chuyện này nàng cũng đã biết thì sợ gì chuyện khác chứ.
Dù sao thì nàng nhất định có thể sống thêm mười năm nữa.
Đầu óc Tô Chước nhảy số rất nhanh, nàng đã tự sắp xếp cho mình vô số bệnh nan y không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nửa ngày sau sư phụ nàng mới hỏi với vẻ nghiêm trọng: "Linh mạch của con có khuyết điểm, con biết không?”
Suýt nữa Tô Chước không nhịn được.
“Biết… biết ạ thưa sư phụ.”
Lạc Thương Sơn nhíu mày nhìn nàng, hắn hơi nghi ngờ.
Nữ hài mở to đôi mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt tràn đầy sự may mắn.
Giống như đang nói, tuyệt quá!
Nàng không bị bệnh!
Lạc Thương Sơn càng hoang mang hơn.
Có phải đứa nhỏ này không có thường thức thông thường không?
“Con có biết linh mạch bị hao tổn nghĩa là gì không?”
Đây là lần đầu tiên trên mặt sư phụ xuất hiện biểu cảm khó hiểu, Tô Chước nhìn bộ dạng giả bộ hiểu của hắn thì nhớ tới rất nhiều chuyện cười về y bác sĩ, nàng cố gắng mím môi, dời sự chú ý đi chỗ khác, nhớ lại, nói: “Tư chất có khuyết, tu hành vô lực, c.h.ế.t yểu đoản mệnh…”
Càng suy nghĩ nàng càng nhớ tới nhiều chuyện cười, khóe miệng bị chuyện cười thử thách lại càng khó khống chế, độ cong muốn giương lên hơi không khống chế được.
Khóe miệng Lạc Thương Sơn cũng giật giật.
Tâm tính Tiểu Cửu đơn thuần, không phải nàng bị đả kích đến mức choáng váng đấy chứ?
Đoản mệnh vui thế à?
Dù sao cũng là lão hồ ly đã sống mấy trăm năm, rất nhanh Lạc Thương Sơn đã thoải mái tha thứ cho bản thân vì trước đây đã nhìn trúng đệ tử này.
Không quan trọng.
Không vì khuyết điểm mà nao núng… Tươi cười đối mặt với cuộc sống, vậy cũng coi như là vượt qua kiểm tra.
Hắn thản nhiên nói: "Từ trước đến nay ta dẫn đệ tử nhập môn chỉ nhìn một việc, đó là ta cảm thấy mạng con không nên đi đến bước đường cùng.”
Tâm trạng của Tô Chước cũng bị lời nói của sư phụ làm cho trầm tĩnh lại, nàng nghe hiểu ý của hắn.
Chẳng lẽ tất cả đồ đệ của hẳn đều có thể là người đoản mệnh?
Tô Chước không khỏi nói: “Linh mạch của con có khuyết, nhưng Thất sư huynh là Tiên Thiên Kiếm Tiên…”
Chẳng lẽ đây không được tính là thiên tài sao?
Hơn nữa hắn mới mười bốn tuổi đã tu luyện tới Di Sơn cảnh, còn có khuyết điểm gì được đây?
Ngoại trừ…
Ngoại trừ hắn đối đầu với Tô Ly Ly vì sư muội, lại bị một sư muội khác tính kế hãm hại, chuyện này xem như khuyết điểm của mệnh số rồi.
Nhưng lần này Tô Chước nhất định sẽ không để mình c.h.ế.t trong tay Tô Ly Ly, Thẩm Ngữ Trầm cũng không.
Lúc này, Tô Chước đang suy nghĩ chuyện tương lai.
Lạc Thương Sơn cũng không giải thích chuyện trước kia với nàng: "Chuyện đã qua, nếu như nó muốn nói cho con biết, con sẽ biết.”
Tô Chước lập tức hiểu ra.
Xem ra mỗi sư huynh đều không dễ dàng gì.
Có thể còn khó khăn gian khổ hơn cả việc bị sư phụ ép phải học được ngự kiếm năm bảy tuổi.
“Hôm qua ta suy nghĩ suốt mấy canh giờ xem phải giải quá khứ của con như thế nào.”
Lạc Thương Sơn nói tiếp: “Chỉ có một cách để con thoát khỏi gông cùm xiềng xích trước đây, nhưng sẽ có phần gian nan khổ sở, còn phải xem con chọn thế nào.”
Tô Chước tò mò hỏi: “Cách gì thế ạ?”
