Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Bí mật của Thiê...

Tư Gia Thất

2025-03-21 21:00:03

Đáp xuống một ngọn núi, cuối cùng Tô Chước cũng nhìn rõ đình đài lầu các ẩn sau trận pháp.

Nàng vẫn chưa biết những lời mình vừa nói đã bị nghe thấy hết.

Hai vị sư huynh cũng không hề biểu hiện gì.

Tô Chước đã quên chuyện vừa rồi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Có lẽ vì chỉ có một nữ tử sống nên mỗi tòa kiến trúc trên núi đều không lớn, nhưng lại cực kỳ tinh xảo.

Phòng luyện công, phòng luyện đan, phòng luyện khí, nhà cửa sân vườn, cái gì cũng có.

Đi dạo một vòng, Tô Chước nhìn đến ngây người, nơi này quả thực như tiên cảnh.

Diêm Nguy Nhiên cũng mới đến đây có mấy lần, hắn cười nói: “Cũng không tệ.”

“Là quá tốt rồi.” Tô Chước sửa lại.

 

Nghê Truyền Vân nói: “Nếu muội muốn sửa đổi gì thì cứ nói ngay bây giờ, ta sẽ dặn dò xuống, đợi muội sắp xếp xong mới có thể an tâm tu luyện.” 

Tô Chước lẩm bẩm: “Nơi này đã quá hoàn mỹ rồi, muội còn không dám ở vào sợ làm xáo trộn hết cả.”

Diêm Nguy Nhiên bật cười: “Sẽ có hạ nhân đến dọn dẹp định kỳ, nếu muội cần gì cũng có thể gọi họ đến bất cứ lúc nào.”

Tô Chước: “Không cần đâu, tự muội có thể làm được.”

Do thói quen, nàng vẫn không quen cho người lạ ra vào chỗ ở của mình.

Nhị sư huynh ngạc nhiên nhìn nàng, dường như không ngờ tới: “Cũng được.”

Diêm Nguy Nhiên: “Thôi được, ta cũng không thích có người đến, dù sao cũng chỉ cần dùng linh quyết, ta cũng biết mà.”

Trời dần tối, các sư huynh dặn dò nàng hãy chăm chỉ tu luyện rồi rời đi.

Tô Chước lại đi dạo quanh căn nhà nhỏ của mình một lượt, đại khái đã có vài ý tưởng.

Trở về phòng ngủ, nàng xem qua chiếc nhẫn trữ vật.

Tu tiên giả thường mang theo những vật quý giá bên mình trong nhẫn trữ vật, nhưng trong nhẫn trữ vật của Tô Chước lại chẳng có gì quá quý giá.

Thậm chí linh thạch cũng không nhiều.

Linh thạch cao cấp... chỉ có một viên.

Thu Vũ Miên Miên

Trái lại, có rất nhiều thuốc trị thương.

Tô Chước nghiêng đầu, nhớ đến ký ức về Tô gia Tiên môn hiển hách xa hoa.

Thực tế, dù một nữ hài có danh tiếng lẫy lừng đến đâu, xuất thân từ gia tộc lớn như vậy nhưng lại mồ côi phụ mẫu từ nhỏ, không người thân thích, thật ra sống cũng không dễ dàng gì.

Nếu không, Tô gia sẽ không đẩy hôn ước với Thẩm gia lên người nàng.

"Tô Chước" không từ thủ đoạn, nắm chắc mọi điều kiện có thể giúp nàng tiến thêm một bước, bởi vì nàng không còn đường lui.

Tô gia dùng cách đối xử với nàng để nuôi dạy rất nhiều hài tử, nhưng thành tài chỉ có một mình nàng.

Cho nên nàng là đại tiểu thư.

Dù sau này, "Tô Chước" bị Tô gia lạnh nhạt, Tô Ly Ly trở về Tô gia, tranh giành tài nguyên cũng phải tốn rất nhiều công sức.

Tất cả đều là trao đổi lợi ích, cho dù là thật hay giả, Tô gia đối xử với họ cũng không hề có tình thân.

Nghĩ đến đây, Tô Chước lại nghĩ đến linh căn của mình.

Trong sách nói rõ ràng, Thiên linh căn đơn hệ trời ban của Tô Chước là giả.

Nguyên nhân là do Tô gia dùng bí pháp rút đi những linh căn khác của hài tử sơ sinh, chỉ giữ lại linh căn có tư chất tốt nhất, đồng thời rót tinh túy của những linh căn khác vào linh căn mạnh nhất.

Việc này chẳng khác nào bỏ gốc lấy ngọn, nhưng cũng giữ được tiếng tăm dòng dõi thiên tài lớp lớp của Tô gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trước đây, khi đọc được lời giải thích này trong sách, Tô Chước thấy hơi tàn nhẫn. Nhưng sách cũng không nói rõ Tô Chước từng có bao nhiêu linh mạch.

Nghĩ đến việc mình thế mà vẫn còn sống, nàng thấy sinh mệnh thật bền bỉ.

Không biết sư phụ có hay biết chuyện này không nhỉ.

Thông thường mà nói, cách này kín kẽ vô cùng, nếu không cẩn thận dò xét thì khó mà phát hiện ra.

Tô Chước nằm trên giường, nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi.

Hôm nay nàng hơi mệt.

À đúng rồi, nàng còn phải tu luyện…



Tỉnh dậy, trời đã sáng trưng.

Tô Chước quên mất chuyện mình còn đang nghĩ đến việc tu luyện trước khi ngủ.

Ra ngoài chăm sóc hoa cỏ một lát, giữa màn sương mờ ảo trong ánh ban mai, nàng nghe thấy tiếng kiếm xé gió.

Diêm Nguy Nhiên dừng lại trước mặt nàng, bước xuống đất: "Sư muội, chào buổi sáng! Sư phụ bảo ta đến đón muội."

"Sư huynh, chào buổi sáng!"

Tô Chước yên tĩnh ôm thanh kiếm của mình, cùng thất sư huynh bay đến chủ phong của Đệ Cửu Vực.

Đến chủ phong, hai người xuống đất đi bộ.

Hành lang rộng rãi, đường đi thông nhau bốn phía, kiếm thị qua lại tấp nập.

"Nhiều người quá!"

Tô Chước kinh ngạc.

Lạc Thương Sơn đang luyện kiếm ở võ trường, uy thế kinh người. Tuy không dùng linh lực, nhưng Tô Chước chỉ liếc nhìn đã thấy nhói mắt.

Diêm Nguy Nhiên thì nhìn không chớp mắt: "Đây là Thương Hải kiếm, ta xem cả ngàn lần rồi mà vẫn chưa học được."

Tô Chước thành thật nói: "Muội còn chẳng dám nhìn."

Chói mắt.

Đây là sự chênh lệch về kiếm đạo sao?

 

Trong kiếm phong uyển chuyển như mây trôi nước chảy, chiêu kiếm được thu lại.

Lạc Thương Sơn bước tới, nhìn họ rồi nói: "Lão thất có Tiên Thiên Kiếm Tiên, trên đại đạo kiếm pháp lẽ ra phải hơn người thường trăm bước."

"Oa!"

Tô Chước không chút ngại ngùng bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình.

Dù sao nàng còn nhỏ, kiến thức hạn hẹp cũng là điều bình thường.

Tuy trình độ rất khó đánh giá, nhưng nàng biết bất cứ thứ gì dính đến "Tiên Thiên" đều rất lợi hại.

Đương nhiên, trường hợp Tiên Thiên thiếu hụt như nàng thì ngoại lệ.

Diêm Nguy Nhiên ngượng ngùng gãi đầu: "So với sư phụ, con còn kém xa lắm."

Lạc Thương Sơn nhìn đôi mắt trong veo của nữ hài, khẽ gật đầu trong lòng.

Tâm tính của Tiểu Cửu không tệ.



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Số ký tự: 0