Chương 12
Viêm Linh
2025-03-26 14:16:00
Chúng ta đến tìm trưởng thôn của Lý gia thôn để hỏi thăm. Sau khi nghe ông kể lại, chúng ta mới biết rằng mẹ của Lý Quảng vì quá xấu hổ khi hay tin con trai đi trộm lúa mạch của thôn khác, cảm thấy mình là gánh nặng nên đã lặng lẽ treo cổ trên cây hoè cổ thụ trước cửa nhà lúc mọi người đang ngủ.
Sau khi lo xong tang sự cho mẹ, Lý Quảng liền nằm bẹp trên giường, không ăn không uống. Thê tử của Lý Quảng dẫn theo con nhỏ về nhà mẹ đẻ.
Thấy ta lộ vẻ day dứt, trưởng thôn an ủi: “Thời thế này, chẳng ai là dễ dàng cả. Các người không làm sai, vốn dĩ chúng ta đã sai trước khi trộm lương thực của thôn các người.”
Rời khỏi nhà trưởng thôn, Tề Dự khẽ ôm ta vào lòng. Ta nhớ lại bảy năm loạn lạc, siết chặt lấy vạt áo của Tề Dự, cắn răng nói:
“Trời đất vô tình, coi vạn vật như chó rơm.”
“Bậc thánh nhân vô tình, coi dân chúng như cỏ rác.”
“Dù thiên hạ hưng thịnh, bách tính vẫn bị hào môn quyền quý ức hiếp. Dù thời thế suy tàn, người c.h.ế.t thảm vẫn là dân đen.”
Tề Dự nâng mặt ta lên, dùng ngón tay lau đi nước mắt, dịu giọng nói: “Loạn thế tất sinh anh hùng, thời cuộc này rồi sẽ tốt lên thôi.”
Chúng ta quay lại nhà Lý Quảng. Ta đứng bên giường, nói với hắn:
“Ta mang đến hai mươi cân lúa mạch, ngươi có thể nghiền thành bột làm bánh bao trắng mà ăn.”
“Trong thời thế này, trẻ con trong nhà đều không có cơ hội ăn bánh bao trắng.”
“Nếu ngươi thực sự muốn chết, chẳng thà ăn no một bữa rồi hẵng chết.”
Lý Quảng chậm rãi mở mắt, nhìn về phía bao lúa mạch trên bàn.
Hắn khẽ thì thầm: “Thằng nhỏ nhà ta thèm một bát canh bột mì đã mấy tháng rồi, khi đó ta không có điều kiện nên bảo nó đợi đến vụ mùa.”
“Nhưng khi mùa màng vừa đến, toàn bộ lúa mì trong nhà lại bị triều đình cướp sạch. Một năm vất vả cày cấy, chẳng để lại được gì, tất cả đều không phải của chúng ta.”
Ta nói: “Vậy thì ngươi mau đón vợ con về, cả nhà ăn no trước đã. Ta nghĩ cuộc sống bên nhà mẹ vợ cũng chẳng khá khẩm gì.”
Lý Quảng cười chua chát: “Chị dâu của nàng rất tính toán, thêm hai miệng ăn, e là sẽ bị làm khó đủ đường.”
Ta quay sang Tề Dự, ra hiệu cho hắn rót một bát nước. Tề Dự đỡ Lý Quảng ngồi dậy, đưa nước cho hắn uống. Hắn uống liền ba bát, sau đó thở dài một hơi.
Lý Quảng nhìn ta, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Cảm ơn ngươi đã mang lương thực đến. Đợi ta hồi sức lại, ta sẽ đi đón họ về.”
24.
Nửa tháng sau, huyện An Khang bị phản vương từ phương Bắc công chiếm, tri huyện bị giết, t.h.i t.h.ể bị treo lên lầu trống. Trong chốc lát, lòng người trong các thôn xóm hoang mang, ai nấy đều đánh cược vào lòng dạ của phản vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Triệu Hằng giục ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này: “Quê nhà ta ở kinh thành, muội theo ta cùng trở về.”
Ta nhìn đống lương thực trong sân, cầm chổi xua đuổi đàn chim đang ăn lúa mì.
“Không đi ngay, chúng ta sẽ bị đồ sát cả thôn!”
Ta đáp: “Triệu huynh, huynh có thể tự mình về kinh thành. Kinh thành là nhà của huynh, còn thôn Diệu Quang là nhà của ta.”
Triệu Hằng thấy ta quyết không nhúc nhích, tức giận thở dài một hơi, cầm lấy thìa lại quay về bếp.
Ta dựa vào cửa bếp nhìn hắn vừa tức giận vừa nấu ăn, tò mò hỏi: “Triệu huynh, ta có thể cho huynh lộ phí và lương khô, hay là... mua thêm cho huynh một con la?”
