Chương 14
Thập Lạng Tương Tư
2025-03-18 11:01:05
Vào khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.
"Chị nếu thật sự muốn yên ổn ở lại trong gia đình này cũng được, chỉ cần đổi cách làm vừa lòng tôi. Chị rất đẹp, tôi cũng không tệ, đúng không?" Chu Dạ Lĩnh nheo mắt lại, có vẻ khá thoải mái.
"Bố mẹ nhận nuôi tôi, về mặt pháp lý, tôi là chị của cậu, và tôi có quyền lợi giống như cậu, trong nhà này nếu có phần của cậu thì cũng có phần của tôi, cậu có tư cách gì bảo tôi đi?" Tôi không để ý đến sự trêu chọc thô lỗ của cậu ta, chỉ cười và lý luận với cậu ta.
Nếu không phải là con ruột, thì cũng chẳng có gì phải bất bình, tôi tự an ủi bản thân mình khi ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt.
Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Có lẽ tôi đã tưởng tượng vô số lần, tôi thà không phải là con ruột của họ.
Nhìn bố tôi ngồi ngoài mà vẫn không muốn để ý đến tôi, tôi lau nước mắt rồi giải thích một cách bất lực: "...Bố, chiếc xe lao vào từ phía ghế phụ, con đã cố gắng hết sức rồi, nếu có thể, con chắc chắn không để em trai bị thương."
Người đàn ông trung niên này dường như không ngờ rằng con gái mình lại cúi đầu, ông ta ngạc nhiên một chút, rồi cứng nhắc gật đầu thể hiện là đã hiểu.
9
Chấn thương của Chu Dạ Lĩnh không nghiêm trọng, ngày hôm sau đã xuất viện.
Ở nhà, cậu ta rất "trà xanh" khi nói rằng ba mẹ đều bận rộn, bảo chị gái chăm sóc cậu ta là được.
Vậy là tôi thành bà mẹ của cậu ta.
Giúp cậu ta rót trà, đưa nước, cho cậu ta ăn cháo và trái cây.
Ba mẹ vừa đi, tôi liền bỏ đĩa xuống.
"Chắc khi kỳ nghỉ đông kết thúc, tôi sẽ cố gắng không trở lại nữa, trả lại nhà cho cậu."
Chu Dạ Lĩnh ngừng lại một chút, rồi đột nhiên nghiêng người tới gần: "Hôm qua chị còn nói tôi không xứng đáng để chị bỏ đi, sao hôm nay lại ngoan ngoãn thế?"
"Việc cậu giành với tôi và việc tôi nhượng bộ là hai chuyện khác nhau, tôi không muốn làm căng với ai, nên chỉ quay lại khi bắt đầu học kỳ."
Chu Dạ Lĩnh cười nhạt: "Chị nói thật hay giả?"
Cậu ta thì không phải giả.
Tôi không để ý tới cậu ta, quay người lên lầu mở máy tính của mình.
Cho đến ngày Tết Nguyên Đán, Chu Dạ Lĩnh đột nhiên nói cậu ta cảm thấy chóng mặt, ba mẹ sợ đó là di chứng sau tai nạn xe, vội vã đưa cậu ta đi bệnh viện, cậu ta nháy mắt với tôi và tôi đã hiểu.
Trong cái Tết Nguyên Đán cuối cùng ở nhà này, cậu ta muốn tôi ở lại một mình trong ngôi nhà vắng tanh.
Quả thực thật ghét tôi.
Trời dần tối, một làn mây đỏ cuối cùng biến mất phía Tây, bóng đêm hoàn toàn buông xuống, ngôi nhà chìm trong bóng tối, tôi ngồi trong phòng khách không biết đã ngồi bao lâu.
Chỉ biết là âm thanh thông báo từ WeChat đã kéo tôi trở lại hiện thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp gửi lời chúc Tết.
Có thể là họ gửi hàng loạt, nhưng tôi rất buồn chán, nên cứ trả lời từng câu "Chúc mừng năm mới."
Giang Đạc sau khi nhận được hỏi tôi đang làm gì.
"Đang ngồi ngẩn ra trong phòng khách."
"? "
Câu chuyện kiểu thiếu gia quen thuộc.
"Ha ha ha, lừa cậu đó, tôi đang cùng ba mẹ và em trai xem chương trình Tết, ăn hạt dưa."
Thiếu gia không trả lời tôi nữa.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Hừ.
Ngoài trời tuyết rơi, tôi lên lầu thay áo khoác ấm và ra ngoài đi dạo.
Dù Tết có vui vẻ thế nào, giữa đêm khuya ngoài trời vẫn yên ắng lạ thường.
Không biết đã đi lang thang bao lâu, tay chân bắt đầu tê dại, tôi đang chuẩn bị quay lại thì điện thoại đột nhiên reo, là Giang Đạc.
"Nhà cậu ở đâu?"
"Tôi không nói với cậu rồi sao, ở thành phố Z mà."
"Tôi hỏi là vị trí cụ thể."
"Sao vậy, đến đòi lì xì à? Nhà tôi nghèo lắm, không có tiền đâu." Tôi đùa cợt, nhưng đầu óc lại như đột nhiên có kết nối, "Cậu... đến thành phố Z rồi à?"
"Ừ." Giang Đạc trả lời với giọng rất dịu dàng, cậu ta thở nhẹ, âm thanh qua điện thoại như đang vào tai, rung động mà quyến rũ.
Tôi thật sự điên rồi.
"Chờ tôi ở ga tàu cao tốc."
"Không còn vé tàu cao tốc, tôi lái xe đến, cậu gửi định vị đi."
Tôi đứng dưới đèn đường đợi cậu ta.
Nhịp tim vẫn không giảm, cứ như đang trong cơn vận động mạnh.
Tiếng động cơ gầm gừ từ xa đến gần, tôi nhìn theo âm thanh, chiếc Lamborghini đen xuyên qua bầu trời tuyết, dừng vững trước mặt tôi.
Cửa xe mở, thiếu gia nghiêng đầu nhìn tôi: "Lên xe."
Bên trong xe rất ấm, ấm đến tận trái tim.
"Chị nếu thật sự muốn yên ổn ở lại trong gia đình này cũng được, chỉ cần đổi cách làm vừa lòng tôi. Chị rất đẹp, tôi cũng không tệ, đúng không?" Chu Dạ Lĩnh nheo mắt lại, có vẻ khá thoải mái.
"Bố mẹ nhận nuôi tôi, về mặt pháp lý, tôi là chị của cậu, và tôi có quyền lợi giống như cậu, trong nhà này nếu có phần của cậu thì cũng có phần của tôi, cậu có tư cách gì bảo tôi đi?" Tôi không để ý đến sự trêu chọc thô lỗ của cậu ta, chỉ cười và lý luận với cậu ta.
Nếu không phải là con ruột, thì cũng chẳng có gì phải bất bình, tôi tự an ủi bản thân mình khi ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt.
Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Có lẽ tôi đã tưởng tượng vô số lần, tôi thà không phải là con ruột của họ.
Nhìn bố tôi ngồi ngoài mà vẫn không muốn để ý đến tôi, tôi lau nước mắt rồi giải thích một cách bất lực: "...Bố, chiếc xe lao vào từ phía ghế phụ, con đã cố gắng hết sức rồi, nếu có thể, con chắc chắn không để em trai bị thương."
Người đàn ông trung niên này dường như không ngờ rằng con gái mình lại cúi đầu, ông ta ngạc nhiên một chút, rồi cứng nhắc gật đầu thể hiện là đã hiểu.
9
Chấn thương của Chu Dạ Lĩnh không nghiêm trọng, ngày hôm sau đã xuất viện.
Ở nhà, cậu ta rất "trà xanh" khi nói rằng ba mẹ đều bận rộn, bảo chị gái chăm sóc cậu ta là được.
Vậy là tôi thành bà mẹ của cậu ta.
Giúp cậu ta rót trà, đưa nước, cho cậu ta ăn cháo và trái cây.
Ba mẹ vừa đi, tôi liền bỏ đĩa xuống.
"Chắc khi kỳ nghỉ đông kết thúc, tôi sẽ cố gắng không trở lại nữa, trả lại nhà cho cậu."
Chu Dạ Lĩnh ngừng lại một chút, rồi đột nhiên nghiêng người tới gần: "Hôm qua chị còn nói tôi không xứng đáng để chị bỏ đi, sao hôm nay lại ngoan ngoãn thế?"
"Việc cậu giành với tôi và việc tôi nhượng bộ là hai chuyện khác nhau, tôi không muốn làm căng với ai, nên chỉ quay lại khi bắt đầu học kỳ."
Chu Dạ Lĩnh cười nhạt: "Chị nói thật hay giả?"
Cậu ta thì không phải giả.
Tôi không để ý tới cậu ta, quay người lên lầu mở máy tính của mình.
Cho đến ngày Tết Nguyên Đán, Chu Dạ Lĩnh đột nhiên nói cậu ta cảm thấy chóng mặt, ba mẹ sợ đó là di chứng sau tai nạn xe, vội vã đưa cậu ta đi bệnh viện, cậu ta nháy mắt với tôi và tôi đã hiểu.
Trong cái Tết Nguyên Đán cuối cùng ở nhà này, cậu ta muốn tôi ở lại một mình trong ngôi nhà vắng tanh.
Quả thực thật ghét tôi.
Trời dần tối, một làn mây đỏ cuối cùng biến mất phía Tây, bóng đêm hoàn toàn buông xuống, ngôi nhà chìm trong bóng tối, tôi ngồi trong phòng khách không biết đã ngồi bao lâu.
Chỉ biết là âm thanh thông báo từ WeChat đã kéo tôi trở lại hiện thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp gửi lời chúc Tết.
Có thể là họ gửi hàng loạt, nhưng tôi rất buồn chán, nên cứ trả lời từng câu "Chúc mừng năm mới."
Giang Đạc sau khi nhận được hỏi tôi đang làm gì.
"Đang ngồi ngẩn ra trong phòng khách."
"? "
Câu chuyện kiểu thiếu gia quen thuộc.
"Ha ha ha, lừa cậu đó, tôi đang cùng ba mẹ và em trai xem chương trình Tết, ăn hạt dưa."
Thiếu gia không trả lời tôi nữa.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Hừ.
Ngoài trời tuyết rơi, tôi lên lầu thay áo khoác ấm và ra ngoài đi dạo.
Dù Tết có vui vẻ thế nào, giữa đêm khuya ngoài trời vẫn yên ắng lạ thường.
Không biết đã đi lang thang bao lâu, tay chân bắt đầu tê dại, tôi đang chuẩn bị quay lại thì điện thoại đột nhiên reo, là Giang Đạc.
"Nhà cậu ở đâu?"
"Tôi không nói với cậu rồi sao, ở thành phố Z mà."
"Tôi hỏi là vị trí cụ thể."
"Sao vậy, đến đòi lì xì à? Nhà tôi nghèo lắm, không có tiền đâu." Tôi đùa cợt, nhưng đầu óc lại như đột nhiên có kết nối, "Cậu... đến thành phố Z rồi à?"
"Ừ." Giang Đạc trả lời với giọng rất dịu dàng, cậu ta thở nhẹ, âm thanh qua điện thoại như đang vào tai, rung động mà quyến rũ.
Tôi thật sự điên rồi.
"Chờ tôi ở ga tàu cao tốc."
"Không còn vé tàu cao tốc, tôi lái xe đến, cậu gửi định vị đi."
Tôi đứng dưới đèn đường đợi cậu ta.
Nhịp tim vẫn không giảm, cứ như đang trong cơn vận động mạnh.
Tiếng động cơ gầm gừ từ xa đến gần, tôi nhìn theo âm thanh, chiếc Lamborghini đen xuyên qua bầu trời tuyết, dừng vững trước mặt tôi.
Cửa xe mở, thiếu gia nghiêng đầu nhìn tôi: "Lên xe."
Bên trong xe rất ấm, ấm đến tận trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro