Tiểu Nương Tử Bảo Nhi

Chương 11

Viêm Linh

2025-03-26 14:16:00

22.

Vài ngày sau, trên con đường nhỏ ở nông thôn, một đoàn người đang di chuyển tới. Đi đầu là một nhóm quan sai mặc triều phục, ở giữa là một nam nhân phong thái hiên ngang cưỡi trên lưng một con tuấn mã màu sẫm màu, phía sau là một đội tiểu binh áp giải những xe lừa chất đầy lương thực.

Một ngày bận rộn trôi qua, màn đêm dần buông xuống, rừng cây phía trước đang độ xanh tươi um tùm giữa mùa hè.

Khi đoàn người tiến vào rừng, không khí trong rừng giống như một hầm băng tự nhiên, lạnh đến mức khiến mọi người bất giác rùng mình. Tên sứ thu thuế đang mải nghĩ về chuyện mình thu thêm được một khoản thuế ruộng, không biết nên chia chác thế nào với tri huyện.

Nhưng ngay lúc ấy, ngựa của hắn nhìn thấy bụi cây phía trước bất ngờ nhảy ra một đám đại hán vạm vỡ thì bỗng hoảng sợ, suýt chút nữa hất hắn xuống khỏi lưng ngựa.

Hắn giật thót, quát lên:

"Các ngươi là ai?!"

"Bổn quan là mệnh quan triều đình, nếu các ngươi g.i.ế.c ta, ắt phải chịu tội c.h.é.m đầu!"

Nam nhân cầm đầu cười lạnh một tiếng:

"Chúng ta chính là địa đầu xà ở đây, triều đình thì sao chứ? Có bản lĩnh thì đến Mã Đầu trại tiêu diệt bọn ta đi."

Quan binh địa phương sợ đến mất mật.

"Lão gia… đây… đây là thổ phỉ!"

Hai mắt thuế sử trợn to.

"Bớt lời đi! Các huynh đệ, lên!"

Chớp mắt, trong khu rừng ẩm thấp tối tăm, tiếng binh khí va chạm lấn át cả tiếng ve kêu và chim hót. Tên cầm đầu thổ phỉ tháo mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt tuấn mỹ vô song.

Bọn họ chia nhau đi theo từng ngả, đến khi quay về thôn thì đã là nửa đêm. Dân làng đều tụ tập trước cửa nhà ta chờ phát lương thực. Sau khi ai nấy lấy đi phần của nhà mình, họ vẫn không kìm được mà liếc mắt tham lam nhìn xe lương còn lại.

Trương Xảo Xảo bĩu môi:

"Vương Bảo Nhi này chắc chắn muốn nuốt trọn một mình."

Điền Song Song nói:

"Ý tưởng này là của nàng ta đưa ra, ăn chút lợi cũng là điều nên làm."

Trương Xảo Xảo hừ lạnh:

"Hừ, ngươi nói nghe hay nhỉ, chẳng qua con trai ngươi đang theo học Triệu Hằng, nghĩ rằng nịnh hót mấy câu thì hắn có thể dạy con ngươi thành tú tài à?"

Sau khi mọi người tản đi, Triệu Hằng đếm lại số lương thực còn dư, vừa vặn đủ cho một vạn quân ăn no trong một năm.

Tề Dự muốn hỏi tôi bước tiếp theo nên làm gì. Ta chỉ lên trời:

"Chiều nay bầu trời tụ lại rất nhiều mây, xếp thành từng hàng ngay ngắn, loại mây này gọi là mây vảy cá. Dân gian có câu: Mây vảy cá, không mưa to cũng gió lớn.”

"Một khi trời đổ mưa, dấu bánh xe ngựa trên mặt đất sẽ bị xóa sạch."

Ngoài ra, ta đã bảo Tề Dự rải y phục của bọn thổ phỉ khắp nơi. Lũ chó săn triều đình mắt cao hơn đầu, tuyệt đối sẽ không tin những nông dân thật thà chất phác lại có thể bày ra một kế hiểm như vậy. Triệu Hằng đưa sổ sách đã tính toán xong xuôi cho ta.

