Chương 15
Thập Lạng Tương Tư
2025-03-18 11:01:05
Tôi thắc mắc tại sao cậu ta lại phải đến thành phố Z giữa đêm Tết Nguyên Đán.
Giang Đạc nói: "Cậu bảo cậu không an toàn, tôi đến để mang lại cho cậu cảm giác an toàn, nếu chẳng may mèo con thật sự ngồi một mình trong phòng khách thì sao?"
"Vậy nếu tôi đang nhai hạt dưa, xem chương trình Tết thì sao?"
"Thì quay lại."
"Thiếu gia quả là có gu." Dù tôi trêu chọc, nhưng gần như không kiềm chế được nước mắt.
Đã rất lâu rồi không có ai đối xử với tôi như thế.
Tôi vừa tham lam vừa sợ hãi.
Chỉ có thể quay mặt nhìn ra ngoài tuyết rơi.
Xe dừng cạnh một hồ nước nhân tạo, Giang Đác cùng tôi xuống đi bộ.
Anh ta mặc rất ít, áo thun và áo khoác mỏng, nhìn là thấy lạnh.
Tôi tháo khăn quàng cổ của mình đưa cho anh ta.
"Đỏ…." Thiếu gia mắt hơi giật giật.
"Đeo vào nhìn rất điệu, hợp với cậu."
Thiếu gia nhận lấy, quấn lên cổ, nụ cười không rời khỏi khóe miệng.
Anh ta lấy từ trong túi ra một bao lì xì đưa cho tôi: "Lì xì."
"Tôi không mang theo một xu nào cả."
Giang Đạc nhét tiền vào tay tôi, không chút quan tâm nhún vai: "Đưa cho người khác đi."
Tôi nhìn anh ta đầy nghi hoặc, anh ta hơi nghiêng mặt, tôi liền hiểu.
Tôi kéo khăn quàng cổ của anh ta xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn bên má anh ta, anh ta đột ngột nghiêng đầu, đôi môi mỏng chạm vào nhau.
Hơi thở trở nên gấp gáp, tôi vẫn rất kiềm chế lùi lại một bước, đồng thời đẩy Giang Đạc đang nhắm mắt ra.
Anh ta ủ rũ dựa vào lan can bên hồ, không nói gì, chỉ nhìn phong cảnh hồ nước.
Như vậy cũng tốt, tôi cũng lặng lẽ đứng bên cạnh.
Khi trời gần sáng, Giang Đạc thấy mắt tôi thâm quầng, đẩy tôi vào xe, đưa tôi về nhà, chỉ dặn tôi ngủ ngon rồi chuẩn bị ra đi.
"Giang Đạc."
"Sao vậy?" Giang Đạc cúi người, dừng lại một chút, đỡ cửa xe, cười nhìn tôi, "Không nỡ sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tìm một khách sạn ngủ một giấc rồi đi, đừng lái xe mệt mỏi."
Anh ta không nói gì nữa, mặt lạnh, bước vào xe, một lúc sau đã biến mất.
Thực ra, cái Tết này cũng không tệ lắm.
Ngày tôi đi, Chu Dạ Lĩnh đứng trước cửa sổ tầng hai nhìn tôi rất lâu.
Không biết cậu ta hy vọng tôi mãi không quay lại, hay hy vọng tôi c.h.ế.t trên đường.
Nhưng rõ ràng lời nguyền của cậu ta không hiệu quả, tôi an toàn quay lại trường.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Giang Huyền vẫn sáng ngời xuất hiện trong ký túc xá, mang quà cho mỗi người chúng tôi, tặng tôi một chiếc túi không nói gì, còn tặng tôi một chiếc khăn quàng cổ.
"Khăn quàng cổ là anh tôi trả lại cho cậu, anh ấy bảo tôi phải nói như vậy, sao hôm Tết anh ấy quá mức kích động làm hỏng khăn quàng cổ của cậu vậy?" Giang Huyền cười rất quái dị.
"Vậy cậu biết sao…"
"Chúng tôi cả nhà đều biết đấy, wow, các cậu thật sự…"
Ý thức được Giang Huyền hiểu lầm tôi, tôi vội vàng ngắt lời: "Không có gì xảy ra đâu! Đừng nói bậy, tôi chỉ cho anh ấy mượn khăn thôi"
Tiểu thư nhíu mày, lắc đầu cảm thán.
10
Giang Đạc và tôi dường như tự nhiên quay lại như trước, vẫn mơ hồ đầy ám muội.
Chỉ là Giang Đạc dường như thật sự đã thay đổi, tất cả các "nhãn mác" của anh ta trước kia đều đã thay đổi.
"Thần biển cả cuối cùng cũng thất bại," "Giang thiếu gia đã quay về bờ," "Lạnh lùng đến mức không thể lấy được thông tin liên lạc," "Rất khó hẹn ra ngoài chơi, chưa bao giờ thành công." Những nhãn mác của anh ta bây giờ đã thành như vậy.
Nói không động lòng thì chắc chắn là nói dối.
Giữa tôi và anh ta, thật sự là tôi nợ anh ta nhiều hơn, khi tôi quyết định sẽ tin tưởng anh ta một lần nữa, thì lại nghe được tin anh ta đang ở bên Trần Ninh.
Mọi người đều nói Trần Ninh là người khiến Giang Đạc thất bại, tôi như trở thành một trò cười.
Giang Huyền trong ký túc xá tức đến phát điên.
Cô ấy không biết chuyện giữa tôi và anh trai cô ấy sau này, cứ liên tục mắng Trần Ninh là "trà xanh" Giang Đạc mờ mắt.
Thực ra tôi rất muốn gặp anh ta một lần, nhưng lại sợ kết quả cuối cùng sẽ làm mọi người khó xử.
Nhưng tôi luôn cảm thấy nếu chỉ là hiểu lầm thì lại không hay, đâu thể cứ như vậy, tôi chẳng chịu bước đi một bước, thật không công bằng.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ, tôi an ủi Giang Huyền: "Biết đâu là giả, tôi sẽ đi hỏi thử."
Nói xong, tôi chuẩn bị đến Đại học A đối diện.
Giang Đạc nói: "Cậu bảo cậu không an toàn, tôi đến để mang lại cho cậu cảm giác an toàn, nếu chẳng may mèo con thật sự ngồi một mình trong phòng khách thì sao?"
"Vậy nếu tôi đang nhai hạt dưa, xem chương trình Tết thì sao?"
"Thì quay lại."
"Thiếu gia quả là có gu." Dù tôi trêu chọc, nhưng gần như không kiềm chế được nước mắt.
Đã rất lâu rồi không có ai đối xử với tôi như thế.
Tôi vừa tham lam vừa sợ hãi.
Chỉ có thể quay mặt nhìn ra ngoài tuyết rơi.
Xe dừng cạnh một hồ nước nhân tạo, Giang Đác cùng tôi xuống đi bộ.
Anh ta mặc rất ít, áo thun và áo khoác mỏng, nhìn là thấy lạnh.
Tôi tháo khăn quàng cổ của mình đưa cho anh ta.
"Đỏ…." Thiếu gia mắt hơi giật giật.
"Đeo vào nhìn rất điệu, hợp với cậu."
Thiếu gia nhận lấy, quấn lên cổ, nụ cười không rời khỏi khóe miệng.
Anh ta lấy từ trong túi ra một bao lì xì đưa cho tôi: "Lì xì."
"Tôi không mang theo một xu nào cả."
Giang Đạc nhét tiền vào tay tôi, không chút quan tâm nhún vai: "Đưa cho người khác đi."
Tôi nhìn anh ta đầy nghi hoặc, anh ta hơi nghiêng mặt, tôi liền hiểu.
Tôi kéo khăn quàng cổ của anh ta xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn bên má anh ta, anh ta đột ngột nghiêng đầu, đôi môi mỏng chạm vào nhau.
Hơi thở trở nên gấp gáp, tôi vẫn rất kiềm chế lùi lại một bước, đồng thời đẩy Giang Đạc đang nhắm mắt ra.
Anh ta ủ rũ dựa vào lan can bên hồ, không nói gì, chỉ nhìn phong cảnh hồ nước.
Như vậy cũng tốt, tôi cũng lặng lẽ đứng bên cạnh.
Khi trời gần sáng, Giang Đạc thấy mắt tôi thâm quầng, đẩy tôi vào xe, đưa tôi về nhà, chỉ dặn tôi ngủ ngon rồi chuẩn bị ra đi.
"Giang Đạc."
"Sao vậy?" Giang Đạc cúi người, dừng lại một chút, đỡ cửa xe, cười nhìn tôi, "Không nỡ sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tìm một khách sạn ngủ một giấc rồi đi, đừng lái xe mệt mỏi."
Anh ta không nói gì nữa, mặt lạnh, bước vào xe, một lúc sau đã biến mất.
Thực ra, cái Tết này cũng không tệ lắm.
Ngày tôi đi, Chu Dạ Lĩnh đứng trước cửa sổ tầng hai nhìn tôi rất lâu.
Không biết cậu ta hy vọng tôi mãi không quay lại, hay hy vọng tôi c.h.ế.t trên đường.
Nhưng rõ ràng lời nguyền của cậu ta không hiệu quả, tôi an toàn quay lại trường.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Giang Huyền vẫn sáng ngời xuất hiện trong ký túc xá, mang quà cho mỗi người chúng tôi, tặng tôi một chiếc túi không nói gì, còn tặng tôi một chiếc khăn quàng cổ.
"Khăn quàng cổ là anh tôi trả lại cho cậu, anh ấy bảo tôi phải nói như vậy, sao hôm Tết anh ấy quá mức kích động làm hỏng khăn quàng cổ của cậu vậy?" Giang Huyền cười rất quái dị.
"Vậy cậu biết sao…"
"Chúng tôi cả nhà đều biết đấy, wow, các cậu thật sự…"
Ý thức được Giang Huyền hiểu lầm tôi, tôi vội vàng ngắt lời: "Không có gì xảy ra đâu! Đừng nói bậy, tôi chỉ cho anh ấy mượn khăn thôi"
Tiểu thư nhíu mày, lắc đầu cảm thán.
10
Giang Đạc và tôi dường như tự nhiên quay lại như trước, vẫn mơ hồ đầy ám muội.
Chỉ là Giang Đạc dường như thật sự đã thay đổi, tất cả các "nhãn mác" của anh ta trước kia đều đã thay đổi.
"Thần biển cả cuối cùng cũng thất bại," "Giang thiếu gia đã quay về bờ," "Lạnh lùng đến mức không thể lấy được thông tin liên lạc," "Rất khó hẹn ra ngoài chơi, chưa bao giờ thành công." Những nhãn mác của anh ta bây giờ đã thành như vậy.
Nói không động lòng thì chắc chắn là nói dối.
Giữa tôi và anh ta, thật sự là tôi nợ anh ta nhiều hơn, khi tôi quyết định sẽ tin tưởng anh ta một lần nữa, thì lại nghe được tin anh ta đang ở bên Trần Ninh.
Mọi người đều nói Trần Ninh là người khiến Giang Đạc thất bại, tôi như trở thành một trò cười.
Giang Huyền trong ký túc xá tức đến phát điên.
Cô ấy không biết chuyện giữa tôi và anh trai cô ấy sau này, cứ liên tục mắng Trần Ninh là "trà xanh" Giang Đạc mờ mắt.
Thực ra tôi rất muốn gặp anh ta một lần, nhưng lại sợ kết quả cuối cùng sẽ làm mọi người khó xử.
Nhưng tôi luôn cảm thấy nếu chỉ là hiểu lầm thì lại không hay, đâu thể cứ như vậy, tôi chẳng chịu bước đi một bước, thật không công bằng.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ, tôi an ủi Giang Huyền: "Biết đâu là giả, tôi sẽ đi hỏi thử."
Nói xong, tôi chuẩn bị đến Đại học A đối diện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro