Tiệm Cầm Đồ Tà Vật: Tôi Chỉ Tính Mệnh Đại Hung
Bạn cũ, xin tự...
Trương Tự Đạo
2025-03-05 10:15:01
Nhân lúc cô ta dừng lại, tôi ném mạnh chiếc đinh tán qua, trúng ngay cánh tay của Vương Bảo Bảo.
"Đùng", một cô bé mặc đồ trắng tách ra khỏi cơ thể Vương Bảo Bảo.
Sự khác biệt giữa "ma quỷ" và "âm linh" là vế trước có ý thức, vế sau thì vô thức.
Vương Bảo Bảo thông qua việc phong ấn, kết hợp với việc cúng bái nhiều năm, khiến oán khí không ngừng dâng cao.
Sau khi chết, Trần Tuyết Oánh chỉ còn lại mỗi chấp niệm là giết chết Vương Bảo Bảo.
Nhưng do bị trói buộc trong con rối gỗ, chấp niệm ấy vô hình lại trở thành phương tiện để thúc đẩy tài lộc.
Vì vậy, đây là lý do tại sao bạn thấy những người "kiếm tiền chui" ngoài kia có hàng trăm người muốn giết họ, nhưng họ chẳng có chuyện gì, ngược lại còn ngày càng giàu có.
Có điều vì những đồng tiền ấy không đến từ con đường chính đạo nên kết cục hầu như đều không tốt đẹp.
Trần Tuyết Oánh lao thẳng về phía tôi.
Cô ta vừa chạm vào, lồng ngực tôi lập tức nặng trĩu, cơ thể mất kiểm soát, liên tục lùi lại.
Âm linh muốn chiếm lấy thể xác tôi, toàn thân tôi lạnh toát, tay chân băng giá, cơ thể không còn nghe theo sự điều khiển của đầu óc, liên tục đâm vào tủ quần áo.
Một khi âm linh cưỡng ép nhập xác, dù là giữa mùa hè nóng rực, bạn cũng sẽ cảm thấy có một luồng khí lạnh thấu xương.
May mà đã có chuẩn bị từ trước, tôi cố gắng không để ý thức mất đi, uống hết cả lọ "quế phụ địa hoàng hoàn" mang theo trên người.
"Răng rắc răng rắc" nhưng nhai đậu tương, tôi không cần uống nước, nuốt khô.
Dương khí trong người bùng lên.
Cơ thể dần lấy lại nhiệt độ, tay chân có thể cử động được.
"Chúng ta là bạn mà..." Trần Tuyết Oánh liên tục lặp lại câu đó.
Tôi ném sợi dây đỏ ra vòng quanh người cô ta, đồng thời nhân cơ hội này lăn sang bên để thoát thân. Tôi nhặt cây đinh tán, chuẩn bị cho một đòn tấn công chí mạng.
Không ngờ ngay lúc tôi chuẩn bị ra tay, xương quai xanh Bồ Tát lại phát ra một luồng sáng màu đỏ.
Trần Tuyết Oánh bị ánh sáng ấy nuốt chửng, chớp mắt đã biến mất.
Tôi vội chạy lại ôm Vương Bảo Bảo: "Cậu thấy thế nào rồi? Tỉnh dậy đi."
Bị âm linh nhập thể, tôi thực sự lo cô ta sẽ gặp chuyện.
Toàn thân Vương Bảo Bảo lạnh toát, tôi bấm huyệt nhân trung, lại xoa tay cho cô ta.
Trong phòng chỉ có hai chúng tôi, lúc nãy cây đinh tán lại đánh trúng cô ta. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
May mà cô ta tỉnh dậy, nhưng câu nói đầu tiên của cô ta lại khiến tôi kinh ngạc.
"Tôi cứ tưởng cậu không biết rung động, không ngờ lại thích kiểu lén lút này."
"Lén lút cái gì, lúc này Trần Tuyết Oánh đến tìm cậu, nếu không có tôi, cậu đã chết rồi!"
Tôi đành chỉ về phía cây kéo, nếu nó đâm vào người chắc chắn sẽ mất mạng.
Tôi hỏi cô ta sao lại đặt cây kéo trên giường?