"Nếu muội thấy có chỗ nào không ổn, ta có thể cùng muội đếm lại một lần nữa."

"Không sao, huynh đã đếm qua rồi, nhất định là chính xác."

Tề Dự cười có chút quái dị.

Ta lười để ý hắn. Từ sau khi diệt xong bọn thổ phỉ, hai người này cứ tranh đấu không ngừng. Đêm khuya, Tề Dự ôm ta vào lòng, tò mò hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Hôm đó nàng không có ý gì đối với ta, vậy tại sao lại chủ động tiếp cận ta, khiến cho ta hiểu lầm?"

Ta sững lại, hỏi ngược lại hắn:

"Lúc nào? Ta đã làm gì?"

Tề Dự cúi đầu cắn lên vai ta một cái.

"Ngày đầu tiên, nàng đã sờ eo ta."

Ta ngẩng đầu lên khỏi lòng n.g.ự.c hắn, thấy trên gương mặt hắn hiếm hoi lắm mới hiện lên một tầng đỏ nhàn nhạt.

"Ồ, khi đó ta chỉ muốn xem thử, một mình huynh có trồng trọt nổi không thôi."

Tề Dự hơi híp mắt, trông hệt như một con sói hoang khóa chặt con mồi, cúi đầu hôn lên cổ ta.

"Nàng biết mà, eo ta không chỉ có tác dụng trồng trọt thôi đâu."

Một bàn tay nóng rực đặt lên phần bụng phẳng lì của ta.

"Haiz, không biết cày cấy bao lâu rồi, chỗ này có đơm hoa kết trái không nữa?"

Ta lườm hắn:

"Ngủ đi, ta còn nhỏ, chưa muốn có thai đâu."

Tề Dự ỉu xìu.

Hắn lớn hơn ta sáu tuổi. Bạn cùng trang lứa trong thôn đã có hai đứa con cả rồi.

Ta trở mình, ôm lấy eo hắn.

Nhưng còn có cách nào khác đâu?

Hắn đã vớ phải ta, vậy chỉ có thể chờ thêm vài năm nữa thôi.

Đợi đến khi thiên hạ thái bình, đợi đến khi mỗi nông dân đều có thể ăn no ngày ba bữa.

23.

Hôm sau, ta cùng với Tề Dự chạy sang thôn bên cạnh để tìm một người đàn ông tên là Lý Quảng.

Bà lão ở đầu thôn lắc đầu nói: “Nhà của Lý Quảng ở ngay phía trước, sau cây hoè cổ thụ nghiêng nghiêng kia.”

Ban ngày, cửa nhà Lý Quảng đóng chặt, trước cửa treo hai dải lụa trắng.

Ta và Tề Dự nhìn nhau, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Tề Dự gọi mấy tiếng nhưng không ai trả lời. Đang lúc chúng ta nghĩ rằng Lý Quảng không có nhà thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng ho khan đau đớn của một người đàn ông.

Tề Dự lập tức đá tung cánh cửa gỗ mục nát. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là lá vàng rơi rụng khắp sân. Trên tay Tề Dự xách bao lương thực nặng trịch, bước vào nhà đã lập tức ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc.

Hắn cúi đầu nhìn ta, ra hiệu đừng vào. Ta lắc đầu, bước qua ngưỡng cửa, đi vào trong. Người đàn ông nằm trên giường, thân thể gầy trơ xương, hai má hóp lại, đôi mắt vô thần như thể đã mất đi ý chí sống.

Ta lên tiếng: “Lý Quảng, chúng ta mang lương thực đến cho ngươi đây.”

Lý Quảng không nhìn ta, cũng không đáp lại. Tề Dự đặt bao lương thực xuống chiếc bàn đã phủ đầy bụi. Ta đi đến bên giường, cầm chổi định quét dọn. Lý Quảng khàn giọng nói: 

“Các người mang lương thực về đi.”

“Ta không cần nữa.”

Ta đặt chổi xuống, cùng Tề Dự rời khỏi nhà Lý Quảng.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Nương Tử Bảo Nhi

Số ký tự: 0