Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Hù chết cả mặt...

Tư Gia Thất

2025-03-21 21:00:03

“Nếu con đã quyết tâm thì hãy thu hồi Ô Diệp Kim Ti trên người đi, tiếp tục mặc cũng không có ích gì.”

Lạc Thương Sơn nói.

Tô Chước gật đầu: “Vâng.”

Trước đó nàng cũng đã chú ý tới áo giáp mình mặc trên người, hộ giáp lục phẩm, lực phòng hộ kinh người, đây là pháp bảo mà rất nhiều trưởng lão ngoại môn đều khó có được, nếu mang ra đấu giá chắc chắn sẽ có rất nhiều tông môn trả giá cao để giành lấy.

Đây là đồ vật trân quý nhất trên người nàng, lúc trước nàng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ sư phụ nói mặc cái này không có ích gì mới khiến nàng nghiêm túc suy nghĩ lại.

Lạc Thương Sơn thấy nàng không biết nguyên do thì bình tĩnh giải thích: “Ô Diệp Kim Ti có tính chất cứng rắn, thuộc tính rất mạnh, tu tiên giả cấp thấp mặc sẽ có tác dụng tạm thời đè nén nội thương.”

“Thông thường tu tiên giả đi rèn luyện ở nơi nguy hiểm thì mới sử dụng, hơn nữa không thể mặc lâu dài, nếu không vết thương nhẹ bị giữ lại trong cơ thể, rất dễ tích thương thành tật.”

Trong lòng Tô Chước cả kinh, chẳng trách Lạc Thương Sơn lại nói linh mạch của nàng bị tổn hại nghiêm trọng như vậy nhưng nàng vẫn không cảm nhận được.

Tô gia đưa cho nàng đồ vật đắt như thế chắc chắn có nguyên nhân.



Lúc rời khỏi chủ phong, Thất sư huynh bỗng xuất hiện từ chỗ nào không biết.

“Đi thôi.” Hắn nói.

“Vâng.”

Tô Chước mới gật đầu được một nửa đã bị hắn xách lên, nháy mắt đã bay đến vùng núi tiếp giáp.

Lạc Thương Sơn đứng trên đỉnh núi, rõ ràng không nhìn bọn họ nhưng khóe miệng lại co rút.

Thì ra hắn dạy tiểu đồ đệ ngự kiếm là vô ích à?

Bay khỏi chủ phong, Diêm Nguy Nhiên liếc mắt nhìn tiểu sư muội vẫn yên ôn không sao cả, trong lòng có chút thổn thức.

“Sư phụ chỉ điểm muội lâu như vậy, rốt cuộc là dạy cái gì vậy?”

Tô Chước hơi xấu hổ: “Không có gì cả, chỉ để muội diễn luyện lại kiếm kỹ đã học mà thôi.”

Thu Vũ Miên Miên

Diêm Nguy Nhiên hâm mộ: “Sư phụ hài lòng về muội như vậy à.”

Bình thường sau khi bọn họ được sư phụ chỉ điểm xong, còn có thể bò ra ngoài đã là không tệ rồi.

Đâu giống tiểu sư muội, vui vẻ hớn hở.

May mà hắn chuồn nhanh, nếu bị so sánh với tiểu sư muội, chắc sư phụ sẽ đánh hắn càng ác hơn.

Tô Chước lúng túng mỉm cười: “Sư phụ nói muội luyện rất khá, sau này đừng luyện nữa.”

Nhất là đừng luyện trước mặt người ngoài, miễn cho hắn mất mặt.

Để các sư huynh dạy dỗ đàng hoàng rồi đi gặp hắn.

Vẻ mặt Diêm Nguy Nhiên vẫn không đổi sắc: “Vậy chứng tỏ là sư phụ không trách muội, đều do Thánh Địa Hi Hòa không dạy tốt.”

Đệ tử Tiên môn chưa nhập môn ở Thánh Địa Hi Hòa không phải hiếm, đều được trưởng lão ngoại môn thống nhất quản giáo.

Đương nhiên không thể so sánh với nội môn ở Vô Minh Thần Tông.

Tô Chước nghĩ rồi nói: “Sư phụ không cho muội dùng linh quyết ở đại hội, phải làm sao bây giờ?”

Diêm Nguy Nhiên sửng sốt: “Không được dùng linh quyết? Vậy chẳng phải là lãng phí Thiên linh căn của muội rồi sao?”

Có thể nói, linh quyết là phương pháp lợi dụng linh lực đơn giản nhất, Thiên linh căn được trời ưu ái, giống như Thiên linh căn thuộc tính phong của Tô Chước, có thể phát huy linh quyết thuộc tính phong đến cực hạn, có tính áp chế đối với linh lực thuộc tính yếu hơn.

Nếu như linh lực của đối thủ tương đương với nàng, lại sử dụng linh quyết cường độ tương tự, chắc chắn nàng sẽ thua.

Tô Chước vội vàng giải thích vấn đề linh căn của mình một lượt, thuận tiện nói luôn ý định trùng tu.

Diêm Nguy Nhiên nghe xong thì ngơ ngác hồi lâu. Hắn không ngạc nhiên hay sợ hãi trước phương pháp tu luyện này, trái lại lòng đầy căm phẫn nói: “Tô gia đúng là súc vật! Nếu muội không ngại thì đến lúc đó chúng ta đi lật tung bọn họ đi!”

Chuyện thất đức như vậy cũng dám làm, đúng là muốn danh không muốn mạng mà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tô Chước không biết nên giải thích chuyện mình không phải người Tô gia như thế nào, nàng không thèm để ý, nhưng không hiểu sao trong lòng đột nhiên có chút cảm động.

Dù sao Tô gia Tiên môn ở Huyền Mông giới được coi là một quái vật khổng lồ, tộc nhân rắc rối lằng nhằng, cho dù là ở Vô Minh Thần Tông thì cũng có không ít người Tô gia.

Diêm Nguy Nhiên nhìn đôi mắt trong trẻo của tiểu sư muội, an ủi: “Công pháp này đúng là rất tốt, có đệ tử tạp linh căn tu luyện phương pháp này, chỉ tu được chút kỹ xảo nhỏ bên ngoài là đã có thể xưng vô địch với người cùng bậc. Năm đó, ta nghe kể thành tựu của Vô Minh lão tổ xong cũng muốn noi theo nhưng sư phụ bảo ta đừng si tâm vọng tưởng, linh căn của ta không đủ.”

Tô Chước chỉ biết đơn giản là công pháp này rất mạnh nhưng không ngờ nó lại lợi hại như vậy. Sư phụ chỉ nói tác hại lại không chịu nói cái lợi hại, giống như sợ nàng xúc động, đến lúc đó chịu khổ thì hối hận.

Diêm Nguy Nhiên trầm ngâm nói: "Không dùng linh quyết, thế kiếm quyết cũng không dùng được, vậy võ kỹ thì sao?"

Tô Chước gật đầu: “Võ kỹ thì có thể.”

Diêm Nguy Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, có linh lực Tiên Thiên cảnh thất trọng làm nền, dù không có linh quyết thì muội cũng mạnh hơn những người khác nhiều. Đến lúc đó ta và Nhị sư huynh tìm chút võ kỹ thích hợp dạy muội, quét ngang Đại Bỉ Tân Tú không phải là vấn đề.”

Nghe vậy Tô Chước vô cùng ngượng ngùng: "Huynh có thể tin tưởng muội một chút được không. Đối mặt với cường thủ, muội cũng có thể dùng một chút linh quyết mà, sư phụ chỉ bảo muội chú ý đừng bị thương mà thôi.”

Thiếu niên lắc đầu: "Không cần phải để mình bị thương chỉ vì một trận thi đấu không thôi. Sư muội à, huynh phát hiện muội vẫn chưa hiểu bản thân mình mạnh đến chừng nào đâu.’

Tô Chước cười haha, dưới sự cổ vũ và giáo dục của Thất sư huynh, nàng cảm thấy tương lai của mình rất xán lạn.



Khi nàng trở về động phủ thì sắc trời đã tối, trăng đã treo trên đỉnh.

Tô Chước hóng gió đêm râm mát trong núi, ngọn gió mang theo mùi hương của cỏ cây tươi mát khiến người ta bỗng cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Đây là đêm thứ hai nàng ở thế giới này, nhưng nàng lại có cảm giác giống như đã sống rất lâu, cảm giác vừa gặp đã thân.

“Chắc là Nhị sư huynh cũng đến rồi, để huynh ấy xem linh mạch cho muội đi. Huynh ấy lợi hại hơn ta nhiều, ta đoán sư phụ cũng sẽ giao chuyện của muội cho huynh ấy.”

Diêm Nguy Nhiên nói.

Nghe vậy Tô Chước khẽ gật đầu.

Sư phụ nói hắn thu mấy tiểu đệ tử làm Nhị sư huynh cảm thấy rất phiền... Xem ra sư phụ muốn để Nhị sư huynh chăm sóc các tiểu sư đệ như cha như mẹ.

Bóng đêm đen như mực, trong núi rừng chỉ có ánh trăng giống như mỏng như lụa chiếu xuống mặt đất trải xuống, Tô Chước nhịn không được ngẩng đầu nhìn trăng sáng treo ở phía chân trời.

Diêm Nguy Nhiên nói: "Sư muội, muội cũng nhìn thấy mặt trăng kia sao?"

“Đúng vậy.”

Trăng cong sáng như vậy, chỉ cần không phải người mù đều thấy được.

Thiếu niên giới thiệu: “Ngọn núi này tên là Treo Nguyệt Phong chính là bởi vì mặt trăng vừa vặn treo ở chỗ này.”

Tô Chước như bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra chỗ muội ở gọi là Treo Nguyệt Phong.”

Sau đó trực giác của nàng cảm thấy có chút là lạ nhưng Thất sư huynh lại hết sức nghiêm túc: “Đúng.”

Tô Chước lập tức hỏi mấy câu: “Trên đỉnh núi của sư huynh không có trăng sao? Vì sao không gọi là Treo Nguyệt Phong?”

Nhìn vẻ mặt tin răp rắp không hề nghi ngờ của nàng, Diêm Nguy Nhiên không nhịn được mà cười khanh khách: “Tên ta đặt không tệ chứ?”

“Ấu trĩ.”

Tô Chước không nói gì.

Diêm Nguy Nhiên kinh ngạc nói: "Thế mà muội cũng tin, Treo Nguyệt Phong dễ nghe thế à, vậy sau này muội tự giới thiệu..."

“Bổn tọa chính là Treo Nguyệt Kiếm Tôn của Treo Nguyệt Phong thuộc Cửu Vực của Vô Minh Thần Tông! Hù c.h.ế.t cả mặt trăng…”

Khuôn mặt thiếu niên tràn đầy ý cười, giọng nói trong trẻo ngữ khí đứng đắn nhưng lại không nói tiếng người, nội dung rất ấu trĩ, rất chọc tức người khác.

Tay Tô Chước đột nhiên cứng lại.

Thất sư huynh giống chó con thật.

Còn ấu trĩ hơn cả học sinh tiểu học nữa! Má ơi!

“Rốt cuộc thì núi này gọi là gì!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Số ký tự: 0