Vương Bảo Bảo xấu hổ, nói rằng đây là cách trừ tà bạn bè dậy.
Tôi bảo đây là mê tín dị đoan, ai ngờ Vương Bảo Bảo hỏi ngược lại tôi không phải cũng mê tín sao.
Tôi sững sờ, may mà cô ta không nói nữa.
Thực ra tôi không phải quân tử chính trực, càng không giống đồng tử như trong một số tiểu thuyết.
Nhưng tôi biết cái gì nên động, cái gì không nên động vào. Cô ta tuy xinh đẹp nhưng loại phụ nữ có mệnh cách này, ai động vào người đó sẽ gặp xui xẻo.
Tôi vội đi kiểm tra xương quai xanh Bồ Tát, phát hiện tờ giấy phong ấn dán bên trên của tôi đã bị bong ra.
Trần Tuyết Oánh hoàn toàn biến mất, ngay cả Lý Lôi cũng không cảm nhận được sự tồn tại của âm linh.
Kiểm tra lại xương quai xanh Bồ Tát, tôi phát hiện đường máu bên trong ngày càng rõ hơn.
Chuyện này có hơi kỳ lạ, đây là lần đầu tiên phong ấn của tiệm cầm đồ Nguyên Cát bị phá hủy bởi tà vật.
Tôi đang suy nghĩ chuyện này, Vương Bảo Bảo bất ngờ ôm lấy tôi, vừa cọ xát vừa nói: "Nguyên Cát, hai chúng ta dù gì cũng quen biết từ trước, có thể coi là thanh mai trúc mã, là cậu không có tình cảm với tôi hay cậu căn bản không được..."
Cô ta còn muốn động chạm quá đáng hơn nhưng đã bị tôi nắm chặt cổ tay, bẻ một cái.
"Đau quá, cậu nhẹ tay thôi! Trương Nguyên Cát, cậu có bệnh không vậy, tôi chưa từng thấy cô nam quả nữ nào ở cùng nhau lại thế này đấy!"
Tôi chỉ lạnh lùng nói: "Bạn cũ, xin tự trọng!"
Sau đó tôi đẩy Vương Bảo Bảo ra. Bị từ chối, cô ta hừ một tiếng, nằm yên trên giường không còn quan tâm đến tôi.
Hôm đó khuya quá, tôi đến phòng sách của chồng quá cố của cô ta nghỉ ngơi.
Trần Tuyết Oánh kia muốn báo thù, cuối cùng lại bị xương quai xanh Bồ Tát ăn mất.
Tôi lấy xương ra xem, càng nhìn càng cảm thấy thứ này giống nhãn cầu của người sống!
Để tìm hiểu giá trị của nó, trời vừa sáng tôi đã bỏ đi không từ biệt.
Nhưng mới vừa đi, cổ tôi lại vô cớ nặng nề, đầu cũng quay cuồng giống như bị thứ gì đó đè lên.
Hơn 5:00, bên ngoài không có xe buýt.
Tôi mới đi một lúc đã thấy đau lưng.
Mẹ kiếp, dạo này không thân mật với phụ nữ, chẳng lẽ mới còn trẻ mà thận đã không được rồi sao?
Tôi đành ngồi nghỉ bên đường, tình cờ có một bà cụ xách túi đồ đi ngang.
Bà cụ đột nhiên dừng lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Tôi nói nè bà cụ, nhìn tôi chằm chằm như vậy là muốn giới thiệu bạn gái cho tôi à!
Bà cụ bỗng dưng thở dài: "Chàng trai, đừng trách bà già này nhiều chuyện, mấy ngày trước chồng bà mới mất, lúc ông ấy chết, sau cổ có một vết đen, nếu có thời gian thì cậu đến bệnh viện kiểm tra đi."
Lúc này tôi mới thấy không ổn. Bình thường tôi cũng là thanh niên khỏe mạnh, sao mới một đêm đã đau lưng mỏi gối, miệng không còn vị giác như vậy?
Tôi về nhà cất xương quai xanh Bồ Tát vào két sắt rồi đến bệnh viện.
Tôi xếp hàng, đăng ký rồi lại xếp hàng, chụp phim, vừa xét nghiệm máu vừa xét nghiệm nước tiểu.
Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm của tôi rất lâu rồi thở dài.
Có gì thì nói đi chứ, bác sĩ thở dài là sao vậy?
Bác sĩ nói: "Chàng trai, chỉ số của cậu không ổn lắm, cậu mang thai rồi."
"Bác sĩ đang đùa tôi hay muốn ăn đòn đấy!"
"Cậu đừng kích động, theo kết quả xét nghiệm, nồng độ HCG của cậu là 67, theo tiêu chuẩn của phụ nữ là mang thai, nhưng nếu xảy ra ở đàn ông thì có khả năng là bị u, cậu đi làm thêm xét nghiệm đi."
Tôi ngơ ngác, so ra thì thà mang thai còn hơn!
Tôi lại đi xếp hàng xét nghiệm, lưng cực kỳ đau, vừa mới dựa vào tường nghỉ ngơi thì thấy một cô bé chỉ trỏ về phía mình.
Tôi hỏi cô bé sao lại bất lịch sự như vậy, cô bé lo lắng nói: "Anh ơi, khi nãy em thấy trên người anh có một vị Bồ Tát giống hệt tranh treo tường nhà em, nhưng vị Bồ Tát trên người anh mặt lại đầy máu, đáng sợ lắm."
Gì vậy? Suốt ngày đi săn chim, không lẽ lại bị chim mổ vào mắt?
Tôi còn muốn hỏi thêm thì có một người phụ nữ cầm kết quả xét nghiệm chạy tới.
Chị ta nhìn cô bé: "Ra ngoài ít nói thôi."
Tôi sững sờ. Chuyện gì nữa đây? Tôi bước đến kéo cô bé, muốn hỏi nhiều hơn.
Kết quả mẹ cô bé không vui, mắng tôi quấy rối à.
Cô bé lập tức bật khóc, vừa khóc vừa hét lên: "Bồ Tát, con biết lỗi rồi, đừng bắt con... Con biết lỗi rồi, con sẽ không nói bậy nữa."
Khóe miệng cô bé dần sưng lên, chỉ mới mấy giây, má cô bé đã sưng như ngậm quả bóng bàn trong miệng.
"Đùng", một cô bé mặc đồ trắng tách ra khỏi cơ thể Vương Bảo Bảo.
Sự khác biệt giữa "ma quỷ" và "âm linh" là vế trước có ý thức, vế sau thì vô thức.
Vương Bảo Bảo thông qua việc phong ấn, kết hợp với việc cúng bái nhiều năm, khiến oán khí không ngừng dâng cao.
Sau khi chết, Trần Tuyết Oánh chỉ còn lại mỗi chấp niệm là giết chết Vương Bảo Bảo.
Nhưng do bị trói buộc trong con rối gỗ, chấp niệm ấy vô hình lại trở thành phương tiện để thúc đẩy tài lộc.
Vì vậy, đây là lý do tại sao bạn thấy những người "kiếm tiền chui" ngoài kia có hàng trăm người muốn giết họ, nhưng họ chẳng có chuyện gì, ngược lại còn ngày càng giàu có.
Có điều vì những đồng tiền ấy không đến từ con đường chính đạo nên kết cục hầu như đều không tốt đẹp.
Trần Tuyết Oánh lao thẳng về phía tôi.
Cô ta vừa chạm vào, lồng ngực tôi lập tức nặng trĩu, cơ thể mất kiểm soát, liên tục lùi lại.
Âm linh muốn chiếm lấy thể xác tôi, toàn thân tôi lạnh toát, tay chân băng giá, cơ thể không còn nghe theo sự điều khiển của đầu óc, liên tục đâm vào tủ quần áo.
Một khi âm linh cưỡng ép nhập xác, dù là giữa mùa hè nóng rực, bạn cũng sẽ cảm thấy có một luồng khí lạnh thấu xương.
May mà đã có chuẩn bị từ trước, tôi cố gắng không để ý thức mất đi, uống hết cả lọ "quế phụ địa hoàng hoàn" mang theo trên người.
"Răng rắc răng rắc" nhưng nhai đậu tương, tôi không cần uống nước, nuốt khô.
Dương khí trong người bùng lên.
Cơ thể dần lấy lại nhiệt độ, tay chân có thể cử động được.
"Chúng ta là bạn mà..." Trần Tuyết Oánh liên tục lặp lại câu đó.
Tôi ném sợi dây đỏ ra vòng quanh người cô ta, đồng thời nhân cơ hội này lăn sang bên để thoát thân. Tôi nhặt cây đinh tán, chuẩn bị cho một đòn tấn công chí mạng.
Không ngờ ngay lúc tôi chuẩn bị ra tay, xương quai xanh Bồ Tát lại phát ra một luồng sáng màu đỏ.
Trần Tuyết Oánh bị ánh sáng ấy nuốt chửng, chớp mắt đã biến mất.
Tôi vội chạy lại ôm Vương Bảo Bảo: "Cậu thấy thế nào rồi? Tỉnh dậy đi."
Bị âm linh nhập thể, tôi thực sự lo cô ta sẽ gặp chuyện.
Toàn thân Vương Bảo Bảo lạnh toát, tôi bấm huyệt nhân trung, lại xoa tay cho cô ta.
Trong phòng chỉ có hai chúng tôi, lúc nãy cây đinh tán lại đánh trúng cô ta. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
May mà cô ta tỉnh dậy, nhưng câu nói đầu tiên của cô ta lại khiến tôi kinh ngạc.
"Tôi cứ tưởng cậu không biết rung động, không ngờ lại thích kiểu lén lút này."
"Lén lút cái gì, lúc này Trần Tuyết Oánh đến tìm cậu, nếu không có tôi, cậu đã chết rồi!"
Tôi đành chỉ về phía cây kéo, nếu nó đâm vào người chắc chắn sẽ mất mạng.
Tôi hỏi cô ta sao lại đặt cây kéo trên giường?
Vương Bảo Bảo xấu hổ, nói rằng đây là cách trừ tà bạn bè dậy.
Tôi bảo đây là mê tín dị đoan, ai ngờ Vương Bảo Bảo hỏi ngược lại tôi không phải cũng mê tín sao.
Tôi sững sờ, may mà cô ta không nói nữa.
Thực ra tôi không phải quân tử chính trực, càng không giống đồng tử như trong một số tiểu thuyết.
Nhưng tôi biết cái gì nên động, cái gì không nên động vào. Cô ta tuy xinh đẹp nhưng loại phụ nữ có mệnh cách này, ai động vào người đó sẽ gặp xui xẻo.
Tôi vội đi kiểm tra xương quai xanh Bồ Tát, phát hiện tờ giấy phong ấn dán bên trên của tôi đã bị bong ra.
Trần Tuyết Oánh hoàn toàn biến mất, ngay cả Lý Lôi cũng không cảm nhận được sự tồn tại của âm linh.
Kiểm tra lại xương quai xanh Bồ Tát, tôi phát hiện đường máu bên trong ngày càng rõ hơn.
Chuyện này có hơi kỳ lạ, đây là lần đầu tiên phong ấn của tiệm cầm đồ Nguyên Cát bị phá hủy bởi tà vật.
Tôi đang suy nghĩ chuyện này, Vương Bảo Bảo bất ngờ ôm lấy tôi, vừa cọ xát vừa nói: "Nguyên Cát, hai chúng ta dù gì cũng quen biết từ trước, có thể coi là thanh mai trúc mã, là cậu không có tình cảm với tôi hay cậu căn bản không được..."
Cô ta còn muốn động chạm quá đáng hơn nhưng đã bị tôi nắm chặt cổ tay, bẻ một cái.
"Đau quá, cậu nhẹ tay thôi! Trương Nguyên Cát, cậu có bệnh không vậy, tôi chưa từng thấy cô nam quả nữ nào ở cùng nhau lại thế này đấy!"
Tôi chỉ lạnh lùng nói: "Bạn cũ, xin tự trọng!"
Sau đó tôi đẩy Vương Bảo Bảo ra. Bị từ chối, cô ta hừ một tiếng, nằm yên trên giường không còn quan tâm đến tôi.
Hôm đó khuya quá, tôi đến phòng sách của chồng quá cố của cô ta nghỉ ngơi.
Trần Tuyết Oánh kia muốn báo thù, cuối cùng lại bị xương quai xanh Bồ Tát ăn mất.
Tôi lấy xương ra xem, càng nhìn càng cảm thấy thứ này giống nhãn cầu của người sống!
Để tìm hiểu giá trị của nó, trời vừa sáng tôi đã bỏ đi không từ biệt.
Nhưng mới vừa đi, cổ tôi lại vô cớ nặng nề, đầu cũng quay cuồng giống như bị thứ gì đó đè lên.
Hơn 5:00, bên ngoài không có xe buýt.
Tôi mới đi một lúc đã thấy đau lưng.
Mẹ kiếp, dạo này không thân mật với phụ nữ, chẳng lẽ mới còn trẻ mà thận đã không được rồi sao?
Tôi đành ngồi nghỉ bên đường, tình cờ có một bà cụ xách túi đồ đi ngang.
Bà cụ đột nhiên dừng lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Tôi nói nè bà cụ, nhìn tôi chằm chằm như vậy là muốn giới thiệu bạn gái cho tôi à!
Bà cụ bỗng dưng thở dài: "Chàng trai, đừng trách bà già này nhiều chuyện, mấy ngày trước chồng bà mới mất, lúc ông ấy chết, sau cổ có một vết đen, nếu có thời gian thì cậu đến bệnh viện kiểm tra đi."
Lúc này tôi mới thấy không ổn. Bình thường tôi cũng là thanh niên khỏe mạnh, sao mới một đêm đã đau lưng mỏi gối, miệng không còn vị giác như vậy?
Tôi về nhà cất xương quai xanh Bồ Tát vào két sắt rồi đến bệnh viện.
Tôi xếp hàng, đăng ký rồi lại xếp hàng, chụp phim, vừa xét nghiệm máu vừa xét nghiệm nước tiểu.
Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm của tôi rất lâu rồi thở dài.
Có gì thì nói đi chứ, bác sĩ thở dài là sao vậy?
Bác sĩ nói: "Chàng trai, chỉ số của cậu không ổn lắm, cậu mang thai rồi."
"Bác sĩ đang đùa tôi hay muốn ăn đòn đấy!"
"Cậu đừng kích động, theo kết quả xét nghiệm, nồng độ HCG của cậu là 67, theo tiêu chuẩn của phụ nữ là mang thai, nhưng nếu xảy ra ở đàn ông thì có khả năng là bị u, cậu đi làm thêm xét nghiệm đi."
Tôi ngơ ngác, so ra thì thà mang thai còn hơn!
Tôi lại đi xếp hàng xét nghiệm, lưng cực kỳ đau, vừa mới dựa vào tường nghỉ ngơi thì thấy một cô bé chỉ trỏ về phía mình.
Tôi hỏi cô bé sao lại bất lịch sự như vậy, cô bé lo lắng nói: "Anh ơi, khi nãy em thấy trên người anh có một vị Bồ Tát giống hệt tranh treo tường nhà em, nhưng vị Bồ Tát trên người anh mặt lại đầy máu, đáng sợ lắm."
Gì vậy? Suốt ngày đi săn chim, không lẽ lại bị chim mổ vào mắt?
Tôi còn muốn hỏi thêm thì có một người phụ nữ cầm kết quả xét nghiệm chạy tới.
Chị ta nhìn cô bé: "Ra ngoài ít nói thôi."
Tôi sững sờ. Chuyện gì nữa đây? Tôi bước đến kéo cô bé, muốn hỏi nhiều hơn.
Kết quả mẹ cô bé không vui, mắng tôi quấy rối à.
Cô bé lập tức bật khóc, vừa khóc vừa hét lên: "Bồ Tát, con biết lỗi rồi, đừng bắt con... Con biết lỗi rồi, con sẽ không nói bậy nữa."
Khóe miệng cô bé dần sưng lên, chỉ mới mấy giây, má cô bé đã sưng như ngậm quả bóng bàn trong miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro