Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 174
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
Lê Kiến Mộc trầm ngâm giây lát, rồi hỏi:
"Cô gái bị cứu cùng Khương Trân Trân sao rồi?"
Tiêu Tề khẽ cau mày, giọng mang theo chút nặng nề:
"Tình trạng của cô ấy không khác Khương Trân Trân là mấy, nhưng… không hoảng loạn, không la hét, chỉ như người mất hồn. Cả người trống rỗng, mắt đờ đẫn, không có tiêu cự… giống như một cái xác không hồn vậy."
Anh ta ngừng lại một chút, trong mắt thoáng qua vẻ không đành lòng:
"Cô ấy tên là Lý Muội, mất tích ba tháng trước. Chúng tôi liên hệ với gia đình, nhưng… cha mẹ cô ấy đã ly hôn và tái hôn từ lâu, không ai chịu đứng ra nhận con. Họ nói Lý Muội đã trưởng thành, không còn liên quan gì đến họ nữa. Ngoài ra…"
Tiêu Tề khẽ thở dài, giọng thấp xuống:
"Từ nhỏ Lý Muội đã phải bỏ học đi làm, kiếm tiền lo thuốc men cho bà ngoại – người duy nhất nuôi nấng cô ấy. Nhưng tháng trước, sau khi biết cháu gái mất tích, bà cụ cũng qua đời rồi."
Lê Kiến Mộc trầm mặc giây lát, ánh mắt lóe lên chút suy tư:
"Cô ấy đã biết chuyện này chưa?"
Tiêu Tề định trả lời thì giọng nói gấp gáp vang lên từ phía hành lang:
"Lê đại sư! Cô đến rồi!"
Lê Kiến Mộc quay đầu lại, hơi sửng sốt.
Người đàn ông trung niên trước mặt – Khương Uy, cha của Khương Trân Trân – trông tiều tụy đến mức khó tin. Cổ áo nhăn nhúm, râu ria xồm xoàm, hai mắt trũng sâu vì quầng thâm nặng nề, cả người mệt mỏi rệu rã.
Những ngày qua, con gái ông điên loạn, vợ đau lòng đến mức nhập viện, vụ án thì vẫn chưa có kết quả xét xử. Quá nhiều thứ đè nặng khiến ông giống như một sợi dây cung căng chặt, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Nhưng khi nhìn thấy Lê Kiến Mộc, Khương Uy cố nén cảm xúc, ép mình giữ giọng dịu dàng hơn một chút:
"Lê đại sư… cô đến xem Trân Trân sao? Con bé… Con bé có thể tỉnh lại không?"
Lê Kiến Mộc gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khương Trân Trân không thiếu hồn phách, chỉ là bị chấn thương tâm lý quá nặng. Sáu giác quan đều bị tổn hại nghiêm trọng, ý thức bị phong bế.
Thế giới trong tiềm thức của cô ấy đã dừng lại tại khoảnh khắc kinh hoàng nhất, liên tục lặp đi lặp lại ký ức đáng sợ đó. Cô ấy không còn cảm nhận được hiện thực, chỉ có thể phản ứng theo những gì xảy ra trong thế giới nội tâm đầy nỗi kinh hoàng.
Lê Kiến Mộc yêu cầu Khương Uy cắt một ít tóc của mình và vợ, sau đó vẽ bùa định thần ngay tại chỗ.
Tóc quấn lấy lá bùa, trận pháp khởi động.
Sau khi dặn mọi người không được vào trong, Lê Kiến Mộc một mình bước vào phòng bệnh.
Khương Trân Trân vẫn vùi đầu cuộn tròn trong góc giường, không nhúc nhích, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, chẳng hề nhận ra có người vừa bước vào.
Lê Kiến Mộc tiến đến gần, vươn tay khẽ xoa lên mái tóc cô ấy.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Người trên giường hơi run lên, mờ mịt ngẩng đầu. Đôi mắt trống rỗng, không có chút tiêu cự nào.
Lê Kiến Mộc đặt lá bùa lên trán cô ấy, nhẹ nhàng áp xuống…
—
Trong thế giới nội tâm của Khương Trân Trân, xung quanh chỉ có sương mù dày đặc.
Cô đã mắc kẹt ở đây rất lâu, rất lâu rồi.
Bất kể đi về hướng nào, trước mắt cũng chỉ là một màu trắng xóa mịt mờ, không có lối ra, không có điểm đến.
Bên trong màn sương này còn có những con quái vật ẩn nấp.
Nếu cô bước đi mà phát ra âm thanh quá lớn, chúng sẽ bị đánh thức.
Những bàn tay xám ngoét sẽ vươn ra, xé toạc eo cô. Những cái miệng há rộng như chậu m.á.u sẽ nuốt chửng từng mảnh da thịt. Những sợi dây leo đen sì tua tủa sẽ xuyên qua cơ thể, xé cô thành từng mảnh.
Đau đớn. Đau đến tột cùng.
Cô đã c.h.ế.t vô số lần.
"Cô gái bị cứu cùng Khương Trân Trân sao rồi?"
Tiêu Tề khẽ cau mày, giọng mang theo chút nặng nề:
"Tình trạng của cô ấy không khác Khương Trân Trân là mấy, nhưng… không hoảng loạn, không la hét, chỉ như người mất hồn. Cả người trống rỗng, mắt đờ đẫn, không có tiêu cự… giống như một cái xác không hồn vậy."
Anh ta ngừng lại một chút, trong mắt thoáng qua vẻ không đành lòng:
"Cô ấy tên là Lý Muội, mất tích ba tháng trước. Chúng tôi liên hệ với gia đình, nhưng… cha mẹ cô ấy đã ly hôn và tái hôn từ lâu, không ai chịu đứng ra nhận con. Họ nói Lý Muội đã trưởng thành, không còn liên quan gì đến họ nữa. Ngoài ra…"
Tiêu Tề khẽ thở dài, giọng thấp xuống:
"Từ nhỏ Lý Muội đã phải bỏ học đi làm, kiếm tiền lo thuốc men cho bà ngoại – người duy nhất nuôi nấng cô ấy. Nhưng tháng trước, sau khi biết cháu gái mất tích, bà cụ cũng qua đời rồi."
Lê Kiến Mộc trầm mặc giây lát, ánh mắt lóe lên chút suy tư:
"Cô ấy đã biết chuyện này chưa?"
Tiêu Tề định trả lời thì giọng nói gấp gáp vang lên từ phía hành lang:
"Lê đại sư! Cô đến rồi!"
Lê Kiến Mộc quay đầu lại, hơi sửng sốt.
Người đàn ông trung niên trước mặt – Khương Uy, cha của Khương Trân Trân – trông tiều tụy đến mức khó tin. Cổ áo nhăn nhúm, râu ria xồm xoàm, hai mắt trũng sâu vì quầng thâm nặng nề, cả người mệt mỏi rệu rã.
Những ngày qua, con gái ông điên loạn, vợ đau lòng đến mức nhập viện, vụ án thì vẫn chưa có kết quả xét xử. Quá nhiều thứ đè nặng khiến ông giống như một sợi dây cung căng chặt, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Nhưng khi nhìn thấy Lê Kiến Mộc, Khương Uy cố nén cảm xúc, ép mình giữ giọng dịu dàng hơn một chút:
"Lê đại sư… cô đến xem Trân Trân sao? Con bé… Con bé có thể tỉnh lại không?"
Lê Kiến Mộc gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khương Trân Trân không thiếu hồn phách, chỉ là bị chấn thương tâm lý quá nặng. Sáu giác quan đều bị tổn hại nghiêm trọng, ý thức bị phong bế.
Thế giới trong tiềm thức của cô ấy đã dừng lại tại khoảnh khắc kinh hoàng nhất, liên tục lặp đi lặp lại ký ức đáng sợ đó. Cô ấy không còn cảm nhận được hiện thực, chỉ có thể phản ứng theo những gì xảy ra trong thế giới nội tâm đầy nỗi kinh hoàng.
Lê Kiến Mộc yêu cầu Khương Uy cắt một ít tóc của mình và vợ, sau đó vẽ bùa định thần ngay tại chỗ.
Tóc quấn lấy lá bùa, trận pháp khởi động.
Sau khi dặn mọi người không được vào trong, Lê Kiến Mộc một mình bước vào phòng bệnh.
Khương Trân Trân vẫn vùi đầu cuộn tròn trong góc giường, không nhúc nhích, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, chẳng hề nhận ra có người vừa bước vào.
Lê Kiến Mộc tiến đến gần, vươn tay khẽ xoa lên mái tóc cô ấy.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Người trên giường hơi run lên, mờ mịt ngẩng đầu. Đôi mắt trống rỗng, không có chút tiêu cự nào.
Lê Kiến Mộc đặt lá bùa lên trán cô ấy, nhẹ nhàng áp xuống…
—
Trong thế giới nội tâm của Khương Trân Trân, xung quanh chỉ có sương mù dày đặc.
Cô đã mắc kẹt ở đây rất lâu, rất lâu rồi.
Bất kể đi về hướng nào, trước mắt cũng chỉ là một màu trắng xóa mịt mờ, không có lối ra, không có điểm đến.
Bên trong màn sương này còn có những con quái vật ẩn nấp.
Nếu cô bước đi mà phát ra âm thanh quá lớn, chúng sẽ bị đánh thức.
Những bàn tay xám ngoét sẽ vươn ra, xé toạc eo cô. Những cái miệng há rộng như chậu m.á.u sẽ nuốt chửng từng mảnh da thịt. Những sợi dây leo đen sì tua tủa sẽ xuyên qua cơ thể, xé cô thành từng mảnh.
Đau đớn. Đau đến tột cùng.
Cô đã c.h.ế.t vô số lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro