Thuật Sĩ Tướng Số

Chương 12

Ân Dưỡng

2025-03-26 20:47:45

Dương Hằng từ từ rút ra một thanh kiếm dài, mũi kiếm chỉ thẳng vào ta:

 

"Ngươi càng nói, càng làm nhục ta!"

 

Ta không dám tin: "Ngươi muốn g.i.ế.c ta sao?"

 

Dương Hằng lạnh lùng đẩy mũi kiếm tới gần ta, nhưng khi sắp chạm đến, cổ tay nàng bỗng bị bẻ ngược ra ngoài, buộc phải thả rơi kiếm.

 

Bên ngoài, những thị vệ đã bị các cao thủ ta cài vào Thôi phủ âm thầm trừ khử.

 

Ta nhìn đám người của mình từ cửa sổ nhảy vào, nhanh chóng khống chế Dương Hằng và người của nàng.

 

"Ngươi cử người theo dõi ta sao?"

 

Dương Hằng ôm lấy bụng, lùi về góc phòng, làm đổ chiếc bình hoa trên kệ.

 

"Ngươi có thể không tin, ta cử người theo ngươi là để bảo vệ ngươi."

 

Ta nhặt thanh kiếm nàng vừa làm rơi.

 

"Vì vậy, ta đối tốt với ngươi cũng vô ích, vì ngươi chỉ cần nam nhân đó. Ngươi kết thân với ta chỉ với điều kiện người đó phải luôn yêu ngươi, và ta không được đe dọa đến…gọi là gì nhỉ,  tình yêu của ngươi?"

 

Sắc mặt Dương Hằng tái nhợt, nàng quay người bám vào tường để thoát thân, cố gắng né thanh kiếm của ta.

 

"Minh Vấn Thu! Đừng giả vờ nữa, nếu ngươi thật lòng đối tốt với ta, thì hãy tránh xa Thôi Tống!" Nàng mím chặt môi, ngẩng cao cằm, giọng nói cao vút, đầy cay nghiệt, "Không lạ gì khi tỷ muội ngươi chẳng ai thân thiết với ngươi, và không lạ gì Lý Huyền Ca bỏ rơi ngươi mà chạy!"

 

Ánh nến chập chờn, ánh kiếm lóe lên trong phòng.

 

"Ta ghét nhất là nghe kẻ khác nói về tỷ tỷ của ta."

 

Dương Hằng vội tránh, ngã ngồi xuống chân tường, nhắm chặt mắt, cả người run rẩy.

 

"Nếu ngươi g.i.ế.c ta, hắn sẽ không tha cho ngươi đâu."

 

"Thôi Tống đã cho ngươi uống thứ bùa mê nào vậy?"

 

Nàng lấy tay ôm bụng, trán lấm tấm mồ hôi, giọng nói khẽ run:

 

"Ngươi không hiểu gì cả. Ta và Thôi Tống là một gia đình! Dù ta và cha ta có chết, tất cả những gì ta có cũng chỉ có thể để lại cho hắn, cho hắn và đứa con của ta, chứ không thể để cho hắn và nữ nhân khác! Ngươi sẽ hiểu khi ngươi có chồng…"

 

Ta nắm chặt chuôi kiếm, thở gấp, chăm chú nhìn nàng, rồi từ từ buông kiếm xuống.

 

"Ta sẽ không g.i.ế.c ngươi."

 

Những lời nàng nói, ta lại thực sự hiểu ra.

 

Cha không quan trọng bằng chồng, chồng không quan trọng bằng con. Ta đã hiểu.

 

Ta sai người gọi Thôi Tống đến, cầm thanh kiếm trong tay, nhắm mắt lại, cắt một đường.

 

"Xoẹt… đau thật."

 

Dương Hằng hoảng hốt: "Ngươi định làm gì?"

 

Ta từ từ ngước lên nhìn nàng, mỉm cười nhếch môi:

 

"A Hằng, ngươi nói rằng tỷ muội ta xa lánh ta? Ngươi nghĩ rằng ta bị những lời mê sảng của ngươi làm cảm động sao?"

 

Ta cúi đầu, nắm chặt bàn tay đang chảy máu:

 

"Giết ngươi thì quá dễ dàng cho ngươi. Chết một cách vẻ vang, đáng không?"

 

Từng giọt m.á.u nhỏ xuống đất.

 

Khi Thôi Tống hối hả bước vào, ta xoay người bỏ chạy, đ.â.m sầm vào lòng hắn.

 

"Đại nhân, A Hằng muốn g.i.ế.c ta để lấy khóa ngọc!"

 

Ta ôm lấy cánh tay hắn.

 

"Nàng ấy biết ngài đã tiết lộ hành tung của Thịnh Quốc công cho thái tử rồi!"

Hồng Trần Vô Định

 

14

 

Thôi Tống đứng từ trên cao nhìn xuống Dương Hằng, ánh mắt lạnh nhạt:

 

“A Hằng, Thịnh Quốc công đã bị phục kích, sống c.h.ế.t chưa rõ, nàng có biết không?”

 

Dương Hằng nhìn hắn chăm chú trong giây lát, rồi từ từ đưa tay lên, như muốn chạm vào hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Trưởng Hằng…” Nàng nghẹn ngào.

 

Ta giả vờ tò mò, hỏi, “Trưởng Hằng?”

 

Thôi Tống liếc sang ta, hạ ánh mắt: “Đó là tự của ta.”

 

Ta bình thản nhìn qua Dương Hằng. Nàng nhắm mắt lại, tựa vào tường, thở dài:

 

"Phụ thân ta chưa chết, ngươi tự lo liệu đi."

 

Ta kéo tay áo hắn: “Đại nhân, nếu Thịnh Quốc công biết chúng ta đối xử với nữ nhi của ông ấy như thế, e rằng cả hai chúng ta đều không có chỗ chôn thây.”

 

Thôi Tống cau mày, lùi lại nửa bước, nhìn quanh đám người trong phòng:

 

“Đây là người của ai?”

 

“Là bọn tay sai mà Lý Huyền Ca bỏ rơi để bồi thường cho ta,” ta nói với vẻ xót xa, ngẩng lên nhìn hắn. “Chi bằng bỏ mặc Dương Hằng ở đây, đại nhân hãy cùng ta bỏ trốn.”

 

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

 

Nghe vậy, Thôi Tống thu ánh mắt lại, không biểu cảm đẩy tay ta ra, rồi nhặt cây đèn trên bàn, bước vào nội thất, đổ dầu lên màn giường.

 

Ngọn lửa dần bùng lên trong căn phòng.

 

Ta kinh ngạc.

 

“Hãy để Thịnh Quốc công nhớ mối thù m.á.u này với thái tử.”

 

Thôi Tống kéo ta rời đi.

 

Dương Hằng cố chịu đựng cơn đau, mười ngón tay bấu chặt vào tường, cố đứng lên từng lần một nhưng không nổi.

 

“Thôi Tống, ngươi điên rồi sao? Đây không phải con của ngươi sao! Đây là con của ngươi!”

 

Nàng mất kiểm soát, vừa khóc vừa mắng, giọng nghẹn ngào:

 

“Ngươi quên rồi sao, ngươi quên hết rồi sao, chỉ gặp ta một lần mà ngươi đã đến cầu hôn…”

 

Ta quay đầu nhìn Dương Hằng.

 

“Đại nhân, dù sao cũng là A Hằng, chẳng lẽ để nàng c.h.ế.t đau đớn như vậy?”

 

Ta đưa kiếm vào tay hắn.

 

Thôi Tống dừng bước, hít sâu một hơi: “Ngươi nói đúng.”

 

Hắn cầm kiếm quay lại, định cho Dương Hằng ra đi thanh thản.

 

“A Hằng, đừng sợ.”

 

Dương Hằng cắn chặt môi, ánh mắt căm hận nhìn hắn:

 

“Thôi Tống, ta sẽ đợi ngươi dưới đó!”

 

Ta lặng lẽ nhìn hắn từ phía sau, dùng mảnh vải băng tạm vết thương trên tay, cúi xuống nhặt thanh kiếm trên mặt đất.

 

Cuối cùng cũng đến cảnh này rồi.

 

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Thôi Tống ra tay.

 

Nhưng thanh kiếm của hắn lơ lửng giữa không trung.

 

Hắn kinh ngạc cúi xuống, thấy lưỡi kiếm xuyên qua n.g.ự.c mình, thậm chí còn chưa kịp dính máu.

 

Ta rút mạnh thanh kiếm lại.

 

Thôi Tống ngã ngửa ra, nằm dưới chân ta, đôi mắt trừng lớn nhìn ta.

 

“Là ngươi…” Hắn ngửa cổ lên, miệng trào ra máu, “Ngươi… lừa ta, ta đối với ngươi…”

 

Ta cúi xuống nhìn hắn:

 

“Đại nhân, đừng nói nữa, ta đã chịu đựng ngươi đủ lâu rồi.”

 

Ta nghĩ đến tứ muội, sợ có biến, nên dùng kiếm đ.â.m thêm một nhát vào cổ hắn.

 

Ta nửa quỳ, nhìn sang Dương Hằng, nhướn mày hỏi:

 

“Không cần đợi dưới đó nữa, ta đã đưa hắn đến cho ngươi. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là ngươi muốn báo thù cho hắn, ta sẽ tiễn ngươi đi cùng hắn; hai là ngươi cảm ơn ta đã cứu mạng, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thuật Sĩ Tướng Số

Số ký tự: 0