Thức Tỉnh Dị Năng, Tôi Trả Thù Tên Chồng Bội Bạc
Chương 14:
Quốc Gia Nhất Cấp Mạc Ngư Học Giả
2025-03-22 14:30:25
Nước mắt, nước mũi giàn giụa, hắn quỳ rạp xuống đất, không ngừng van xin:
"Xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi biết lỗi rồi! Đừng g.i.ế.c tôi! Cầu xin các người, tôi có thể chuộc tội, tôi thật sự biết lỗi rồi mà..."
Tôi chỉ khẽ hỏi:
"Bành Sưởng, tôi và anh đã là thanh mai trúc mã suốt hai mươi năm. Ba tôi nhìn anh lớn lên, mỗi dịp Tết đến đều gọi anh sang nhà ăn cơm. Vậy mà anh lại xuống tay như thế nào?"
Người mà anh luôn kính trọng nhất, người từng vào sinh ra tử để bảo vệ dị năng giả trên khắp đất nước, người đã tin tưởng giao cả mạng sống cho anh – vị sư phụ thân thiết nhất của anh.
Anh đã xuống tay như thế nào?
Tôi không muốn nhìn hắn thêm nữa, lùi vài bước, để mặc cho dị năng giả hệ tinh thần thi triển ảo giác lên hắn.
Trong ảo cảnh, hắn phải chịu tất cả những gì mình từng gây ra cho người khác:
Bị hút cạn dị năng, bị kéo lên đấu trường thú để lũ sói xé xác.
Bị móc mắt, cắt mũi, xé rách tứ chi.
Bị vô số kẻ hành hạ, bị đánh đập, bị làm nhục.
Bị bắt mang thai, rồi ngay giây sau đó lại phải đối mặt với những hình cụ nhuốm đầy máu.
Hắn nhìn thấy những người từng bị hắn g.i.ế.c chết.
Họ vươn tay về phía hắn, gương mặt đầy thống khổ.
Những đống xương trắng xếp chồng lên nhau, dần dần bao phủ lấy hắn.
Tiếng thét tuyệt vọng của Bành Sưởng, tôi không còn muốn nghe nữa.
Tiếng s.ú.n.g vang lên.
Thế giới trở nên yên tĩnh.
Tôi nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy gương mặt của ba.
"Yểu Yểu," ông cười, dịu dàng nói với tôi. "Ba đi cứu thế giới đây."
Không sao cả.
Ba không cần lo lắng nữa.
Con sẽ thay ba, cứu rỗi thế giới này.
Nếu ba hy vọng thế giới ngày càng tốt đẹp, vậy thì con cũng mong nó trở lại ánh sáng.
Để khi ba nhìn lại, sẽ không phải đau đớn như con, sẽ không phải sống trong ác mộng mỗi ngày.
Mà bây giờ, mọi chuyện đã kết thúc.
Tôi cũng có thể thoát khỏi cơn ác mộng kéo dài suốt mười năm qua rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đến khi phiên tòa cuối cùng kết thúc, trời đã về khuya.
Tám người chúng tôi lặng lẽ bước đi trên vùng đất hoang ngoài thành, vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
"Giờ này mà nói một câu ‘hành trình của chúng ta là biển sao mênh mông’ thì có phải rất hợp không?" Lộc Bồng đột nhiên lên tiếng.
"Sến quá!" Bạch Kiều không chút nể nang chê bai. "Câu thoại này lỗi thời lắm rồi."
Hà Niệm Thời nhẹ nhàng thở dài: "Nhưng thật ra, vẫn còn rất nhiều việc phải làm."
"Hiện tại điều tôi quan tâm nhất chỉ có một chuyện." Giọng Chử U lạnh nhạt. "Chúng ta định đổi tên căn cứ thành gì đây?"
"Chẳng phải đã thống nhất gọi là ‘Căn cứ Hy Vọng’ sao?" Ôn Huệ yếu ớt giơ tay.
Xanh Xao
Ngay lập tức, cả đám đồng loạt kêu lên:
"Sến quá!!!"
Đến cả người ít nói như Lạc Mẫn cũng phải xoa trán: "Thật sự muốn đặt cái tên này sao..."
Tần Lộ Viện cười dịu dàng, ánh mắt đào hoa ánh lên nét trêu chọc: "Không nhất thiết phải gọi vậy đâu. Còn có thể lấy theo ‘bầu trời’, ‘tương lai’, ‘hy vọng’... nhiều lựa chọn mà."
Cả nhóm bàn tán rôm rả, cuối cùng lại đồng loạt quay sang nhìn tôi:
"Thủ lĩnh, chẳng phải cô nên quyết định sao?"
Tôi cười nhạt, đôi mắt cong lên: "Căn cứ của chúng ta đề cao tinh thần dân chủ. Chờ về đã, hỏi thêm ý kiến của Tần Thanh, Mộ Xuân, Bạch Lâm rồi quyết định sau."
"Thật ra, tôi thấy gọi là ‘Căn cứ Tám Mỹ’ cũng không tệ."
"Tên gì vậy chứ..."
"Tự luyến quá mức, tôi không có lời nào để nói."
"Không phải đâu! Là tám mỹ đức: Khiêm tốn, chân thành, dũng cảm, nhân ái, kiên trì, chính trực, vinh dự và hy sinh. Các cô thấy sao?"
"Nghe vậy cũng hợp lý đấy."
"Hay là thêm ghi chú vào? ‘Căn cứ Tám Mỹ’ – chú thích: Không phải tám mỹ nhân, mà là tám mỹ đức."
"Người ngoài mà nghe được chắc tưởng chúng ta có vấn đề mất!"
...
Tôi ngửa đầu nhìn bầu trời đêm một lần nữa.
Có một vì sao sáng rực rỡ hơn hẳn, lấp lánh ngay trong tầm mắt tôi.
Tôi nghĩ...
Ngày mai, có lẽ sẽ là một ngày đầy nắng.
—END—
"Xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi biết lỗi rồi! Đừng g.i.ế.c tôi! Cầu xin các người, tôi có thể chuộc tội, tôi thật sự biết lỗi rồi mà..."
Tôi chỉ khẽ hỏi:
"Bành Sưởng, tôi và anh đã là thanh mai trúc mã suốt hai mươi năm. Ba tôi nhìn anh lớn lên, mỗi dịp Tết đến đều gọi anh sang nhà ăn cơm. Vậy mà anh lại xuống tay như thế nào?"
Người mà anh luôn kính trọng nhất, người từng vào sinh ra tử để bảo vệ dị năng giả trên khắp đất nước, người đã tin tưởng giao cả mạng sống cho anh – vị sư phụ thân thiết nhất của anh.
Anh đã xuống tay như thế nào?
Tôi không muốn nhìn hắn thêm nữa, lùi vài bước, để mặc cho dị năng giả hệ tinh thần thi triển ảo giác lên hắn.
Trong ảo cảnh, hắn phải chịu tất cả những gì mình từng gây ra cho người khác:
Bị hút cạn dị năng, bị kéo lên đấu trường thú để lũ sói xé xác.
Bị móc mắt, cắt mũi, xé rách tứ chi.
Bị vô số kẻ hành hạ, bị đánh đập, bị làm nhục.
Bị bắt mang thai, rồi ngay giây sau đó lại phải đối mặt với những hình cụ nhuốm đầy máu.
Hắn nhìn thấy những người từng bị hắn g.i.ế.c chết.
Họ vươn tay về phía hắn, gương mặt đầy thống khổ.
Những đống xương trắng xếp chồng lên nhau, dần dần bao phủ lấy hắn.
Tiếng thét tuyệt vọng của Bành Sưởng, tôi không còn muốn nghe nữa.
Tiếng s.ú.n.g vang lên.
Thế giới trở nên yên tĩnh.
Tôi nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy gương mặt của ba.
"Yểu Yểu," ông cười, dịu dàng nói với tôi. "Ba đi cứu thế giới đây."
Không sao cả.
Ba không cần lo lắng nữa.
Con sẽ thay ba, cứu rỗi thế giới này.
Nếu ba hy vọng thế giới ngày càng tốt đẹp, vậy thì con cũng mong nó trở lại ánh sáng.
Để khi ba nhìn lại, sẽ không phải đau đớn như con, sẽ không phải sống trong ác mộng mỗi ngày.
Mà bây giờ, mọi chuyện đã kết thúc.
Tôi cũng có thể thoát khỏi cơn ác mộng kéo dài suốt mười năm qua rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đến khi phiên tòa cuối cùng kết thúc, trời đã về khuya.
Tám người chúng tôi lặng lẽ bước đi trên vùng đất hoang ngoài thành, vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
"Giờ này mà nói một câu ‘hành trình của chúng ta là biển sao mênh mông’ thì có phải rất hợp không?" Lộc Bồng đột nhiên lên tiếng.
"Sến quá!" Bạch Kiều không chút nể nang chê bai. "Câu thoại này lỗi thời lắm rồi."
Hà Niệm Thời nhẹ nhàng thở dài: "Nhưng thật ra, vẫn còn rất nhiều việc phải làm."
"Hiện tại điều tôi quan tâm nhất chỉ có một chuyện." Giọng Chử U lạnh nhạt. "Chúng ta định đổi tên căn cứ thành gì đây?"
"Chẳng phải đã thống nhất gọi là ‘Căn cứ Hy Vọng’ sao?" Ôn Huệ yếu ớt giơ tay.
Xanh Xao
Ngay lập tức, cả đám đồng loạt kêu lên:
"Sến quá!!!"
Đến cả người ít nói như Lạc Mẫn cũng phải xoa trán: "Thật sự muốn đặt cái tên này sao..."
Tần Lộ Viện cười dịu dàng, ánh mắt đào hoa ánh lên nét trêu chọc: "Không nhất thiết phải gọi vậy đâu. Còn có thể lấy theo ‘bầu trời’, ‘tương lai’, ‘hy vọng’... nhiều lựa chọn mà."
Cả nhóm bàn tán rôm rả, cuối cùng lại đồng loạt quay sang nhìn tôi:
"Thủ lĩnh, chẳng phải cô nên quyết định sao?"
Tôi cười nhạt, đôi mắt cong lên: "Căn cứ của chúng ta đề cao tinh thần dân chủ. Chờ về đã, hỏi thêm ý kiến của Tần Thanh, Mộ Xuân, Bạch Lâm rồi quyết định sau."
"Thật ra, tôi thấy gọi là ‘Căn cứ Tám Mỹ’ cũng không tệ."
"Tên gì vậy chứ..."
"Tự luyến quá mức, tôi không có lời nào để nói."
"Không phải đâu! Là tám mỹ đức: Khiêm tốn, chân thành, dũng cảm, nhân ái, kiên trì, chính trực, vinh dự và hy sinh. Các cô thấy sao?"
"Nghe vậy cũng hợp lý đấy."
"Hay là thêm ghi chú vào? ‘Căn cứ Tám Mỹ’ – chú thích: Không phải tám mỹ nhân, mà là tám mỹ đức."
"Người ngoài mà nghe được chắc tưởng chúng ta có vấn đề mất!"
...
Tôi ngửa đầu nhìn bầu trời đêm một lần nữa.
Có một vì sao sáng rực rỡ hơn hẳn, lấp lánh ngay trong tầm mắt tôi.
Tôi nghĩ...
Ngày mai, có lẽ sẽ là một ngày đầy nắng.
—END—
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro