Thuật Sĩ Tướng Số

Chương 13

Ân Dưỡng

2025-03-26 20:47:45

Dương Hằng hai tay chống xuống sàn, nhìn ta chăm chú, nước mắt tràn đầy hốc mắt.

 

Nàng nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt lăn dài:

 

“Vấn Thu, xin lỗi… Ta không thể chịu nổi nữa.”

 

Nàng ngồi đó, m.á.u từ dưới cơ thể thấm ướt cả tà áo quanh thắt lưng.

 

Ta vội vàng đỡ nàng đứng lên, nhìn quanh căn phòng đang bùng cháy, muốn tìm một chỗ cho nàng nghỉ.

 

Dương Hằng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, từng lời thốt ra:

 

“Ngươi tặng ta món quà này, ta cũng sẽ tặng ngươi một món. Ta sẽ viết một bức thư tuyệt mệnh gửi phụ thân, cầu ông ấy nhận ngươi làm nghĩa nữ, từ nay Thịnh Quốc công phủ sẽ bảo vệ ngươi.”

 

Ngọn lửa từ phủ lan tỏa khắp trời đêm, nàng gắng gượng chút hơi tàn cuối cùng, cúi xuống bàn viết thư tuyệt mệnh.

 

Nàng buông bút, đưa lá thư cho ta, cởi chiếc vòng ngọc màu vàng mật ong.

 

Giống như lần đầu ta gặp nàng vào năm ngoái.

 

“Đeo chiếc vòng này, đến tiệm tranh mà ta hay lui tới, đưa thư này cho chủ tiệm.”

 

Ta nắm chặt lá thư, nhìn nàng, mắt cay cay:

 

“Ta sẽ bảo người đưa ngươi ra ngoài.”

 

Dương Hằng siết tay ta, cúi đầu nhìn xuống bụng, ánh mắt tràn ngập cầu xin:

 

“Vấn Thu, giúp ta…”

 

15

 

Hoàng đế băng hà, chiếu cáo thiên hạ.

Hồng Trần Vô Định

 

Hiền Vương dẫn tông thất vào cung lo tang lễ cho Đại Hành Hoàng Đế, nhưng bị Thái tử điều động Ngự Lâm quân chặn lại và giam giữ tại Kiến Thủy điện. Trong một đêm, tiếng vó ngựa vang dội khắp các con đường. Tất cả phủ đệ của quan lớn và trọng thần đều bị Ngự Lâm quân canh gác nghiêm ngặt.

 

Lúc đó, ta đang ở khu viện hoang vắng phía sau chùa Bạch Vân ở ngoại ô kinh thành. Trong ba ngày liên tiếp, ta phân phát cơm cháo cho ăn mày. Ngày ta trốn khỏi Thôi phủ, Thôi Tống và Dương Hằng đã bỏ mạng trong biển lửa. Triệu Triết đến chậm một bước, đốt cả Thôi phủ, rồi loan tin rằng ta đã sát hại vợ chồng Thôi gia, phóng hỏa thiêu xác và chạy trốn.

 

May thay, nhờ bức thư tuyệt mệnh của Dương Hằng, ta đã âm thầm liên lạc với Thịnh Quốc Công. Thịnh Quốc Công Dương Thiệu liền công bố thiên hạ, nhận ta, Minh Vấn Thu, làm nghĩa nữ.

 

Ta có thể đoán được, Thôi Tống vừa chết, Thái tử sẽ như chim sợ cành cong, gấp rút ổn định địa vị. Nhưng Ngự Lâm quân phải có hổ phù trong tay Thái tử mới điều động được, mà hổ phù vốn trong tay Hiền Vương. Rốt cuộc, Triệu Triết đã lấy lại nó từ lúc nào?

 

Ta nghĩ đến một người – một người khiến ta nhức đầu không thôi.

 

Thuộc hạ khuyên ta lúc này nên tìm Lý Huyền Ca:

 “Phu nhân, nhân lúc Thái tử còn đang lúng túng trong cung, chúng ta có thể rời kinh thành, trở về Bắc Cương để hội hợp với tướng quân.”

 

Ta liếc mắt nhìn hắn.

 

Đêm đó, ta tập trung tất cả mọi người trong sân, dọn vài cái bàn và trải dài giấy tuyên. Ta nói:

 “Các ngươi đã cùng ta vào sinh ra tử, đều là ân nhân cứu mạng của ta. Giờ đây, ta không định đi Bắc Cương, kinh thành hiểm nguy trùng trùng, sống c.h.ế.t khó lường. Các ngươi, ai muốn tìm Lý Huyền Ca thì có thể đi, ta sẽ viết thư cho hắn để không ai bị trách tội.”

 

Mọi người nhìn nhau, suy nghĩ một hồi hương trầm, gần một phần ba quyết định rời đi.

 

Ánh trăng như nước, ta mài mực, giọng không nhanh không chậm:

 “Còn những ai ở lại, nay Thôi Tống đã chết, nếu Lý gia lên ngôi, ta sẽ là cung phi; nếu Dương gia lên ngôi, ta sẽ là nghĩa công chúa; nếu Thái tử hoặc Hiền Vương lên ngôi, ta cũng là tẩu muội của họ.”

 

Ta chậm rãi ngẩng đầu, từng người nhìn họ:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ai muốn theo ta, Minh Vấn Thu, từ nay đừng gọi ta là phu nhân nữa, mà phải gọi là chủ tử, ai muốn một chỗ đứng trong thời loạn thì hãy để lại tên tuổi, quê quán, gia quyến trên tờ giấy này. Một ngày nào đó, chỉ cần ta còn sống, sống thì luận công ban thưởng, c.h.ế.t thì truy ân cho gia đình!”

 

Chẳng bao lâu, có người đầu tiên bước ra, viết tên mình lên giấy. Hàng người bắt đầu nhộn nhịp, lần lượt truyền tay bút để ghi danh.

 

Trong góc sân, vẫn có bốn, năm người do dự, vẻ mặt lưỡng lự.

 

Ta vào nhà lấy ra ít đồ, đưa cho họ:

 

“Ở đây là chút bạc vụn, các ngươi chia nhau rồi xuống núi đi. Các ngươi không muốn đi Bắc Cương, cũng không muốn theo ta, chắc hẳn là nhớ đến người thân trong nhà rồi, vậy hãy đi đi.”

 

Không nhất thiết phải hy sinh gia đình để lập công danh sự nghiệp.

 

Vài người nhận lấy bạc, cúi đầu cảm ơn ta liên hồi rồi xuống núi.

 

Nhưng có một người khác hẳn.

 

“Hạ thần vừa muốn lấy bạc, lại muốn ghi danh, có được không?”

 

Ta đánh giá hắn.

 

Áo vải thô sơ, tướng mạo bình thường, giọng trầm ổn.

 

Ta nhớ hắn, chính là người đã đá thanh kiếm của Dương Hằng khi nàng ấy định g.i.ế.c ta.

 

“Ngươi tên gì?”

 

“Lý Mục.”

 

Mẫu thân Lý Mục bị bệnh, hắn là người con hiếu thảo, muốn về thăm mẹ nhưng không có tiền chữa bệnh. Chỉ cần ta chịu đưa bạc, hắn sẽ ở lại đi theo ta.

 

“Được thì được, nhưng như vậy không công bằng.” Ta chỉ về phía những người đang ghi danh, “Ta đã cho ngươi bạc, họ sẽ không phục, ngươi tính thế nào?”

 

Lý Mục nói có lý, quay đầu định xuống núi.

 

Ta gọi hắn lại:

 “Trừ phi ngươi giúp ta làm một việc, hoàn thành rồi thì tự nhiên sẽ được thưởng.”

 

Ba ngày sau, Lý Mục dắt một xe cỏ khô đến cổng viện của ta.

 

Ta vạch mấy lớp cỏ ra.

 

Minh Vọng Xuân ẩn trong đống cỏ, mặc áo vải thô, tóc tai rối bù, đôi mắt đỏ hoe nhìn ta.

 

“Vấn Thu, đúng là muội thật sao.”

 

Ta giúp nàng lấy đi vài cọng cỏ khô trên tóc:

 

“Hiền Vương phi, ta cũng biết là tỷ, tỷ đã trao hổ phù Ngự Lâm quân cho Triệu Triết.”

 

Nhớ lại trước đó Thái tử nói không g.i.ế.c ta là vì nể mặt ba người tỷ muội chúng ta, ta liền biết rằng đại tỷ đã phạm sai lầm lớn, không ngờ đó lại là sai lầm này.

 

“Hắn lấy Minh Văn Hạ ra đổi, ta buộc lòng phải làm vậy.”

 

Minh Vọng Xuân xuống xe, gỡ đống cỏ khô ra.

 

Minh Văn Hạ ngồi ôm gối, mặt không cảm xúc, ánh mắt dại đi.

 

Đại tỷ xót xa nói: “Hôm sinh thần, ta đã nói là đã mấy tháng không gặp nó. Cách đây không lâu, Triệu Triết cho ta gặp một lần, trông nó đã ra nông nỗi này rồi.”

 

Ta tiến tới bắt mạch, cơ thể không có vấn đề gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thuật Sĩ Tướng Số

Số ký tự: 0