Thức Tỉnh Dị Năng, Tôi Trả Thù Tên Chồng Bội Bạc

Chương 10

Quốc Gia Nhất Cấp Mạc Ngư Học Giả

2025-03-22 14:30:25

Khi ấy, trong tay Lục Thần vẫn nắm chặt một chiếc nhẫn đặt làm riêng.

Trần Kỳ là người thân thiết nhất với Lục Thần. Hắn từng kể rằng, sau khi bị thương nặng, Lục Thần lên cơn sốt cao, mê man vẫn không ngừng gọi nhũ danh của Lạc Mẫn.

“Tiểu Mẫn… cười nhiều một chút nhé… Anh sẽ đưa em đi ngắm hoa…”

Tiểu Mẫn… Em phải sống thật tốt.

---

Nửa năm sau khi họ mất, căn cứ Kim Thành được xây dựng.

Vài ngày trước, tôi và Lạc Mẫn cùng quỳ trước tấm bia chỉ ghi tên họ.

Cô ấy không hỏi tôi là ai.

Tôi cũng không hỏi cô ấy là ai.

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, tôi tận mắt thấy ánh lệ lấp lánh trong mắt cô.

---

Sau này, tôi gặp lại Lạc Mẫn trong căn cứ Kim Thành.

Chúng tôi vẫn ngầm hiểu nhau.

Vẫn không cần nói quá nhiều.

Tôi cũng gặp lại Trần Kỳ.

Hắn lén lút xâm nhập vào Kim Thành, sắc mặt tiều tụy, đôi mắt đầy nỗi đau và mệt mỏi. Nhìn tôi và Lạc Mẫn, hắn trầm giọng nói:

“Tôi đã khuyên hai người rồi, nhưng chẳng ai chịu đi cùng tôi.”

“Nếu A Thần và sư phụ còn sống, nhìn thấy các người thế này, nhất định sẽ rất đau lòng.”

Chúng tôi im lặng.

Hắn mang đến di vật của ba tôi, còn có cả chiếc nhẫn mà Lục Thần đã nắm chặt đến phút cuối cùng.

Hôm đó, chúng tôi cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Sư phụ luôn nói, thế giới này rồi sẽ tốt đẹp hơn.” Trần Kỳ lẩm bẩm. “Lục Thần cũng vậy… Tên đó lúc nào cũng cười, lúc nào cũng bảo tôi phải lạc quan lên…”

“Tôi biết.” Tôi cắt ngang lời hắn. “Thế giới này nhất định sẽ tốt hơn.”

“Đây là mong ước của anh ấy,” Lạc Mẫn nhẹ giọng nói. “Cũng là mong ước của tôi.”

---

Nhiều năm sau, Trần Kỳ lại một lần nữa đứng trước mặt chúng tôi.

Chỉ là lần này, ai cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Hắn không còn là chàng trai trẻ có đôi mắt đỏ hoe, bờ vai run rẩy trong nỗi đau ngày ấy.

Tôi cũng không còn là cô gái chỉ biết lặp đi lặp lại rằng mình nhất định phải g.i.ế.c Bành Sưởng.

Lạc Mẫn cũng sẽ không còn nhìn một chiếc nhẫn rồi bỗng dưng bật khóc.

Chúng tôi đã trải qua bao nhiêu gian nan, đủ để che giấu mọi cảm xúc, có thể trò chuyện vui vẻ mà không lộ ra dù chỉ một chút đau thương.

“Các cô thật sự làm được.” Trần Kỳ cười giễu cợt. “Vài ngày trước, tôi còn đến mộ A Thần và sư phụ, nói với họ rằng tôi là kẻ vô dụng, đến mức còn phải để mấy cô gái ra tay làm những chuyện nguy hiểm này.”

Lạc Mẫn cụp mắt xuống. “Cảm ơn anh vì năm nào cũng đến viếng anh ấy.”

“Áp lực của anh cũng đâu thua kém gì chúng tôi.” Tôi cười nhẹ. “Chuyện sau này, vẫn cần căn cứ trung ương hỗ trợ.”

Xanh Xao

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cứ yên tâm.” Trần Kỳ gật đầu. “Lô dược phẩm trước đây các cô gửi đến đã được phân phát cho quân đội, 20% người đã thức tỉnh dị năng. Tôi đã xin chỉ thị từ vài vị tư lệnh, kế hoạch ‘Tinh Hỏa’ có thể khởi động lại rồi.”

Bạch Kiều xoay tròn ám khí trên tay, nghiêng đầu hỏi: “Có thể lập một chi nhánh ở Kim Thành không?”

“... Các cô chính là một đội.”

---

Kế Hoạch Tinh Hỏa, còn được gọi là Kế Hoạch Cứu Rỗi.

Nó được lập ra để ngăn chặn những kẻ lạm dụng dị năng làm chuyện ác, bảo vệ những người bình thường bị áp bức và bắt giữ, đồng thời duy trì trật tự cơ bản của thế giới—nơi mà pháp luật và đạo đức tồn tại, nơi mọi người đều bình đẳng.

Kim Thành chỉ là điểm khởi đầu.

Sau khi trở về căn cứ, mười sáu đội nghịch sát đến báo danh. Tôi nhìn chiếc chìa khóa của Tinh Thành trong tay, nói với họ:

“Chúng ta thành công rồi.”

“Thật sự… thành công sao?”

“Thật không, đội trưởng Mộ?”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu. “Những người thân và bạn bè của mọi người bị đưa đến căn cứ khác, chẳng bao lâu nữa, chúng tôi sẽ đưa họ trở về.”

Đây là mục đích lớn nhất của khế ước.

Tài sản quý giá nhất của Kim Thành chính là con người. Suốt những năm qua, rất nhiều người đã bị xem như “cống phẩm” hay “lợi thế” mà đưa đi nơi khác.

Họ có dung mạo xinh đẹp, dáng người mềm mại, lại không có dị năng, ai cũng có thể đoán được họ đã phải chịu những gì.

Nhờ vào sức ràng buộc của khế ước Tinh Thành, những người đó chắc chắn có một cơ hội được thả. Và chỉ cần cơ hội ấy rơi vào tay tôi, tôi sẽ đưa họ về nhà.

Đội trưởng đội nghịch sát, Mộ Xuân, là người đầu tiên rơi nước mắt.

Cô nghẹn ngào nói: “Cảm ơn đội trưởng Mộ, cảm ơn thật nhiều…”

Tôi biết, cô ấy có một người em gái, đã bị đưa đi căn cứ khác.

Hầu hết thành viên đội nghịch sát, đều là những người mà nhóm chúng tôi đã cứu.

Ở Kim Thành, họ thậm chí còn quên mất mình từng có tên họ. Thứ duy nhất còn lại là một dãy số lạnh lẽo, đánh dấu thân phận “hàng hóa” của họ.

Sau khi gặp chúng tôi, có người đã lấy họ của nhóm tôi để đặt lại tên cho mình.

“Mùa xuân chắc chắn sẽ đến, đúng không?” Ngày Mộ Xuân thức tỉnh dị năng, cô từng hỏi tôi như vậy.

Tôi rất nghiêm túc trả lời: “Chắc chắn sẽ đến.”

Ba tôi luôn lạc quan như vậy. Ông tin vào một tương lai tốt đẹp, một kỷ nguyên mới. Ông thường xoa đầu tôi, cười rạng rỡ mà nói:

“Yểu Yểu, ba mong rằng con sẽ trở thành người đặt nền móng cho thời đại này.”

Mỗi người gia nhập tổ chức dị năng của trung ương, phần lớn đều có suy nghĩ giống vậy.

Tất nhiên, ngoại trừ Bành Sưởng. Dù sao thì hắn không phải người, mà là cầm thú.

Ba không còn nữa, nhưng tôi muốn tiếp tục hoàn thành tâm nguyện của ông.

Thời đại này đen tối và mục ruỗng, trật tự đã sụp đổ.

Vậy thì tôi nhất định phải khiến nó trở thành một thời đại rực rỡ.

---

“Tiểu Kiều, cô cũng nghĩ vậy, đúng không?”

Tôi hỏi Bạch Kiều, người luôn sát cánh bên mình.

“Làm ơn đi, ba mẹ tôi từng là ‘Cây Cổ Thụ Song Hiệp’ nổi danh, đã cứu sống vô số người.” Đôi mắt cô lóe lên tia sáng nhỏ, như thể ẩn chứa nước mắt. “Tôi đương nhiên phải kế thừa danh hiệu của họ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thức Tỉnh Dị Năng, Tôi Trả Thù Tên Chồng Bội Bạc

Số ký tự: 0