Lạc Thương Sơn giơ tay lên, một quyển sách cũ chậm rãi rơi vào trong tay Tô Chước, đến nỗi Tô Chước còn lo lắng mình dùng sức lớn quá sẽ làm nát trang giấy yếu ớt nên chỉ dám cẩn thận từng li từng tí nâng lên.
Tô Chước chăm chú nhìn một lát nhưng không hiểu.
Chữ viết này quá cũ rồi.
Nàng nhìn về phía sư phụ, dùng ánh mắt truyền đạt sự mê mang của kẻ mù chữ cho hắn.
Lạc Thương Sơn nói: "Đây là Nhật Nguyệt Bạc Thực pháp, là một trong những truyền thừa chí cao của Vô Minh Thần Tông, tu luyện đến cực hạn, có uy năng thôn phệ Nhật Nguyệt.”
“Vạn năm trước, trước khi phi thăng, tổ tiên Vô Minh đã sáng tạo ra phương pháp này, rất thích hợp cho tu tiên giả tạp linh căn tu luyện.”
“Nhưng hậu nhân tu luyện phương pháp này đều vô cùng khó khăn, người cao nhất cũng phải dừng bước ở Khuynh Hải cảnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Duy chỉ có một người đột phá giới hạn này, sau khi người bị hủy linh căn thì đã tu luyện lại một lần nữa. Hắn vốn chỉ là một tu tiên giả có tứ linh căn, nhưng khi khổ tu công pháp này, tu vi tiến triển cực nhanh. Sau khi dẫn lôi kiếp Dung Hồn cảnh tới, hắn đã c.h.ế.t dưới lôi kiếp.”
“Đa số người cho rằng công pháp bỏ gốc lấy ngọn nhưng cũng có người đoán là bởi vì khi đó hắn đã già, thọ nguyên đã không còn mấy năm nữa.”
Tô Chước hiểu ý của Lạc Thương Sơn.
Cũng tương tự như việc muốn luyện thần công thì trước hết phải tịnh thân vậy.
Nhưng mà sẽ không có ai lấy linh mạch của mình đi đánh cược cả. Muốn có lại linh căn sau khi đã bị phá hủy thì phải có một hậu thuẫn vững chắc để thu thập linh dược tái tạo lại linh căn.
Nhưng nếu là người như vậy thì hoàn toàn không cần phải tu luyện công pháp này, ngoại trừ người đã bị hủy đến bảy tám phần như Tô Chước.
Lạc Thương Sơn giơ tay đẩy một luồng gió tới, nghiêm túc nói: “Ta thấy Phong linh căn của con có thuộc tính thuần túy, Ngũ Linh căn còn lại cũng còn sót một chút khí tức khá tinh thuần, vậy nên mới có thể chống đỡ tu vi bây giờ của con.”
Tô Chước: “Hả?”
Nghe được câu này, Tô Chước suýt thổ huyết, không ngờ mình lại là lục linh căn!
Đúng là tạp đến mức không thể tạp hơn, phóng mắt nhìn toàn bộ Huyền Mông giới, cũng chẳng mấy ai được như nàng, vậy cũng tính là một kiểu “lợi hại” nhỉ.
Phế đến mức người ta phải kinh ngạc vì không hiểu tại sao lại có người phế đến mức này.
Nhìn vẻ mặt sụp đổ của nàng, Lạc Thương Sơn nghĩ thầm cuối cùng đồ đệ này cũng phản ứng lại, ngữ khí như trút được gánh nặng: “Nếu như tu vi con tăng lên, khí tức trong linh căn của con sẽ trở nên lộn xộn, chỉ là không hiện rõ như tạp linh căn bình thường. Con sẽ không tu luyện được linh quyết thuộc tính phong, càng không thể tu luyện thuộc tính khác, nếu cố chấp sử dụng sẽ chỉ làm tổn thương chính mình, thậm chí tu vi càng cao càng sẽ cắn trả bản thân, nhẹ thì thần phách bị hao tổn, nặng thì hồn phi phách tán.”
Trong mắt hắn, tư chất có khuyết điểm thì không sao hết, chỉ cần người không ngốc là được.
Tô Chước thong thả gật đầu.
Thì ra nếu nàng còn tiếp tục tu luyện thì nàng sẽ yên giấc ngàn thu.
Thu Vũ Miên Miên
Trừ khi hủy linh căn, tu luyện lại, phá rồi lập lại.