Triệu Hằng không quay đầu lại, giọng lạnh nhạt: “Muội không đi, ta sao có thể yên tâm. Muội nhất quyết ở lại tìm chết, vậy ta với tư cách là ca ca của muội, tất nhiên phải bảo vệ muội.”
Trong thôn, một nửa số tù binh đã bỏ đi. Họ vất vả lắm mới nhặt lại được một mạng trên chiến trường, đâu thể cam tâm để phản vương bắt đi làm bia đỡ đạn lần nữa. Những người ở lại đều là các nam nhân đã kết duyên với phụ nữ trong thôn. Vợ họ không đi, họ cũng không thể rời xa.
Nửa đêm.
Trong màn đêm tĩnh lặng nơi thôn quê, một bóng dáng nhanh nhẹn vượt qua tường đất, nhẹ nhàng đáp xuống nền đất. Hắn vừa ngẩng đầu liền cảm thấy có một thanh đao kề sát sau gáy.
Tề Dự và Triệu Hằng thay nhau canh đêm. Hắn cầm đao khuyết ngồi ngay trước cửa phòng ta trông chừng. Có hắn ở đây, ta ngủ rất yên giấc. Tên đột nhập bật cười khe khẽ, thân hình nhanh nhạy né được thanh đao, mũi giày quét qua đất tung lên một lớp bụi, kéo giãn khoảng cách với đại hán cầm đao khuyết.
“Ngươi là ai?”
“Ngươi lại là ai?”
Tề Dự thấy thân pháp đối phương nhanh nhẹn, biết ngay không phải hạng sơn tặc bình thường. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, hàng dương run rẩy xào xạc trong gió.
Người nọ cười khẽ: “Đây là nhà ta, chẳng lẽ ta không thể trở về?”
Tề Dự sững lại, sau đó nhớ ra tiểu thê tử của mình còn có một người ca ca.
“Ngươi là ca ca ruột của Bảo Nhi.”
Người kia nhướng mày, coi như ngầm thừa nhận.
Tề Dự thu đao về: “Phản vương đã chiếm được An Khang, Bảo Nhi là thê tử của ta, ta nhất định phải bảo vệ nàng chu toàn, không ngờ huynh lại trở về vào lúc này.”
Lâm Quyền nhướng mày: “Ngươi là phu quân của muội ấy, vậy thì…”
Hắn vốn tưởng nhị công tử nhà họ Triệu ở Bình Dương là một thư sinh yếu đuối.
“Hóa ra là em rể, ngày mai ngươi cùng Bảo Nhi tới huyện An Khang một chuyến, ta sẽ tiếp đón hai người tử tế.”
Sau khi lo xong tang sự cho mẹ, Lý Quảng liền nằm bẹp trên giường, không ăn không uống. Thê tử của Lý Quảng dẫn theo con nhỏ về nhà mẹ đẻ.
Thấy ta lộ vẻ day dứt, trưởng thôn an ủi: “Thời thế này, chẳng ai là dễ dàng cả. Các người không làm sai, vốn dĩ chúng ta đã sai trước khi trộm lương thực của thôn các người.”
Rời khỏi nhà trưởng thôn, Tề Dự khẽ ôm ta vào lòng. Ta nhớ lại bảy năm loạn lạc, siết chặt lấy vạt áo của Tề Dự, cắn răng nói:
“Trời đất vô tình, coi vạn vật như chó rơm.”
“Bậc thánh nhân vô tình, coi dân chúng như cỏ rác.”
“Dù thiên hạ hưng thịnh, bách tính vẫn bị hào môn quyền quý ức hiếp. Dù thời thế suy tàn, người c.h.ế.t thảm vẫn là dân đen.”
Tề Dự nâng mặt ta lên, dùng ngón tay lau đi nước mắt, dịu giọng nói: “Loạn thế tất sinh anh hùng, thời cuộc này rồi sẽ tốt lên thôi.”
Chúng ta quay lại nhà Lý Quảng. Ta đứng bên giường, nói với hắn:
“Ta mang đến hai mươi cân lúa mạch, ngươi có thể nghiền thành bột làm bánh bao trắng mà ăn.”
“Trong thời thế này, trẻ con trong nhà đều không có cơ hội ăn bánh bao trắng.”
“Nếu ngươi thực sự muốn chết, chẳng thà ăn no một bữa rồi hẵng chết.”
Lý Quảng chậm rãi mở mắt, nhìn về phía bao lúa mạch trên bàn.
Hắn khẽ thì thầm: “Thằng nhỏ nhà ta thèm một bát canh bột mì đã mấy tháng rồi, khi đó ta không có điều kiện nên bảo nó đợi đến vụ mùa.”
“Nhưng khi mùa màng vừa đến, toàn bộ lúa mì trong nhà lại bị triều đình cướp sạch. Một năm vất vả cày cấy, chẳng để lại được gì, tất cả đều không phải của chúng ta.”
Ta nói: “Vậy thì ngươi mau đón vợ con về, cả nhà ăn no trước đã. Ta nghĩ cuộc sống bên nhà mẹ vợ cũng chẳng khá khẩm gì.”
Lý Quảng cười chua chát: “Chị dâu của nàng rất tính toán, thêm hai miệng ăn, e là sẽ bị làm khó đủ đường.”
Ta quay sang Tề Dự, ra hiệu cho hắn rót một bát nước. Tề Dự đỡ Lý Quảng ngồi dậy, đưa nước cho hắn uống. Hắn uống liền ba bát, sau đó thở dài một hơi.
Lý Quảng nhìn ta, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Cảm ơn ngươi đã mang lương thực đến. Đợi ta hồi sức lại, ta sẽ đi đón họ về.”
24.
Nửa tháng sau, huyện An Khang bị phản vương từ phương Bắc công chiếm, tri huyện bị giết, t.h.i t.h.ể bị treo lên lầu trống. Trong chốc lát, lòng người trong các thôn xóm hoang mang, ai nấy đều đánh cược vào lòng dạ của phản vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Triệu Hằng giục ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này: “Quê nhà ta ở kinh thành, muội theo ta cùng trở về.”
Ta nhìn đống lương thực trong sân, cầm chổi xua đuổi đàn chim đang ăn lúa mì.
“Không đi ngay, chúng ta sẽ bị đồ sát cả thôn!”
Ta đáp: “Triệu huynh, huynh có thể tự mình về kinh thành. Kinh thành là nhà của huynh, còn thôn Diệu Quang là nhà của ta.”
Triệu Hằng thấy ta quyết không nhúc nhích, tức giận thở dài một hơi, cầm lấy thìa lại quay về bếp.
Ta dựa vào cửa bếp nhìn hắn vừa tức giận vừa nấu ăn, tò mò hỏi: “Triệu huynh, ta có thể cho huynh lộ phí và lương khô, hay là... mua thêm cho huynh một con la?”
Triệu Hằng không quay đầu lại, giọng lạnh nhạt: “Muội không đi, ta sao có thể yên tâm. Muội nhất quyết ở lại tìm chết, vậy ta với tư cách là ca ca của muội, tất nhiên phải bảo vệ muội.”
Trong thôn, một nửa số tù binh đã bỏ đi. Họ vất vả lắm mới nhặt lại được một mạng trên chiến trường, đâu thể cam tâm để phản vương bắt đi làm bia đỡ đạn lần nữa. Những người ở lại đều là các nam nhân đã kết duyên với phụ nữ trong thôn. Vợ họ không đi, họ cũng không thể rời xa.
Nửa đêm.
Trong màn đêm tĩnh lặng nơi thôn quê, một bóng dáng nhanh nhẹn vượt qua tường đất, nhẹ nhàng đáp xuống nền đất. Hắn vừa ngẩng đầu liền cảm thấy có một thanh đao kề sát sau gáy.
Tề Dự và Triệu Hằng thay nhau canh đêm. Hắn cầm đao khuyết ngồi ngay trước cửa phòng ta trông chừng. Có hắn ở đây, ta ngủ rất yên giấc. Tên đột nhập bật cười khe khẽ, thân hình nhanh nhạy né được thanh đao, mũi giày quét qua đất tung lên một lớp bụi, kéo giãn khoảng cách với đại hán cầm đao khuyết.
“Ngươi là ai?”
“Ngươi lại là ai?”
Tề Dự thấy thân pháp đối phương nhanh nhẹn, biết ngay không phải hạng sơn tặc bình thường. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, hàng dương run rẩy xào xạc trong gió.
Người nọ cười khẽ: “Đây là nhà ta, chẳng lẽ ta không thể trở về?”
Tề Dự sững lại, sau đó nhớ ra tiểu thê tử của mình còn có một người ca ca.
“Ngươi là ca ca ruột của Bảo Nhi.”
Người kia nhướng mày, coi như ngầm thừa nhận.
Tề Dự thu đao về: “Phản vương đã chiếm được An Khang, Bảo Nhi là thê tử của ta, ta nhất định phải bảo vệ nàng chu toàn, không ngờ huynh lại trở về vào lúc này.”
Lâm Quyền nhướng mày: “Ngươi là phu quân của muội ấy, vậy thì…”
Hắn vốn tưởng nhị công tử nhà họ Triệu ở Bình Dương là một thư sinh yếu đuối.
“Hóa ra là em rể, ngày mai ngươi cùng Bảo Nhi tới huyện An Khang một chuyến, ta sẽ tiếp đón hai người tử tế.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro