Tiệm Cầm Đồ Tà Vật: Tôi Chỉ Tính Mệnh Đại Hung

Bộ đồ của kẻ tự...

Trương Tự Đạo

2025-03-05 10:15:01

Lưu Hàn tỏ ra khó chịu, đẩy nhẹ cô gái bên cạnh: "Gì đấy Mộng Mộng? Suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện đó, cậu không biết chán hả?"

"Đừng nói bậy, anh ấy chia tay với tớ vì bị tiểu tam dụ dỗ thôi. Tớ tin anh ấy vẫn còn yêu tớ, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại."

Cô gái tên Mộng Mộng si tình phản bác, sau đó đến trước quầy, nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi.

Vương Bảo Bảo nhìn một vòng, nói: "Hôm nay chỗ cậu đông người, tôi không làm phiền nữa. Để ăn mừng cuộc sống mới, vài ngày nữa tôi sẽ đãi cậu một bữa, cậu nhất định phải đến đấy."

Tôi thực sự chẳng muốn đi chút nào. Mới tiếp xúc vài ngày mà tôi đã đau lưng mỏi gối, người nổi u, suýt thì bị nghi ngờ mang thai, còn vướng vào rắc rối.

Rõ ràng cô ta khắc tôi mà.

Bằng cách giao tiếp của người lớn, tôi đối phó vài câu cho xong chuyện.

Trước khi đi, Vương Bảo Bảo liếc xéo Lưu Hàn. Nhưng Lưu Hàn là ai chứ? Cô nàng nổi tiếng là "người phụ nữ mạnh mẽ" vùng Tây Bắc, cố tình ưỡn ngực khiêu khích.

Vương Bảo Bảo vừa đi, Lưu Hàn liền hỏi: "Anh Cát cô ta là ai vậy? Nhìn ngang nhìn dọc đều chẳng giống người tốt, có phải cô ta đang dụ dỗ anh không?"

"Đừng có nói bậy, chỉ là bạn học thôi."

"Chết tiệt, lại còn là tình cũ nữa! Tối nay đi uống rượu, anh phải kể hết cho em nghe đấy!"

Lưu Hàn tỏ ra tò mò.

Mộng Mộng xen vào: "Anh, em có nghe Hàn Hàn nhắc về anh, nói anh rất giỏi. Cái áo anh vừa nhắc đến, giá bao nhiêu vậy?"

Tôi mua cái áo đó giá 5 tệ, ban đầu định đưa cho Triệu Vân Lộc, nhưng cậu ta trả có 10 tệ, đúng là chọc tức mà.

Cậu ta còn nói đồ của "kẻ si tình" ở Trân Bảo Trai chẳng có giá trị gì.

Vả lại cậu ta chưa kết hôn, sợ mua đồ của kẻ si tình sẽ ảnh hưởng đến vận may.

Tôi tức giận nên không bán cho cậu ta.

Bảo Mộng Mộng đợi một chút, tôi lục lọi trong tủ kính, lấy ra một cái túi màu đỏ, bên trong là chiếc áo phông dính máu.

Sát khí trên áo đã được tôi làm sạch, không còn mùi lạ. Thứ có tác dụng chính là lớp da nhỏ li ti dính trong áo, nhỏ lắm, không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng nếu mặc vào, năng lượng của tà vật sẽ bám lấy người mặc.

Mộng Mộng ngạc nhiên: "Chỉ là cái áo này thôi?"

Tôi mở cửa tiệm để kinh doanh, không phải làm từ thiện, dù không đến mức kiếm chác từ người quen nhưng tiền thì vẫn phải đủ.

Với thái độ phục vụ khách hàng thật tốt, tôi nghiêm túc giới thiệu: "Chúng ta là người quen, tôi chắc chắn không lừa cô đâu. Chủ nhân của chiếc áo này là kẻ si tình hạng S, hắn giao hết tài sản cho nữ thần của hắn nhưng thậm chí không được hôn một cái. Chỉ cần cô mặc cái áo này, giữ nguyên trong ba ngày không tắm, ba ngày sau, người nào tiếp xúc thân mật với cô, người đó sẽ trở nên si tình!"

"Thần kỳ vậy sao?" Mộng Mộng vẫn còn nghi ngờ, lại nhìn sang Lưu Hàn.

"Tất nhiên rồi, anh Cát của tôi ngoài việc hơi háo sắc ra thì nhân phẩm hoàn toàn có thể tin được." Lưu Hàn nói.

Ba năm trước, tôi đi massage, đúng lúc gặp thanh tra.

Lưu Hàn nhìn thấy, từ đó đến giờ cứ nhắc đi nhắc lại.

Tôi thở dài: "Anh còn chưa có người yêu, em suốt ngày đi bịa chuyện, nếu anh ế thì sao?"

Lưu Hàn vòng qua quầy, ôm lấy tôi: "Không sao, tới lúc đó em sẽ cưới anh.

Tôi thầm nghĩ: Thôi đi.

Tử vi của Lưu Hàn tôi biết rõ lắm.

Thiên can và địa chi chia âm dương, chỉ có âm thì không thể sống, có mỗi dương thì không thể sinh trưởng. Nếu âm hoặc dương quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến tính cách tổng thể.

Lưu Hàn là kiểu người dương khí thịnh, tính tình phóng khoáng.

Làm bạn thì được, nhưng làm bạn gái thì tôi thích kiểu dịu dàng, nữ tính hơn.

Mộng Mộng nhỏ nhẹ hỏi tôi giá bao nhiêu.

Tôi nghĩ mọi người đều là người quen nên không đòi nhiều, báo thẳng giá 2000 tệ.

Bên kia rất thoải mái, tôi dặn dò cô ấy một vài điều cần lưu ý.

Đặc điểm lớn nhất của tà vật "si tình" là cầu mà không có được.

Vì vậy, tuyệt đối không được vượt quá giới hạn bạn bè.

Có thể nắm tay, hôn má, nhưng tuyệt đối không được làm chuyện khác.

Nếu để "si tình" đạt được mục đích, tà vật sẽ phản tác dụng, gây ra hậu quả xấu.

Nếu không muốn bị tà vật ảnh hưởng, phải ngâm mình trong nước giếng lạnh sáu tiếng, sau đó giữ mình trong sạch một năm mới có thể hoàn toàn thoát khỏi.

Tôi dặn đi dặn lại tuyệt đối không được vượt quá giới hạn, nếu không sẽ xảy ra chuyện.

Mộng Mộng đồng ý ngay, đợi tôi đóng gói đồ xong, cô ấy vội chào tạm biệt.

Nhìn theo bóng lưng Mộng Mộng, Lưu Hàn thở dài: "Anh Cát, anh nói đồ của đàn ông si tình có thể bán được, vậy phụ nữ thì sao?"

Tôi nghiêm túc trả lời: "Phụ nữ tiền kiếm được còn nhiều hơn."

Tà vật là sự chuyển hóa từ oán khí của người đã khuất. Thông qua thủ thuật của tiệm cầm đồ Nguyên Cát, chúng tôi thay đổi thuộc tính của năng lượng, từ đó tác động đến vận mệnh.

Tôi vòng qua vai Lưu Hàn: "Đến giờ cơm rồi, đi ăn gì đi."

"À phải, anh Cát, em tới tìm anh là còn có chuyện khác. Em có một người bạn đi phượt gặp rắc rối."

Nhắc đến chuyện này, trông Lưu Hàn có vẻ sợ hãi.

Tôi nói đợi đến lúc ăn rồi kể.

Dọn dẹp cửa hàng xong, cho chim sáo già ăn, chúng tôi ra quán.

Hồi nhỏ tôi không có nhiều bạn, chỉ thường xuyên chơi với hai anh em Triệu Vân Lộc và Lưu Hàn.

Mặc dù Lưu Hàn nhỏ tuổi hơn chúng tôi, nhưng đánh nhau thì cô ấy là số một. Hồi nhỏ chúng tôi đánh nhau với lũ trẻ trong xóm, lần nào cô ấy cũng xông lên trước, khiến tôi từng nghĩ cô ấy là con trai.

Tôi dẫn cô ấy đến quán thịt nướng gần nhà, mỗi người cầm một chai bia, đồ ăn chưa kịp lên hai người đã uống cạn. Trò chuyện vài câu, tôi mới biết cô ấy đã dùng tiền học đại học để đi du lịch khắp đất nước.

Chuyến cuối cùng là đi tàu đến Lhasa, thủ phủ của Tây Tạng.

"Anh hiểu rồi, em lén dùng tiền của bố phung phí vào việc đi du lịch hết rồi đúng không?"

"Nghe anh nói kìa, sao gọi là phung phí? Đó là em đang tìm lại chính mình, con người không thể sống mãi cuộc sống tẻ nhạt được, ai nấy cũng phải đi tìm những chân trời mới!"

"Leo lên đỉnh Everest, ngắm cung điện Potala là chữa lành hả? Đó là ước mơ sao? Ước mơ của em rẻ tiền thật đấy!"

"Anh thì hiểu gì, đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, em phải đi nhìn ngắm thế giới."

"Em là tiểu thư, sao hiểu được cuộc sống khổ cực của bọn anh? Nói đi, tìm anh có chuyện gì?"

Quen biết lâu, chúng tôi không cần nói chuyện vòng vo.

Lưu Hàn nghe vậy, uống cạn một hơi, nói: "Anh Cát, trong đoàn leo núi của em có một người trên đường leo Everest nhặt được một miếng ngọc. Ban đầu bọn em định tiếp tục leo, nhưng gặp thời tiết xấu nên cả đoàn phải về trại. Tối hôm đó, người kia gặp chuyện."

"Em không sao đấy chứ?"

Lưu Hàn lắc đầu: "Em thì sao gì, nhưng người bạn đó rất kỳ lạ. Một thanh niên cao 1m80, nặng 85kg, chỉ trong vòng ba ngày đã gầy trơ xương, còn chưa đến 50kg, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện, chụp X-quang thì thấy trong cơ thể đầy ký sinh trùng..."

"Rồi sao nữa?"

"Rồi... Rồi những người chạm vào miếng ngọc cũng mắc bệnh lạ. Đoàn bảy người, đã có ba người nhập viện rồi. May mà em chưa chạm vào."

Nghe đến đây, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, liền gọi: "Chủ quán, cho chai rượu!"

Lưu Hàn vội nói: "Anh Cát, chúng ta uống bia thôi."

Tôi mặc kệ, đợi rượu mang lên, tôi nắm tay Lưu Hàn, trong lúc cô ấy còn đang ngơ ngác, tôi dùng dao rạch một đường trên lòng bàn tay cô ấy.

Lưu Hàn rất gan dạ, không hề kêu.

Sau đó, tôi đổ cả chai rượu lên vết thương.

Lưu Hàn mặt tái mét vì đau, nhưng điều kinh khủng hơn đã xảy ra, từ vết thương của cô ấy xuất hiện vô số giòi trắng.

Những con giòi này khiến vết thương của cô ấy lành lại ngay.

Lưu Hàn sửng sốt: "Sao... Sao lại như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiệm Cầm Đồ Tà Vật: Tôi Chỉ Tính Mệnh Đại Hung

Số ký tự: 0