Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 176
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
Lê Kiến Mộc không để ý, chỉ gật đầu rồi tiếp tục đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Chu Tuấn Ngạn đứng nguyên tại chỗ, theo bản năng liếc nhìn bóng lưng của cô thêm một lần nữa.
Bóng dáng rất giống, ngay cả khuôn mặt cũng có vài phần tương tự.
Nếu không phải vì khí chất của cô gái này quá lạnh lùng, mà Thanh Thanh của anh ta lại luôn tươi cười hoạt bát, có lẽ thực sự khó mà phân biệt được.
Hơn nữa, Thanh Thanh bây giờ trang điểm tinh xảo, xinh đẹp rạng rỡ, lại càng không giống cô gái trước mặt.
May mà vừa rồi Thanh Thanh không có ở đây, nếu không, cô ấy mà biết anh ta nhận nhầm người, nhất định sẽ đánh anh ta cho xem.
Nghĩ đến việc Lê Thanh Thanh đã không để ý đến mình suốt mười mấy ngày, Chu Tuấn Ngạn lại cảm thấy lòng chua xót.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Anh ta lắc đầu, xách theo hộp cơm, đi về phía phòng bệnh thứ ba trên tầng 12.
“Cậu! Khi nào cậu mới chịu xuất viện đây? Cháu vẫn còn là sinh viên, sao có thể gánh vác hết công việc công ty được? Bạn gái cháu cũng vì vậy mà không thèm quan tâm cháu nữa rồi!”
Trên chiếc sô pha đơn đặt cạnh cửa sổ sát đất, một người đàn ông thon dài đang bắt chéo chân, trong tay cầm một quyển sách.
Mặc cho Chu Tuấn Ngạn than phiền ầm ĩ bên tai, người đàn ông vẫn không buồn ngẩng đầu, chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào trang sách như thể đó là một văn kiện tuyệt mật.
Chu Tuấn Ngạn không nhịn được, tiến lên mấy bước, lớn giọng hỏi:
“Cậu! Cậu có nghe cháu nói gì không?”
“Nghe thấy.”
Yến Đông Nhạc nhàn nhã nhấc ly trà lên uống một ngụm, ánh mắt vẫn dừng trên trang sách.
Chu Tuấn Ngạn chán nản đặt hộp cơm lên bàn, giọng đầy bất mãn:
“Cậu nghe thấy rõ thì tốt, vậy sao còn chưa chịu xuất viện? Còn không cho ai vào thăm nữa? Ông ngoại vì thế mà lo đến sắp bạc đầu rồi đấy.”
“Không vội.”
“Cậu không vội nhưng cháu thì có!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chu Tuấn Ngạn đột nhiên áp sát, dang tay chắn trước quyển sách trong tay Yến Đông Nhạc:
“Cậu à, cậu muốn độc thân thì cứ độc thân đi, nhưng đừng để bạn gái cháu cũng chạy mất chứ! Cậu có biết Thanh Thanh đã không thèm để ý đến cháu bao nhiêu ngày không? 14 ngày! Tận 14 ngày! Nếu cô ấy thích người khác thì sao?”
Yến Đông Nhạc cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy lóe lên tia sắc bén.
Chu Tuấn Ngạn vô thức rụt cổ, nhanh chóng thu tay lại, ngoan ngoãn lùi về phía sau.
Yến Đông Nhạc không rời mắt khỏi trang sách, lật thêm một tờ, giọng thản nhiên:
"Cô ấy không để ý tới cháu là vì cháu chân trong chân ngoài, không liên quan tới cậu."
"Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm! Cháu cũng không biết tân sinh viên kia đột nhiên nhào vào lòng cháu, hơn nữa, lúc đó cháu lập tức đẩy ra!"
"Đừng giải thích với cậu."
"Thanh Thanh không chịu nghe cháu nói! Cậu là cậu tốt của cháu mà, giúp cháu đi! Thanh Thanh rất nghe lời cậu, cậu gọi cho cô ấy, giúp cháu xin một cơ hội giải thích đi! Cầu xin cậu đó!"
Yến Đông Nhạc lại lật thêm một trang, môi mỏng hơi nhếch:
"Cút."
Nét mặt Chu Tuấn Ngạn cứng đờ. Cậu ta liếc quyển sách trong tay Yến Đông Nhạc, hừ lạnh:
"Phương pháp chăm sóc trăm loại cây? Sao cậu không đọc luôn sách hộ lý hậu sản cho heo mẹ đi?"
Một chén trà bay thẳng tới.
Chu Tuấn Ngạn đã đoán trước được, nhanh chóng chạy ra, đóng sầm cửa lại.
Ngay lúc chén trà đầy nước sắp va vào cửa, bỗng nhiên nó khựng lại giữa không trung, sau đó quay ngược trở về, rơi vào tay Yến Đông Nhạc.
Anh nhấp một ngụm, khẽ cau mày.
Hương vị quá tệ.
Anh đặt chén trà xuống, tiện tay gập sách lại, ánh mắt rơi về một phương hướng nào đó, dường như có thể xuyên qua bức tường, nhìn thấy người ở phòng bên…
Chu Tuấn Ngạn đứng nguyên tại chỗ, theo bản năng liếc nhìn bóng lưng của cô thêm một lần nữa.
Bóng dáng rất giống, ngay cả khuôn mặt cũng có vài phần tương tự.
Nếu không phải vì khí chất của cô gái này quá lạnh lùng, mà Thanh Thanh của anh ta lại luôn tươi cười hoạt bát, có lẽ thực sự khó mà phân biệt được.
Hơn nữa, Thanh Thanh bây giờ trang điểm tinh xảo, xinh đẹp rạng rỡ, lại càng không giống cô gái trước mặt.
May mà vừa rồi Thanh Thanh không có ở đây, nếu không, cô ấy mà biết anh ta nhận nhầm người, nhất định sẽ đánh anh ta cho xem.
Nghĩ đến việc Lê Thanh Thanh đã không để ý đến mình suốt mười mấy ngày, Chu Tuấn Ngạn lại cảm thấy lòng chua xót.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Anh ta lắc đầu, xách theo hộp cơm, đi về phía phòng bệnh thứ ba trên tầng 12.
“Cậu! Khi nào cậu mới chịu xuất viện đây? Cháu vẫn còn là sinh viên, sao có thể gánh vác hết công việc công ty được? Bạn gái cháu cũng vì vậy mà không thèm quan tâm cháu nữa rồi!”
Trên chiếc sô pha đơn đặt cạnh cửa sổ sát đất, một người đàn ông thon dài đang bắt chéo chân, trong tay cầm một quyển sách.
Mặc cho Chu Tuấn Ngạn than phiền ầm ĩ bên tai, người đàn ông vẫn không buồn ngẩng đầu, chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào trang sách như thể đó là một văn kiện tuyệt mật.
Chu Tuấn Ngạn không nhịn được, tiến lên mấy bước, lớn giọng hỏi:
“Cậu! Cậu có nghe cháu nói gì không?”
“Nghe thấy.”
Yến Đông Nhạc nhàn nhã nhấc ly trà lên uống một ngụm, ánh mắt vẫn dừng trên trang sách.
Chu Tuấn Ngạn chán nản đặt hộp cơm lên bàn, giọng đầy bất mãn:
“Cậu nghe thấy rõ thì tốt, vậy sao còn chưa chịu xuất viện? Còn không cho ai vào thăm nữa? Ông ngoại vì thế mà lo đến sắp bạc đầu rồi đấy.”
“Không vội.”
“Cậu không vội nhưng cháu thì có!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chu Tuấn Ngạn đột nhiên áp sát, dang tay chắn trước quyển sách trong tay Yến Đông Nhạc:
“Cậu à, cậu muốn độc thân thì cứ độc thân đi, nhưng đừng để bạn gái cháu cũng chạy mất chứ! Cậu có biết Thanh Thanh đã không thèm để ý đến cháu bao nhiêu ngày không? 14 ngày! Tận 14 ngày! Nếu cô ấy thích người khác thì sao?”
Yến Đông Nhạc cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy lóe lên tia sắc bén.
Chu Tuấn Ngạn vô thức rụt cổ, nhanh chóng thu tay lại, ngoan ngoãn lùi về phía sau.
Yến Đông Nhạc không rời mắt khỏi trang sách, lật thêm một tờ, giọng thản nhiên:
"Cô ấy không để ý tới cháu là vì cháu chân trong chân ngoài, không liên quan tới cậu."
"Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm! Cháu cũng không biết tân sinh viên kia đột nhiên nhào vào lòng cháu, hơn nữa, lúc đó cháu lập tức đẩy ra!"
"Đừng giải thích với cậu."
"Thanh Thanh không chịu nghe cháu nói! Cậu là cậu tốt của cháu mà, giúp cháu đi! Thanh Thanh rất nghe lời cậu, cậu gọi cho cô ấy, giúp cháu xin một cơ hội giải thích đi! Cầu xin cậu đó!"
Yến Đông Nhạc lại lật thêm một trang, môi mỏng hơi nhếch:
"Cút."
Nét mặt Chu Tuấn Ngạn cứng đờ. Cậu ta liếc quyển sách trong tay Yến Đông Nhạc, hừ lạnh:
"Phương pháp chăm sóc trăm loại cây? Sao cậu không đọc luôn sách hộ lý hậu sản cho heo mẹ đi?"
Một chén trà bay thẳng tới.
Chu Tuấn Ngạn đã đoán trước được, nhanh chóng chạy ra, đóng sầm cửa lại.
Ngay lúc chén trà đầy nước sắp va vào cửa, bỗng nhiên nó khựng lại giữa không trung, sau đó quay ngược trở về, rơi vào tay Yến Đông Nhạc.
Anh nhấp một ngụm, khẽ cau mày.
Hương vị quá tệ.
Anh đặt chén trà xuống, tiện tay gập sách lại, ánh mắt rơi về một phương hướng nào đó, dường như có thể xuyên qua bức tường, nhìn thấy người ở phòng bên…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro