Tiệm Cầm Đồ Tà Vật: Tôi Chỉ Tính Mệnh Đại Hung

Xương quai xanh...

Trương Tự Đạo

2025-03-05 10:15:01

Người mẹ véo mạnh vào cô con gái, trách móc: "Mẹ đã bảo con không được nói bậy, sao cứ không nghe lời hả!"

Tôi còn muốn hỏi thêm về chuyện Bồ Tát dính máu, nhưng người phụ nữ kia nói mình không biết, tôi đẩy tôi ra xa.

Nhìn miệng cô bé sưng phù, tôi chỉ đành im lặng.

Tôi tiếp tục đi làm xét nghiệm, chụp phim, đặt lịch hẹn.

Loay hoay đến tận 17:00 khi bác sĩ tan ca, tôi vẫn chưa hoàn thành hết các kiểm tra.

Mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, tôi về tiệm cầm đồ, ngồi trước bàn làm việc, nghịch ngợm xương quai xanh Bồ Tát, càng nghĩ càng bực bội.

Một thanh niên trai tráng như tôi sao có thể mang thai được?

Tôi gọi điện cho người quen, anh ta là quản lý của Trân Bảo Trai, tên Triệu Vân Lộc.

Ông nội tôi và ông nội anh ta trước đây đều làm việc ở Trân Bảo Trai.

Hai người vào đầu những năm 80 đã có thể lái Mercedes.

Sau đó, không biết ông nội tôi nghĩ sao lại ra ngoài khởi nghiệp.

Từ một người có tài sản hàng triệu nhân dân tệ, ông lăn lộn đến mức trắng tay.

Bố tôi kế thừa gen ưu tú của ông, là sinh viên đại học xuất sắc.

Sau này bố từ chức trưởng phòng của một chi cục để kinh doanh, từ một người phấn đấu đi lên đến cảnh vợ bỏ con ly tán, nợ nần 30.000.000 NDT chỉ trong vòng ba năm.

Tôi nói: "Lộc béo à, ngày mai đến cửa hàng của tôi đi, tôi mới thu được một món đồ, đang không chắc lắm."

"Trên đời này còn có thứ cậu không chắc hả? Hai đứa mình quen biết nhau bao nhiêu năm, trình độ của cậu hơn hẳn tôi, cậu mà không còn không chắc thì tôi đến cũng vô ích thôi."

"Ý tôi là cậu mang về nhờ ông cụ xem giúp, ông nội tôi nói ông nội cậu Triệu Quỷ Tử có con mắt tinh tường nhất."

"Nè, tôi nhắc cho cậu nhớ, cậu mà để ông ấy nghe cậu gọi là Triệu Quỷ Tử, ông ấy sẽ đánh gãy chân cậu đấy, tin không?"

Tôi tin chữ, "quỷ tử" trong ngành chúng tôi chẳng khác gì chửi cả tám đời tổ tiên.

Nhưng ông nội tôi vẫn gọi ông ấy như vậy.

Tôi cũng quen miệng gọi từ nhỏ đến lớn.

Hẹn xong, tôi lướt điện thoại một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Tôi mơ thấy mình đang ở một ngôi chùa. Trên bệ thờ có một bức tượng Bồ Tát, khi hai bên nhìn nhau, bà ấy giống như một người sống đang đứng trên bệ thờ. Còn cơ thể tôi lại mất kiểm soát quỳ xuống, chắp tay lạy.

Đột nhiên, một đôi tay trắng nõn xuất hiện sau lưng.

Cô ta ôm chặt lấy tôi, liên tục sờ soạng khắp người tôi.

Tôi kháng cự nhưng lại không thể cử động.

Không thể nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đó, cơ thể tôi cứng đờ, chỉ biết nhìn chằm chằm tượng Bồ Tát, để mặc cho đôi tay kia nhẹ nhàng vuốt ve.

Người phụ nữ thổi hương thơm vào tai tôi rồi rên rỉ.

Chẳng mấy chốc, tôi lại nghe có tiếng gõ mõ.

Âm thanh dồn dập kèm theo tiếng tụng kinh, trong chùa vắng vẻ bất ngờ xuất hiện rất nhiều người.

Tay chân họ không toàn vẹn, có người mặt đầy giòi bọ, có người đã thối rữa.

Tôi cố gắng không để bị quyến rũ, trong sự đau khổ dằn vặt ấy, bức tượng Bồ Tát bắt đầu bong tróc. Đầu tiên là lớp sơn vàng bong ra, bên trong là da thịt của người thường, theo thời gian, da thịt dần thối rữa hóa thành xương trắng, cuối cùng chỉ còn lại đôi mắt oán hận nhìn tôi chằm chằm.

Khoảnh khắc ấy, tôi tỉnh lại.

Tôi ngồi bật dậy thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm người, ga giường cũng ướt sũng.

Nhìn đồng hồ, đã 11:00 trưa.

Không ngờ tôi đã ngủ tận 20 tiếng đồng hồ.

Tiếng gõ cửa vang lên, tôi mệt mỏi đi ngoài cửa, đứng ngoài là Triệu Vân Lộc.

"Nè cậu bạn, cậu đi đâu mà mắt thâm quầng thế hả?"

"Vào trong rồi nói."

Tôi nhìn gương, chỉ trong một đêm mà trông tôi như già đi mấy chục tuổi.

"Cậu bị 'cắn tay' rồi hả?"

"Chắc là vậy."

"Cắn tay" là cách nói ngày xưa, ý chỉ bị vật thu về xung khắc.

Thế nào là tà vật? Không phải vì nó có một câu chuyện ly kỳ, mà nó thực sự có thể giết người.

Suốt ngày tiếp xúc với mấy thứ đó, gặp chút sự cố cũng là chuyện bình thường.

Tôi đi lấy xương quai xanh Bồ Tát cho Lộc béo xem, cậu ta xem xét một lúc, hỏi: "Xương xá lợi, nhìn chất liệu, đừng nói là xương quai xanh Bồ Tát đấy nhé?"

"Cậu biết thì tốt. Đúng là kỳ lạ, từ khi thu món đồ này về, người tôi cứ khó chịu, cậu mang về nhờ Triệu Quỷ Tử... À không, nhờ ông Triệu giúp xem với."

Triệu Vân Lộc cẩn thận cất xương quai xanh Bồ Tát đi, sau đó nghe tôi kể lại mọi chuyện.

Cậu ta mang hộp đi, hứa sẽ trả lời tôi trước khi trời tối.

Tiễn cậu bạn đi rồi, tôi lại lên giường thiếp đi, lại mơ thấy cơn ác mộng đó. Trong mơ, tôi và đám quỷ dữ chết thảm cùng với tượng Bồ Tát lột da đầy máu.

Trong lúc mơ màng, tôi bị đánh thức.

Mở mắt ra, tôi phát hiện đây không phải tiệm cầm đồ, mà là một ngôi nhà cổ.

Tôi nằm trên giường La Hán, xung quanh là hoa văn mây chạm nổi, trang trí cổ kính trang nhã.

Khắp người tôi được viết đầy chữ đó, tay chân có dấu vết bị kim châm, ngay cả cổ cũng đeo chuông.

Tôi tốn rất nhiều sức mới giật được nó ra, trên chuông có khắc chữ "Húy" của đạo giáo Lôi Tổ.

Trong phòng có hai chiếc ghế quan, trên tường treo bức tranh "Thượng thiện nhược thủy", càng nhìn càng thấy quen.

Sau đó, một ông lão tóc bạc bước vào, ném cho tôi một bộ quần áo.

"Triệu Quỷ... Không phải... Ông Triệu..."

"Thằng nhóc, cậu bị người ta chơi rồi."

Ông Triệu tên thật là Triệu Chính Trung, trước đây là quản lý cùng cấp với ông nội tôi, về trình độ gieo quẻ xem tướng cũng ngang ngửa ông nội tôi.

Tôi nghĩ mình bị chơi là đúng rồi, làm gì mà một thằng đàn ông lại kiểm tra ra có thai được!

Lần lượt có mấy người mặc đồ đen vào phòng.

Tôi kéo chăn che chỗ hiểm.

Một người đàn ông khoảng 40 tuổi nói: "Ông Triệu, người tỉnh thì không sao rồi."

"Vân Lộc, lát nữa ra ngoài thanh toán cho ông Trần."

"Thế chúng tôi không làm phiền nữa." Người đàn ông trung niên kia dẫn những người ăn mặc giống mình rời đi.

Tôi cố gắng ngồi dậy, hỏi ông Triệu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ông Triệu hừ một tiếng: "Nếu không phải Vân Lộc đến kịp, chính cậu còn không biết mình chết thế nào rồi! Thứ cậu thu về không phải xương quai xanh Bồ Tát, mà là xương quai xanh Yêu Cơ."

"Không đúng, xương quai xanh Bồ Tát có hương hoa lan, xương màu vàng, Yêu Cơ thì có xương màu hồng, mùi hoa mẫu đơn, cháu vẫn phân biệt được."

"Khi đó cậu có dùng 'Hiện thần hương' xông qua không?"

"Mùi rõ ràng như vậy, cần gì phải xông?"

Nói đến đây tôi mới nhận ra, trời ạ, sơ ý rồi!

Hiện thần hương được làm từ các hương liệu quý, trong đó có một vị là sừng tê giác, hiện là động vật quý hiếm được bảo vệ, trên thị trường không còn, tôi mà dùng là sẽ mất một ít. Cộng với việc tôi vốn keo kiệt, cứ tưởng không có vấn đề nên không dùng.

Ngửi mùi hương thoang thoảng, tôi chợt nhận ra mình đã bị lừa.

Tôi lễ phép nói: "Cảm ơn ông."

"Không cần khách sáo, cậu với Vân Lộc đều là cháu tôi, cửa Trân Bảo Trai luôn rộng mở với cậu, bao giờ định quay lại?"

"Cảm ơn ông Triệu, nhưng trước khi ông nội đi có dặn cháu phải giữ lại tiệm cầm đồ Nguyên Cát, trả hết nợ cho bố thì mới có thể bắt đầu cuộc sống mới."

Ông Triệu thở dài: "Thôi, tùy cậu, khúc mắc trong lòng năm xưa Khánh Tông vẫn chưa vượt qua được."

"Khúc mắc gì thế?"

"Cậu hỏi ông cậu đi."

Tôi vốn định lừa ông Triệu nhưng cuối cùng lại bóc mẽ.

Ông Triệu nói: "Xương quai xanh Yêu Cơ đã xử lý xong rồi, trừ đi chi phí mời Hồng Môn ra mặt, tính cậu tổng cộng 300.000 NDT. Lát nữa cậu với Vân Lộc đi lấy tiền đi."

300.000 NDT? Tôi vui mừng khôn xiết, quả nhiên không uổng công chịu khổ.

Nhưng tôi vẫn có một thắc mắc, tôi và Vương Bảo Bảo không thù không oán, sao cô ta lại hại tôi?

Hôm đó tôi nghỉ ngơi ở Trân Bảo Trai tới chiều rồi được Triệu Vân Lộc lái xe đưa về nhà.

Trên đường, tôi hỏi về chuyện xương quai xanh Yêu Cơ, cậu ta nghe thế liền vỗ đùi: "Thật là quá đã, mấy người mặc đồ đen đó không biết từ đâu đến, tuy có hơi phô trương nhưng thực lực thực sự rất mạnh."

Sau đó, cậu ta hào hứng kể cho tôi nghe mọi việc...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiệm Cầm Đồ Tà Vật: Tôi Chỉ Tính Mệnh Đại Hung

Số ký tự: 0