Sư phụ thật tàn nhẫn.
Nàng phải dùng mạng mới đổi lấy được thiên phú!
Mới vừa lên Tiên Thiên cảnh thôi, nàng còn chưa kịp vui vẻ mà!
Tô Chước có hơi do dự, nàng không còn là trẻ con nữa, hiện tại Phong linh căn của nàng gánh vác Linh Hải chi lực Tiên Thiên cảnh, nếu như phá hủy thì tương đương với việc hủy hết căn cơ.
Nhưng mà…
Tô Chước biết rõ Lạc Thương Sơn nói rất đúng.
Phân tích chỗ thiếu hụt linh mạch của nàng rất đúng.
Phương pháp giải quyết… tuy rằng tàn nhẫn, nhưng cũng là đúng.
Trong sách, phương pháp mà "Tô Chước" dùng chắc cũng là phương pháp này rồi.
Tu vi nàng bị hủy, phá rồi lại lập.
Nếu Tô Chước muốn noi theo thì phải tự hủy tu vi.
Muốn đi theo con đường cũ này sao?
“Sư phụ, con còn có thể sống bao lâu?”
Tô Chước hỏi.
Lạc Thương Sơn sửng sốt: "Nếu con muốn sống, chỉ duy trì tu vi trước mắt không tiến thêm một tấc, sư môn có thể bảo đảm con có thể sống đến hai trăm tuổi, nhưng tu vi cao hơn thì không cách nào bảo đảm thần phách hoàn chỉnh được.”
Hắn nói là sư môn bảo đảm cho nàng.
Nghĩa là tuổi thọ của Tô Chước vốn hẳn là ngắn hơn.
“Tiên Thiên cảnh thất trọng…”
Tô Chước như có điều suy nghĩ.
Tiên Thiên cảnh thất trọng, thọ nguyên vốn chỉ nhiều hơn phàm nhân mấy chục năm.
Theo suy đoán của nàng, nếu dần dần tu luyện đến Khuynh Hải cảnh thì việc có mấy trăm năm tuổi thọ sẽ không thành vấn đề, thiếu một chút cũng không sao cả.
Nhưng nó không đơn giản như vậy.
Nếu như sống trong sư môn như này, Tô Chước cảm thấy hai trăm năm quá ngắn.
Từ trước tới nay, Vô Minh Thần Tông và Thánh Địa Hi Hòa luôn đối lập với nhau, thủy hỏa bất dung. Mọi người trong sư môn cầm kịch bản nhân vật phản diện, có được tài nguyên khiến người ta mơ ước.
Quá trình thay đổi, nhưng mâu thuẫn căn bản không thay đổi. Nếu như vận mệnh có thể khiến trăm sông đổ về một biển, để mọi người trở thành bàn đạp của nhân vật chính…
Nhận thức được điều ấy, Tô Chước chưa từng hy vọng bản thân có thể trở thành biến số trong đoạn vận mệnh này như lúc này.
Ít nhất các sư huynh cũng phải sống sót.
Tô Chước lên kế hoạch trong đầu.
Lạc Thương Sơn cũng không thúc giục nàng.
Tô Chước đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng.
“Sư phụ, con còn phải tham gia Đại Bỉ Tân Tú.”
Lạc Thương Sơn khoan dung nói: “Con có thể cân nhắc, chỉ là đừng dùng đan dược nữa.”
Tu tiên giả coi trọng tu vi của mình hơn trời.
Hơn nữa đối với loại thiên tài thành danh từ thời niên thiếu như Tô Chước, tu luyện chính là tất cả của bọn họ.
Lạc Thương Sơn hiểu, nàng không muốn đánh mất vinh dự, bị người khác áp đảo.
Tô Chước có chút căn thẳng: “Hả? Con đã suy nghĩ kỹ rồi, ba tháng sau tu luyện cái này chắc vẫn kịp.”
Nếu không tu vi bị hủy thì thật đáng tiếc.
Lạc Thương Sơn yên lặng.
Tiểu đồ đệ này đúng là ngoài dự liệu của hắn.
Đứng trên võ trường trống trải không một bóng người, Tô Chước có cảm giác như bị linh lực dò xét khắp kinh mạch.
Lần này phải cẩn thận hơn.
Lạc Thương Sơn im lặng không nói.
Tô Chước thì nhìn chằm chằm vẻ mặt trầm ngưng của hắn.
Không sợ bác sĩ mở miệng mà chỉ sợ bác sĩ nhíu mày.
Giống như một khi mở miệng thì sẽ lập tức nói: mắc bệnh nan y rồi, về nhà đi.
Tô Chước lo lắng đề phòng một giây, bỗng nhiên phát hiện không cần thiết phải như thế.
Còn có chuyện gì thảm hại hơn chuyện linh mạch bị rút đi à?
Không có đâu.
Ngay cả chuyện này nàng cũng đã biết thì sợ gì chuyện khác chứ.
Dù sao thì nàng nhất định có thể sống thêm mười năm nữa.
Đầu óc Tô Chước nhảy số rất nhanh, nàng đã tự sắp xếp cho mình vô số bệnh nan y không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nửa ngày sau sư phụ nàng mới hỏi với vẻ nghiêm trọng: "Linh mạch của con có khuyết điểm, con biết không?”
Suýt nữa Tô Chước không nhịn được.
“Biết… biết ạ thưa sư phụ.”
Lạc Thương Sơn nhíu mày nhìn nàng, hắn hơi nghi ngờ.
Nữ hài mở to đôi mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt tràn đầy sự may mắn.
Giống như đang nói, tuyệt quá!
Nàng không bị bệnh!
Lạc Thương Sơn càng hoang mang hơn.
Có phải đứa nhỏ này không có thường thức thông thường không?
“Con có biết linh mạch bị hao tổn nghĩa là gì không?”
Đây là lần đầu tiên trên mặt sư phụ xuất hiện biểu cảm khó hiểu, Tô Chước nhìn bộ dạng giả bộ hiểu của hắn thì nhớ tới rất nhiều chuyện cười về y bác sĩ, nàng cố gắng mím môi, dời sự chú ý đi chỗ khác, nhớ lại, nói: “Tư chất có khuyết, tu hành vô lực, c.h.ế.t yểu đoản mệnh…”
Càng suy nghĩ nàng càng nhớ tới nhiều chuyện cười, khóe miệng bị chuyện cười thử thách lại càng khó khống chế, độ cong muốn giương lên hơi không khống chế được.
Khóe miệng Lạc Thương Sơn cũng giật giật.
Tâm tính Tiểu Cửu đơn thuần, không phải nàng bị đả kích đến mức choáng váng đấy chứ?
Đoản mệnh vui thế à?
Dù sao cũng là lão hồ ly đã sống mấy trăm năm, rất nhanh Lạc Thương Sơn đã thoải mái tha thứ cho bản thân vì trước đây đã nhìn trúng đệ tử này.
Không quan trọng.
Không vì khuyết điểm mà nao núng… Tươi cười đối mặt với cuộc sống, vậy cũng coi như là vượt qua kiểm tra.
Hắn thản nhiên nói: "Từ trước đến nay ta dẫn đệ tử nhập môn chỉ nhìn một việc, đó là ta cảm thấy mạng con không nên đi đến bước đường cùng.”
Tâm trạng của Tô Chước cũng bị lời nói của sư phụ làm cho trầm tĩnh lại, nàng nghe hiểu ý của hắn.
Chẳng lẽ tất cả đồ đệ của hẳn đều có thể là người đoản mệnh?
Tô Chước không khỏi nói: “Linh mạch của con có khuyết, nhưng Thất sư huynh là Tiên Thiên Kiếm Tiên…”
Chẳng lẽ đây không được tính là thiên tài sao?
Hơn nữa hắn mới mười bốn tuổi đã tu luyện tới Di Sơn cảnh, còn có khuyết điểm gì được đây?
Ngoại trừ…
Ngoại trừ hắn đối đầu với Tô Ly Ly vì sư muội, lại bị một sư muội khác tính kế hãm hại, chuyện này xem như khuyết điểm của mệnh số rồi.
Nhưng lần này Tô Chước nhất định sẽ không để mình c.h.ế.t trong tay Tô Ly Ly, Thẩm Ngữ Trầm cũng không.
Lúc này, Tô Chước đang suy nghĩ chuyện tương lai.
Lạc Thương Sơn cũng không giải thích chuyện trước kia với nàng: "Chuyện đã qua, nếu như nó muốn nói cho con biết, con sẽ biết.”
Tô Chước lập tức hiểu ra.
Xem ra mỗi sư huynh đều không dễ dàng gì.
Có thể còn khó khăn gian khổ hơn cả việc bị sư phụ ép phải học được ngự kiếm năm bảy tuổi.
“Hôm qua ta suy nghĩ suốt mấy canh giờ xem phải giải quá khứ của con như thế nào.”
Lạc Thương Sơn nói tiếp: “Chỉ có một cách để con thoát khỏi gông cùm xiềng xích trước đây, nhưng sẽ có phần gian nan khổ sở, còn phải xem con chọn thế nào.”
Tô Chước tò mò hỏi: “Cách gì thế ạ?”
Lạc Thương Sơn giơ tay lên, một quyển sách cũ chậm rãi rơi vào trong tay Tô Chước, đến nỗi Tô Chước còn lo lắng mình dùng sức lớn quá sẽ làm nát trang giấy yếu ớt nên chỉ dám cẩn thận từng li từng tí nâng lên.
Tô Chước chăm chú nhìn một lát nhưng không hiểu.
Chữ viết này quá cũ rồi.
Nàng nhìn về phía sư phụ, dùng ánh mắt truyền đạt sự mê mang của kẻ mù chữ cho hắn.
Lạc Thương Sơn nói: "Đây là Nhật Nguyệt Bạc Thực pháp, là một trong những truyền thừa chí cao của Vô Minh Thần Tông, tu luyện đến cực hạn, có uy năng thôn phệ Nhật Nguyệt.”
“Vạn năm trước, trước khi phi thăng, tổ tiên Vô Minh đã sáng tạo ra phương pháp này, rất thích hợp cho tu tiên giả tạp linh căn tu luyện.”
“Nhưng hậu nhân tu luyện phương pháp này đều vô cùng khó khăn, người cao nhất cũng phải dừng bước ở Khuynh Hải cảnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Duy chỉ có một người đột phá giới hạn này, sau khi người bị hủy linh căn thì đã tu luyện lại một lần nữa. Hắn vốn chỉ là một tu tiên giả có tứ linh căn, nhưng khi khổ tu công pháp này, tu vi tiến triển cực nhanh. Sau khi dẫn lôi kiếp Dung Hồn cảnh tới, hắn đã c.h.ế.t dưới lôi kiếp.”
“Đa số người cho rằng công pháp bỏ gốc lấy ngọn nhưng cũng có người đoán là bởi vì khi đó hắn đã già, thọ nguyên đã không còn mấy năm nữa.”
Tô Chước hiểu ý của Lạc Thương Sơn.
Cũng tương tự như việc muốn luyện thần công thì trước hết phải tịnh thân vậy.
Nhưng mà sẽ không có ai lấy linh mạch của mình đi đánh cược cả. Muốn có lại linh căn sau khi đã bị phá hủy thì phải có một hậu thuẫn vững chắc để thu thập linh dược tái tạo lại linh căn.
Nhưng nếu là người như vậy thì hoàn toàn không cần phải tu luyện công pháp này, ngoại trừ người đã bị hủy đến bảy tám phần như Tô Chước.
Lạc Thương Sơn giơ tay đẩy một luồng gió tới, nghiêm túc nói: “Ta thấy Phong linh căn của con có thuộc tính thuần túy, Ngũ Linh căn còn lại cũng còn sót một chút khí tức khá tinh thuần, vậy nên mới có thể chống đỡ tu vi bây giờ của con.”
Tô Chước: “Hả?”
Nghe được câu này, Tô Chước suýt thổ huyết, không ngờ mình lại là lục linh căn!
Đúng là tạp đến mức không thể tạp hơn, phóng mắt nhìn toàn bộ Huyền Mông giới, cũng chẳng mấy ai được như nàng, vậy cũng tính là một kiểu “lợi hại” nhỉ.
Phế đến mức người ta phải kinh ngạc vì không hiểu tại sao lại có người phế đến mức này.
Nhìn vẻ mặt sụp đổ của nàng, Lạc Thương Sơn nghĩ thầm cuối cùng đồ đệ này cũng phản ứng lại, ngữ khí như trút được gánh nặng: “Nếu như tu vi con tăng lên, khí tức trong linh căn của con sẽ trở nên lộn xộn, chỉ là không hiện rõ như tạp linh căn bình thường. Con sẽ không tu luyện được linh quyết thuộc tính phong, càng không thể tu luyện thuộc tính khác, nếu cố chấp sử dụng sẽ chỉ làm tổn thương chính mình, thậm chí tu vi càng cao càng sẽ cắn trả bản thân, nhẹ thì thần phách bị hao tổn, nặng thì hồn phi phách tán.”
Trong mắt hắn, tư chất có khuyết điểm thì không sao hết, chỉ cần người không ngốc là được.
Tô Chước thong thả gật đầu.
Thì ra nếu nàng còn tiếp tục tu luyện thì nàng sẽ yên giấc ngàn thu.
Thu Vũ Miên Miên
Trừ khi hủy linh căn, tu luyện lại, phá rồi lập lại.
Sư phụ thật tàn nhẫn.
Nàng phải dùng mạng mới đổi lấy được thiên phú!
Mới vừa lên Tiên Thiên cảnh thôi, nàng còn chưa kịp vui vẻ mà!
Tô Chước có hơi do dự, nàng không còn là trẻ con nữa, hiện tại Phong linh căn của nàng gánh vác Linh Hải chi lực Tiên Thiên cảnh, nếu như phá hủy thì tương đương với việc hủy hết căn cơ.
Nhưng mà…
Tô Chước biết rõ Lạc Thương Sơn nói rất đúng.
Phân tích chỗ thiếu hụt linh mạch của nàng rất đúng.
Phương pháp giải quyết… tuy rằng tàn nhẫn, nhưng cũng là đúng.
Trong sách, phương pháp mà "Tô Chước" dùng chắc cũng là phương pháp này rồi.
Tu vi nàng bị hủy, phá rồi lại lập.
Nếu Tô Chước muốn noi theo thì phải tự hủy tu vi.
Muốn đi theo con đường cũ này sao?
“Sư phụ, con còn có thể sống bao lâu?”
Tô Chước hỏi.
Lạc Thương Sơn sửng sốt: "Nếu con muốn sống, chỉ duy trì tu vi trước mắt không tiến thêm một tấc, sư môn có thể bảo đảm con có thể sống đến hai trăm tuổi, nhưng tu vi cao hơn thì không cách nào bảo đảm thần phách hoàn chỉnh được.”
Hắn nói là sư môn bảo đảm cho nàng.
Nghĩa là tuổi thọ của Tô Chước vốn hẳn là ngắn hơn.
“Tiên Thiên cảnh thất trọng…”
Tô Chước như có điều suy nghĩ.
Tiên Thiên cảnh thất trọng, thọ nguyên vốn chỉ nhiều hơn phàm nhân mấy chục năm.
Theo suy đoán của nàng, nếu dần dần tu luyện đến Khuynh Hải cảnh thì việc có mấy trăm năm tuổi thọ sẽ không thành vấn đề, thiếu một chút cũng không sao cả.
Nhưng nó không đơn giản như vậy.
Nếu như sống trong sư môn như này, Tô Chước cảm thấy hai trăm năm quá ngắn.
Từ trước tới nay, Vô Minh Thần Tông và Thánh Địa Hi Hòa luôn đối lập với nhau, thủy hỏa bất dung. Mọi người trong sư môn cầm kịch bản nhân vật phản diện, có được tài nguyên khiến người ta mơ ước.
Quá trình thay đổi, nhưng mâu thuẫn căn bản không thay đổi. Nếu như vận mệnh có thể khiến trăm sông đổ về một biển, để mọi người trở thành bàn đạp của nhân vật chính…
Nhận thức được điều ấy, Tô Chước chưa từng hy vọng bản thân có thể trở thành biến số trong đoạn vận mệnh này như lúc này.
Ít nhất các sư huynh cũng phải sống sót.
Tô Chước lên kế hoạch trong đầu.
Lạc Thương Sơn cũng không thúc giục nàng.
Tô Chước đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng.
“Sư phụ, con còn phải tham gia Đại Bỉ Tân Tú.”
Lạc Thương Sơn khoan dung nói: “Con có thể cân nhắc, chỉ là đừng dùng đan dược nữa.”
Tu tiên giả coi trọng tu vi của mình hơn trời.
Hơn nữa đối với loại thiên tài thành danh từ thời niên thiếu như Tô Chước, tu luyện chính là tất cả của bọn họ.
Lạc Thương Sơn hiểu, nàng không muốn đánh mất vinh dự, bị người khác áp đảo.
Tô Chước có chút căn thẳng: “Hả? Con đã suy nghĩ kỹ rồi, ba tháng sau tu luyện cái này chắc vẫn kịp.”
Nếu không tu vi bị hủy thì thật đáng tiếc.
Lạc Thương Sơn yên lặng.
Tiểu đồ đệ này đúng là ngoài dự liệu của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro