Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 175
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
Nhưng mỗi lần bị giày vò đến mức tan nát, cô lại sống lại, tiếp tục vòng lặp kinh hoàng ấy thêm một lần nữa.
Lâu dần, cô quên mất mình là ai, quên cả nơi gọi là nhà.
Cô chỉ biết mình phải chạy trốn khỏi đây…
Nhưng cô không thể.
Chạy bao nhiêu lần cũng vô ích.
Dần dần, cô chẳng còn sức để vùng vẫy nữa, chỉ có thể co người ngồi xuống, lặng lẽ khóc.
Đúng lúc này—
Một sợi dây nhỏ màu đỏ nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay cô.
Khương Trân Trân giật b.ắ.n mình.
Lại nữa sao?
Cô nín thở, đôi mắt đầy hoảng loạn.
Dù đã trải qua không biết bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn không thể chuẩn bị sẵn sàng cho nỗi đau kế tiếp.
Thế nhưng… lần này có gì đó khác biệt.
Sợi dây đỏ thoạt nhìn sắc bén, nhưng khi chạm vào lại dịu dàng đến lạ.
Nó không làm cô đau, chỉ nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay, cẩn thận kéo cô về phía trước.
Khương Trân Trân kinh ngạc nhìn nó.
Nó muốn đưa cô về nhà sao?
Nhưng… nhà ở đâu?
Bốn phía toàn là sương mù, không có lối ra, không có phương hướng.
Cô há miệng định hỏi, nhưng rồi lại vội vàng câm nín.
Nếu lên tiếng, liệu có đánh thức lũ quái vật không?
Dây nhỏ kia kéo cô đi mà không có chút chần chừ nào, lực đạo mềm mại nhưng không cho phép phản kháng, cứ thế dẫn dắt cô tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Không biết đã đi bao lâu, Khương Trân Trân chậm rãi há miệng.
Giữa màn sương trắng xóa nơi phương xa, không biết từ khi nào, một cánh cửa xuất hiện. Thế giới đằng sau cánh cửa ấy…
Đột nhiên, Khương Trân Trân mở bừng mắt.
Cùng lúc đó, lá bùa định thân ở giữa trán cô bừng sáng, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi.
Môi cô khẽ động, giọng nói phát ra rất nhỏ, nhưng Lê Kiến Mộc vẫn nghe thấy rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Tôi là Huyền Sư cha cô mời đến, chào cô, Khương tiểu thư.”
Khương Trân Trân im lặng một lát, giọng nói khàn khàn, nhưng đôi mắt cô bình tĩnh đối diện với Lê Kiến Mộc, chậm rãi lên tiếng:
“Chào cô… Tôi tên là… Khương Trân Trân.”
Cuối cùng, cô đã nhớ ra tên mình.
Lê Kiến Mộc khẽ cong môi, đưa tay ra:
“Khương tiểu thư, hoan nghênh trở về.”
Đôi mắt Khương Trân Trân đỏ lên, cô đưa tay nắm lấy tay đối phương, chậm rãi đứng dậy.
Cơ thể này đã quá lâu không vận động, khiến cô bước đi loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống.
Cũng may, Lê Kiến Mộc ở ngay bên cạnh, vững vàng đỡ lấy cô.
Khương Trân Trân vô thức dựa vào bờ vai của Lê Kiến Mộc, mùi hương thanh đạm trên người cô ấy mang đến một cảm giác an thần, khiến lòng cô chậm rãi bình ổn lại.
“Trân Trân!”
“Trân Trân, con gái của mẹ…”
Khương phu nhân không kìm được nữa, đẩy cửa lao vào, muốn ôm lấy con gái nhưng lại không dám, bà cẩn thận hỏi:
“Trân Trân, con… nhận ra mẹ không?”
Khương Trân Trân đỏ mắt, bước tới ôm chầm lấy bà:
“Mẹ… xin lỗi, con khiến cha mẹ lo lắng rồi.”
“Không sao… Không sao cả…”
Một nhà Khương Uy cuối cùng cũng đoàn tụ, ai nấy đều kích động không thôi.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Lê Kiến Mộc và Tiêu Tề không muốn quấy rầy, lặng lẽ rời khỏi phòng, đi về phía phòng bệnh của Lý Muội.
“Chi phí chữa trị của Lý Muội đều do Khương Uy chi trả, điều kiện không khác gì Khương Trân Trân. Thật ra, mấy năm nay, ông ta cũng làm không ít việc tốt.”
Lê Kiến Mộc bật cười: “Nếu không, anh cũng chẳng thể chung sống hòa bình với ông ấy như bây giờ.”
Dựa vào nét mặt Tiêu Tề, có thể thấy bản tính anh ta là người ghét ác như kẻ thù.
Nếu Khương Uy thực sự là một kẻ m.á.u lạnh tàn nhẫn, e rằng Tiêu Tề đã không khách sáo như hiện tại, cũng chẳng có lòng lo lắng ông ta sẽ vì con gái mà nổi điên gây họa.
Phòng bệnh của Lý Muội nằm ngay bên cạnh.
Lê Kiến Mộc và Tiêu Tề đang định đẩy cửa bước vào thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói ngập tràn vui mừng:
“Thanh Thanh! Em đến thăm anh à? Em không còn giận anh nữa sao…”
Chu Tuấn Ngạn vừa cười vừa bước nhanh tới, nhưng khi thấy rõ gương mặt của Lê Kiến Mộc, anh ta sững sờ, ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”
Lâu dần, cô quên mất mình là ai, quên cả nơi gọi là nhà.
Cô chỉ biết mình phải chạy trốn khỏi đây…
Nhưng cô không thể.
Chạy bao nhiêu lần cũng vô ích.
Dần dần, cô chẳng còn sức để vùng vẫy nữa, chỉ có thể co người ngồi xuống, lặng lẽ khóc.
Đúng lúc này—
Một sợi dây nhỏ màu đỏ nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay cô.
Khương Trân Trân giật b.ắ.n mình.
Lại nữa sao?
Cô nín thở, đôi mắt đầy hoảng loạn.
Dù đã trải qua không biết bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn không thể chuẩn bị sẵn sàng cho nỗi đau kế tiếp.
Thế nhưng… lần này có gì đó khác biệt.
Sợi dây đỏ thoạt nhìn sắc bén, nhưng khi chạm vào lại dịu dàng đến lạ.
Nó không làm cô đau, chỉ nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay, cẩn thận kéo cô về phía trước.
Khương Trân Trân kinh ngạc nhìn nó.
Nó muốn đưa cô về nhà sao?
Nhưng… nhà ở đâu?
Bốn phía toàn là sương mù, không có lối ra, không có phương hướng.
Cô há miệng định hỏi, nhưng rồi lại vội vàng câm nín.
Nếu lên tiếng, liệu có đánh thức lũ quái vật không?
Dây nhỏ kia kéo cô đi mà không có chút chần chừ nào, lực đạo mềm mại nhưng không cho phép phản kháng, cứ thế dẫn dắt cô tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Không biết đã đi bao lâu, Khương Trân Trân chậm rãi há miệng.
Giữa màn sương trắng xóa nơi phương xa, không biết từ khi nào, một cánh cửa xuất hiện. Thế giới đằng sau cánh cửa ấy…
Đột nhiên, Khương Trân Trân mở bừng mắt.
Cùng lúc đó, lá bùa định thân ở giữa trán cô bừng sáng, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi.
Môi cô khẽ động, giọng nói phát ra rất nhỏ, nhưng Lê Kiến Mộc vẫn nghe thấy rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Tôi là Huyền Sư cha cô mời đến, chào cô, Khương tiểu thư.”
Khương Trân Trân im lặng một lát, giọng nói khàn khàn, nhưng đôi mắt cô bình tĩnh đối diện với Lê Kiến Mộc, chậm rãi lên tiếng:
“Chào cô… Tôi tên là… Khương Trân Trân.”
Cuối cùng, cô đã nhớ ra tên mình.
Lê Kiến Mộc khẽ cong môi, đưa tay ra:
“Khương tiểu thư, hoan nghênh trở về.”
Đôi mắt Khương Trân Trân đỏ lên, cô đưa tay nắm lấy tay đối phương, chậm rãi đứng dậy.
Cơ thể này đã quá lâu không vận động, khiến cô bước đi loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống.
Cũng may, Lê Kiến Mộc ở ngay bên cạnh, vững vàng đỡ lấy cô.
Khương Trân Trân vô thức dựa vào bờ vai của Lê Kiến Mộc, mùi hương thanh đạm trên người cô ấy mang đến một cảm giác an thần, khiến lòng cô chậm rãi bình ổn lại.
“Trân Trân!”
“Trân Trân, con gái của mẹ…”
Khương phu nhân không kìm được nữa, đẩy cửa lao vào, muốn ôm lấy con gái nhưng lại không dám, bà cẩn thận hỏi:
“Trân Trân, con… nhận ra mẹ không?”
Khương Trân Trân đỏ mắt, bước tới ôm chầm lấy bà:
“Mẹ… xin lỗi, con khiến cha mẹ lo lắng rồi.”
“Không sao… Không sao cả…”
Một nhà Khương Uy cuối cùng cũng đoàn tụ, ai nấy đều kích động không thôi.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Lê Kiến Mộc và Tiêu Tề không muốn quấy rầy, lặng lẽ rời khỏi phòng, đi về phía phòng bệnh của Lý Muội.
“Chi phí chữa trị của Lý Muội đều do Khương Uy chi trả, điều kiện không khác gì Khương Trân Trân. Thật ra, mấy năm nay, ông ta cũng làm không ít việc tốt.”
Lê Kiến Mộc bật cười: “Nếu không, anh cũng chẳng thể chung sống hòa bình với ông ấy như bây giờ.”
Dựa vào nét mặt Tiêu Tề, có thể thấy bản tính anh ta là người ghét ác như kẻ thù.
Nếu Khương Uy thực sự là một kẻ m.á.u lạnh tàn nhẫn, e rằng Tiêu Tề đã không khách sáo như hiện tại, cũng chẳng có lòng lo lắng ông ta sẽ vì con gái mà nổi điên gây họa.
Phòng bệnh của Lý Muội nằm ngay bên cạnh.
Lê Kiến Mộc và Tiêu Tề đang định đẩy cửa bước vào thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói ngập tràn vui mừng:
“Thanh Thanh! Em đến thăm anh à? Em không còn giận anh nữa sao…”
Chu Tuấn Ngạn vừa cười vừa bước nhanh tới, nhưng khi thấy rõ gương mặt của Lê Kiến Mộc, anh ta sững sờ, ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro