Tiệm Cầm Đồ Tà Vật: Tôi Chỉ Tính Mệnh Đại Hung

Phong thủy kim...

Trương Tự Đạo

2025-03-05 10:15:01

Tôi đi men theo sườn núi, nhìn năm khe nứt xen lẫn tiền giấy rải rác.

"Nè Nguyên Cát, không phải cậu đang xem phong thủy cho tôi à? Cậu định làm gì vậy?"

"Cậu đứng yên đó chờ đi!"

"Đây là nghĩa trang mà, cậu bỏ tôi một mình ở đây, tôi sợ lắm!"

Vương Bảo Bảo cũng lần theo sườn đồi trượt xuống.

Đường núi lầy lội, nhưng càng đi xuống, đất càng khô.

Mấy hôm nước rõ ràng mưa lớn, nhưng trong năm khe nứt lại chẳng đọng chút nước nào.

Cuối cùng cũng xuống đáy, tôi buộc sợi dây đỏ vào đinh quan tài, đóng vào khe nứt rồi từ từ kéo dây về phía sau.

Đinh quan tài dùng để xác định vị trí núi, dây đỏ dùng để định hướng.

Tổng cộng có sáu cây đinh tạo thành hình trò chơi "nhảy giếng" mà trẻ con nông thôn hay chơi, trong đó vị trí "giếng" chính là chỗ khe nứt.

Thấy tôi nghiêm túc làm việc, Vương Bảo Bảo không lải nhải nữa, chỉ đứng cạnh xem.

Xong xuôi, tôi đứng giữa dây đỏ, cầm thước tìm long mạch.

Cái thước xoay tít như con quay nhỏ, đây là phương pháp "Kim tỏa phái" dùng để xác định hướng khí mạch.

Càng xem tôi càng kinh ngạc, từ trường ở đây hoàn toàn hỗn loạn.

Trong phong thủy tìm long mạch, có gió thì chọn chỗ tĩnh, gió tĩnh thì chọn chỗ động.

Tôi tìm được vị trí từ tường loạn nhất, đứng đó rồi đóng một chiếc đinh quan tài xuống đất.

"Bụp", một chất lỏng màu vàng nhạt rỉ ra từ mặt đất.

Vương Bảo Bảo vội bịt mũi lại: "Cái quái gì đây? Sao hôi thế?"

"Đất có khí lành cũng có khí hung. Nơi này bị 'Ngũ quỷ chia núi' từ trước khiến sát khí tụ lại. Tuy vừa rồi tôi đã hóa giải sát khí nhưng mộ tổ tiên nhà cậu vẫn ở đây, nên an toàn, cậu nên cải táng sang nghĩa trang công cộng đi."

Lúc này, tình cờ có một ông lão đi hái quả rừng đi ngang. Thấy tôi mặc đồ lạ, ông cụ tấm tắc: "Lại thêm một kẻ không sợ chết."

Vương Bảo Bảo tức giận: "Nè ông kia, ông nói gì đấy!"

Ông cụ khẽ cười: "Ông nghe người ta nói trên núi có năm con quỷ hại người bị một đạo sĩ phong ấn, nhưng đã có ba con trốn thoát. Ông thấy hai cháu còn trẻ nên mới nhắc, đừng quá tự tin. Ở khe núi này năm nào cũng có người chết. Trước đây cũng có thầy phong thủy đến xem, cuối cùng thì mất mạng."

Tôi hỏi ông lão đã xảy ra chuyện gì.

Ông kể: "Tháng trước có một đứa bé ngã chết ở đây, nhưng mắt của nó đã biến mất. Người điều tra nói mắt đã bị thú dữ moi ra, đúng là kỳ lạ. Có người mời thầy phong thủy đến xem, người đó cũng như cháu, lục lọi một hồi rồi trở nên điên loạn, nghe đâu về nhà mới vài ngày đã gầy trơ xương, cuối cùng chết đói. Cháu trai, ông thấy cháu còn trẻ, đừng có xen vào chuyện không đâu."

Tôi muốn hỏi thêm nhưng ông cụ đã hái quả xong, ông ấy vác bao tải xuống núi, không thèm ngoảnh lại.

Nơi này quả thực rất kỳ lạ. Theo phong thủy, cả ngọn núi này như một con thiềm thừ, lưng chừng núi đã tạo thành một con dốc. Đứng dưới khe núi nhìn lên, ánh sáng không thể chiếu xuống.

Thông thường, phong thủy hình kim thiềm sinh ra thương nhân, nhưng kim thiềm không thấy ánh sáng thì thường sinh ra kẻ làm ăn chui lủi.

Có điều nơi này sau khi bị "ngũ quỷ chia núi" đúng là rất tà khí.

Tôi thầm nghĩ việc đã giải quyết xong, nếu cải táng thì sẽ không còn xảy ra chuyện hung sát nữa.

Nhưng khi tôi thu dọn đồ đạc, nhổ chiếc đinh quan tài cuối cùng, một cái đầu lâu bị kéo lên.

Vương Bảo Bảo sợ hãi lùi lại: "Trời ơi, không phải có ma quỷ thật đấy chứ?"

Tôi cũng hơi sợ, nhưng tính ra từ lúc gặp Vương Bảo Bảo, tôi chẳng có ngày nào yên cả.

Người mệnh mỏng như tôi thực sự phải tránh xa những người phụ nữ khắc phu!

Tôi nói: "Có thể do đất ở bên dưới dịch chuyển. Cậu nhờ người cải táng, chôn chỗ khác là được. Còn việc chọn đất phong thủy thì không phải việc của tôi, giao dịch của chúng ta xem như kết thúc ở đây."

"Nghe cậu nói xa cách chưa kìa, chúng ta là bạn cũ mà! Mấy hôm tới tôi tổ chức họp lớp, mọi người giao lưu, biết đâu sau này còn cần nhờ nhau?" Vương Bảo Bảo liếc tôi.

Tôi lười nói nhiều.

Thời đại nào rồi còn họp lớp gì nữa?

Chỉ là buổi dành cho người mạnh dạn thì tìm cách tán tỉnh, kẻ nhát gan thì uống say khướt thôi.

Nếu không phải nhớ nhung tình đầu thì cũng là khoe khoang tiền bạc xe cộ.

Vừa rồi tôi đã giải quyết vấn đề, nhưng phong thủy của khu đất này đã bị phá, Vương Bảo Bảo muốn giải mệnh khắc phu, chỉ có thể cải táng.

Còn việc phong thủy sau này ảnh hưởng đến vận mệnh của cô ta thế nào thì liên quan gì đến tôi?

Tôi lên chiếc BMW của Vương Bảo Bảo về tiệm cầm đồ Nguyên Cát, cô ta còn muốn hẹn hò, nhưng tôi kiên quyết từ chối, cô ta cũng không muốn tự chuốc lấy thất bại lần nữa.

Cô ta theo tôi vào trong tiệm, nói: "Lần trước tôi đến thấy cậu có nhiều bảo vật. Chúng ta là bạn cũ, để tôi ủng hộ cậu nhé.

"Xương quai xanh cậu cầm cố tôi đã bán rồi. Ở đây còn một số 'vật chết', nếu cậu thích tôi có thể giảm giá cho cậu."

Làm ăn không thể từ chối khách hàng, hơn nữa tôi còn cần kiếm tiền trả nợ cho bố.

Thế nên ai trả tiền, người đó là thượng đế.

Tôi nhìn Lý Lôi ở cửa, hoa không có phản ứng gì, chứng tỏ tôi không mang thứ gì dơ bẩn từ bên ngoài về.

Tiệm cầm đồ tà vật có hai cách kiếm tiền, nhưng tóm lại đều là nhận hàng rồi bán đi. Với những món đồ xấu cần xử lý phức tạp, tôi thường bán lại cho Trân Bảo Trai với giá chiết khấu 1/3 giá gốc. Còn những món đồ dễ xử lý thì tôi giữ lại, khách hàng có nhu cầu mua thì sẽ đến mua.

Vương Bảo Bảo chọn lựa một lúc: "Mấy thứ này chẳng đẹp gì cả."

"Đẹp cũng không ăn được, tà vật có thuộc tính riêng. Ví dụ như ở chỗ tôi có chiếc áo của kẻ tự sát vì tình, mặc vào sẽ khiến người yêu trung thành."

Vương Bảo Bảo khinh khỉnh: "Trung thành thì có ích gì, không ăn được!"

"Có ích mà! Tôi mua, tôi mua!"

Cửa tiệm đột nhiên mở, hai cô gái trẻ khoảng 20 tuổi bước vào.

Nhìn cô gái đeo kính râm, mặc quần short jeans, ăn mặc thời thường, tôi giật mình: "Trời ơi, Đại Đệ, em về lúc nào vậy?"

"Sao thế anh Cát? Mới bao lâu không gặp đã ngạc nhiên thế sao?" Cô ấy xoay một vòng trước mặt tôi, "Sao hả? Đẹp không? Có khơi dậy ngọn lửa tội lỗi trong anh không?"

Cô ấy là em họ của Triệu Vân Lộc, tên Lưu Hàn.

Ngoại hình ngây thơ, nhưng mỗi khi nói chuyện đều khiến đối phương cứng họng.

"Anh ơi... Cái áo mà anh nói thật sự có tác dụng thần kỳ như vậy hả?" Cô gái đi cùng Lưu Hàn mở to đôi mắt long lanh nhìn tôi, trông như sắp khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiệm Cầm Đồ Tà Vật: Tôi Chỉ Tính Mệnh Đại Hung

Số ký tự: 0