Thế Gia

Mở đầu

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

2025-02-28 11:37:51

Triều Đại Nguyên, năm Chính Hi Hoàng Đế thứ ba mươi tám, trước cửa nhà họ Liên - phủ đệ Công bộ Hữu Thị lang, ngựa xe ồn ào, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Tổ tiên của Liên gia có rất nhiều tiến sĩ cử nhân, thậm chí còn có hai vị Trạng Nguyên lang, trong đó một vị chính là tổ phụ của Liên lão gia, sau đó làm quan đến chức Chính nhất phẩm Đại học sĩ. Phụ thân của Liên lão gia là Bảng Nhãn, đệ đệ là Thám Hoa lang. Tổ tôn ba đời của Liên gia hiện tại ở kinh thành đều là một đoạn giai thoại.

Hôm nay là Đại thọ 60 của lão phu nhân Liên gia, mọi người đều là tới mừng thọ Liên lão phu nhân. Liên lão phu nhân mặc áo Ngũ phúc phủng thọ màu đỏ [1], váy lục phúc màu đỏ sậm, trên vạt áo cài kim tam sự [2], tóc được chải gọn gàng, châu hoàn thúy vòng, trang sức lộng lẫy, thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, phúc hậu an ổn.

Liên lão phu nhân đang cùng khách khứa nói đùa, một nha hoàn mặc áo đỏ từ ngoài tiến vào, đi tới trước mặt Liên lão phu nhân, ghé vào tai bà ta nói vài câu. Liên lão phu nhân nhíu mày, từ sắc mặt bà ta thì hiển nhiên là chuyện xấu. Tuy nhiên Liên lão phu nhân thực nhanh đã quay đầu lại nói chuyện vui vẻ với mọi người, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Một lúc sau, mọi người nghe thấy bên ngoài náo động. Một nha hoàn vội vã bước vào nói: "Lão phu nhân, có chuyện rồi, có một người phụ nữ điên bắt cóc Lâm thiếu gia."

Trong lòng Liên lão phu nhân lộp bộp một tiếng. Lâm thiếu gia mà nha hoàn nói tới là con trai của đích nữ Liên Nguyệt Băng - người đã gả vào Lư Dương Hầu phủ. Liên Nguyệt Băng mặc dù là vợ kế, nhưng con trai của vợ trước đã qua đời, hiện giờ Lâm thiếu gia là người duy nhất kế thừa tước vị của Hầu phủ.

Liên lão phu nhân lập tức tới nơi xảy ra chuyện. Những người khác cũng đi theo đến. Khi đến nơi, mọi người nhìn thấy một nữ nhân có vài vết sẹo dài như giống như giun đất trên gương mặt, lúc này đang cầm dao nhọn kề vào cổ Lâm thiếu gia. Chỉ cần dùng sức một chút, Lâm thiếu gia sẽ mất mạng.

Liên Nguyệt Băng hét lớn: "Ngươi là ai? Vì sao muốn bắt con của ta?"

Người phụ nữ cầm dao cười nhạo nói: "Như thế nào, Liên Nguyệt Băng, nhanh như vậy liền quên ta rồi? Thật đúng là quý nhân bận việc, nói thế nào chúng ta cũng là tỷ muội mười năm cơ đấy."

Liên Nguyệt Băng nghiêm túc phân biệt sau lại càng hoảng sợ: "Ngươi, ngươi là Nguyệt Dao? Sao có thể, không phải ngươi đã chết sao?"

Liên lão phu nhân âm trầm nhìn người phụ nữ cầm dao: "Người tới, bắt nàng ta lại cho ta."

Liên Nguyệt Dao nghe xong lời nói của Liên lão phu nhân, con dao sắc bén đã đâm thủng làn da mềm mại của đứa trẻ, lạnh lùng nói: "Nếu ai dám tới, ta sẽ giết nó." Liên Nguyệt Dao vô cùng chắc chắn Mạc thị không dám động.

Liên Nguyệt Băng lôi kéo cánh tay Liên lão phu nhân, đau khổ cầu xin: "Nương, không thể, nàng sẽ làm Lâm Nhi bị thương mất."

Liên lão phu nhân hung tợn nhìn Liên Nguyệt Dao. Lúc này bà ta rất muốn bịt miệng nữ nhân này, nếu không lát nữa nàng ta nhất định sẽ nói lung tung. Thế nhưng bà ta lại cố kỵ cháu ngoại của mình đang nằm trong tay Liên Nguyệt Dao. Lâm Nhi chính là con trai duy nhất của Lư Dương Hầu, nếu nó chết, Liên gia nhất định sẽ bị Lư Dương Hầu trả thù. Bây giờ thật là ném chuột sợ vỡ bình.

Liên Nguyệt Dao nhìn bộ dáng của Liên Lão phu nhân: "Mạc thị, bà cũng có ngày hôm nay. Bà cũng có lúc biết sợ hãi sao?"

Liên lão phu nhân nhìn chằm chằm Liên Nguyệt Dao, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Liên Nguyệt Dao không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

Liên Nguyệt Băng nhìn máu trên cổ con trai, lập tức đau khổ cầu xin: "Nguyệt Dao muội muội, từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ đến lớn ta đều nhường muội, đối với muội như muội muội ruột. Cầu muội nhìn tình cảm ngày xưa mà không cần làm con trai ta bị thương. Cầu xin muội."

Liên Nguyệt Dao nhìn Liên Nguyệt Băng: "Mạc thị, bà có nghe thấy con gái bà cầu xin ta không? Ngày đó ta cầu xin bà như thế nào? Bà lại đối xử với ta như thế nào?"

Liên lão phu nhân lạnh mặt nói: "Có chuyện gì thì cứ hướng về phía ta, không cần liên lụy đến trẻ con vô tội. Mau buông đứa trẻ xuống!" Nếu không phải Lâm ca nhi còn trong tay Liên Nguyệt Dao, lão phu nhân đã lập tức sai người đánh chết nàng.

Liên Nguyệt Dao sắc mặt không đổi nhìn Liên lão phu nhân, trên mặt dần hiện ra nụ cười. Nụ cười này làm Liên lão phu nhân đáy lòng phát lạnh: "Bà cũng biết vô tội? Mạc thị, người làm thì trời đang xem. Bà cầm tiền tài của nhị phòng bọn ta vì con gái lót đường, dùng nhân duyên của ta đổi cho con cái bà tiến về phía trước. Đến khi ta không còn giá trị lợi dụng, bà thế nhưng phát rồ đem ta bán cho thương nhân Chu Thụ ở Hải Thành làm thiếp. Bên ngoài thì tuyên bố ta chết bệnh. Đều nói độc nhất là lòng dạ phụ nữ, bà đúng là so với bò cạp càng độc hơn."

Liên Nguyệt Dao vừa nói xong, mọi người đều ồ lên. Tất cả tài sản của nhị phòng là khái niệm như thế nào? Năm đó Nhị lão gia của Liên gia chính là Tuần muối Ngự sử - chức quan vô cùng béo bở, gia sản tích lũy nhiều năm tuyệt đối không phải số lượng nhỏ. Còn thê tử Mã thị của Liên Đống Bác cũng là đích trưởng nữ của Liệt Hầu Mã gia. Năm đó cũng là mười dặm hồng trang.

Ngay lúc này, có mấy người nhìn về phía Thẩm gia đại phu nhân. Thẩm gia đại phu nhân cảm nhận được ánh mắt của mọi người, sắc mặt lạnh đi: "Cô nương, năm đó cô là chết bệnh. Thẩm gia chúng ta cũng không biết rõ tình hình, tiểu thúc nhà ta còn vì cô thủ...."

Thẩm đại phu nhân vừa dứt lời, Liên Nguyệt Dao cười khẩy nói: "Đừng ở chỗ này giả dối nữa, Thẩm gia nhị công tử nhà các người được lọt vào mắt xanh của thiên kim Tướng phủ, còn ta lại là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ gây cản trở đến con đường sự nghiệp của Nhị công tử nhà các người. Thẩm gia các người muốn lui cửa hôn sự này lại không muốn đeo trên lưng thanh danh bội bạc mới nghĩ ra kế sách ác độc như vậy. Chỉ trách ta quá ngu dốt, tin vào Mạc thị người phụ nữ độc ác này, đến nỗi gặp oan khuất cũng không có người kể ra." Nói tới đây, Liên Nguyệt Dao ánh mắt mang dao nhìn về phía Thẩm phu nhân: "Thẩm gia các ngươi muốn trèo cành cao, ghét bỏ ta mồ côi, ta không có gì để nói. Nhưng các ngươi vì đạt tới mục đích mà đem ta hủy hoại. Ấy thế mà Thẩm gia các ngươi còn dám tự xưng là dòng dõi thư hương thanh chính liêm minh, thật là vô sỉ đến cực điểm. Cha ta dưới suối vàng mà biết, tất nhiên sẽ vô cùng hối hận vì sao lại cứu một người giả dối như vậy."

Thẩm đại phu nhân nghe Liên Nguyệt Dao lời nói mang theo dao, sắc mặt biến đổi liên tục. Đối với việc từ hôn nàng không rõ lắm, nhưng nàng lại biết Liên nhị lão gia quả thật đã cứu cha chồng một mạng. Ân cứu mạng chính là đại ân. Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Liên Nguyệt Dao chết bệnh Thẩm gia vẫn cùng Liên gia lui tới.

Lúc này, Liên gia đại phu nhân Bành thị lập tức đứng ra nói: "Cô nương, những gì cô nói thật khiến cho mọi người không thể tưởng tượng được. Coi như Thẩm gia muốn từ hôn, cùng lắm thì sẽ định thêm cho cô một mối hôn sự khác. Làm thế nào lại sẽ đem cô bán cho thương nhân làm thiếp? Cô là nữ nhi của Liên gia, cô biết vu hãm như vậy sẽ khiến Liên gia lâm vào hoàn cảnh gì sao?"

Liên Nguyệt Dao cười vô cùng bi thương, nghiến rang từng câu từng chữ nói với các vị phu nhân ở đây: "Ta không biết Mạc thị cùng Chu Thụ giao dịch cái gì. Ta chỉ biết ta bị Mạc thị đưa đến thôn trang ở nông thôn, không bao liền đem ta gả cho Chu Thụ, nghe nói là cử tử vào kinh đi thi. Chỉ là Chu Thụ không phải là cử tử, hắn là một thương nhân trên biển. Ta chỉ là thiếp được Chu Thụ mua về, sau khi biết ta liền tự hủy dung mạo.... Gương mặt này, là ta tự tay hủy hoại." Nói xong, Liên Nguyệt Dao đưa tay lên sờ vết sẹo dài trên mặt.

Các vị phu nhân ở đây nhìn khuôn mặt đầy những vết sẹo đan xen liền không ai nghi ngờ lời nói của Liên Nguyệt Dao. Một nữ nhân nếu không phải tuyệt vọng tới cực điểm tuyệt đối sẽ không tự hủy đi dung mạo.

Bành thị cảm nhận được ánh mắt soi mói, thậm chí là khinh bỉ của mọi người, chân mềm nhũn ra. Nha hoàn đỡ nàng cảm nhận được Bành thị đang run rẩy. Bành thị sợ, thực sự rất sợ. Nếu chuyện này được chứng thực, Liên gia liền xong rồi. Lúc này Bành thị nhìn Liên lão phu nhân, hi vọng bà ngăn cơn sóng dữ, nếu không Liên gia ở kinh thành sẽ không còn chỗ dừng chân.

Trên mặt Liên lão phu nhân không có chút cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng nói với Liên Nguyệt Dao: "Nói xong rồi thì buông đứa bé xuống."

Lúc này sắc mặt Liên Nguyệt Dao đã khôi phục bình tĩnh, nhìn Liên lão phu nhân nói: "Mạc thị, nếu ta rơi vào tay bà thì sẽ lại sống không bằng chết. Ta không nghĩ lại chịu đau khổ. Ta mệt mỏi, chỉ muốn xuống dưới cửu tuyền gặp cha mẹ." Nói xong, mũi dao sắc nhọn đã đâm vào cổ đứa trẻ. Vừa rồi chỉ là cọ qua da, bây giờ lại là trực tiếp đâm vào.

Liên Nguyệt Băng thấy cổ con mình chảy máu, mới giật mình khóc lên: "Nguyệt Dao, ta cầu xin muội, thả con ta ra. Ta cầu xin muội, thả con ta được không. Nó vẫn còn nhỏ như vậy."

Liên Nguyệt Dao nghe Liên Nguyệt Băng cầu xin, nhìn lên không trung lẩm bẩm mà nói: "Nương, ngày trước nương nói với con lòng người hiểm ác, muốn con bảo vệ tốt bản thân mình, thế nhưng con lại không nghe lời người. Nương, hôm nay con rơi vào kết cục này, con không trách bất kỳ ai cả, chỉ trách bản thân có mắt không tròng. Cha, nương, con rất nhớ hai người." Nói xong, Liên Nguyệt Dao đem đứa trẻ buông ra, quỳ trên mặt đất.

Hành động này khiến mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm. Liên Nguyệt Băng ôm con trai còn đang sợ hãi, đôi mắt đẫm lệ.

Liên lão phu nhân thấy Liên Nguyệt Dao buông đứa trẻ ra, lớn tiếng kêu lên: "Người tới, đem nàng mang đi, đừng để cho nàng nói linh tinh...." Đem người mang đi, đến lúc đó lại nghĩ cách xóa bỏ những lời kia. Nếu vẫn không được thì cũng nên đem thương tổn giảm đến thấp nhất.

Liên lão phu nhân còn chưa dứt lời, mọi người liền thấy Liên Nguyệt Dao đem dao quay ngược lại, đâm vào ngực mình, lại dùng sức rút ra. Trong nháy mắt, máu trào ra như suối. Người cũng ngã trên mặt đất.

Liên gia đại phu nhân Bành thị nhìn thấy cảnh này liền té xỉu. Bành thị không phải bị dọa đến ngất đi mà là bị hậu quả của chuyện này dọa đến hôn mê.

Ngay cả Liên lão phu nhân vẫn luôn bình tĩnh, thấy Liên Nguyệt Dao ngã vào vũng máu lòng cũng nặng xuống. Nếu Liên Nguyệt Dao không chết, bà ta còn có thể nghĩ biện pháp đem thương tổn giảm xuống thấp nhất. Nhưng Liên Nguyệt Dao đã chết, không có biện pháp tiêu trừ ảnh hưởng của hôm nay. Liên gia, khả năng muốn gặp tai họa ngập đầu.

Chuyện này lấy tốc độ nhanh nhất truyền ra ngoài, một đạo tấu chương của Ngự sử tấu lên trên, nhưng Hoàng đế lại giữ lại.

Không bao lâu sau, Tả Thừa tướng Lý Quốc Hạnh đại nhân, cũng chính là bạn thân của phụ thân Liên Nguyệt Dao cũng viết một phong tấu chương trình lên cho Hoàng đế.

Hoàng đế vẫn cứ giữ lại.

Thái độ của Hoàng đế thế này, người phía dưới tự nhiên phỏng đoán thánh ý. Không có người dâng sổ con nữa. Truy cứu nguyên nhân, mọi người đều có suy đoán riêng.

Sự tình giằng co mãi không xong.

Ngày hôm đó Tề Quốc công phủ Thế tử phu nhân La thị tiến cung vấn an Thái hậu. Thái hậu là người cực kỳ thông tuệ, bà biết Hoàng đế không phải con ruột của bà, tất nhiên sẽ không hiếu thuận như con ruột. Cho nên sau khi Hoàng đế đăng cơ, bà chỉ việc ngày ngày vui vẻ, không để ý tới mọi thứ, chỉ có sở thích là nghe chuyện xưa trong dân gian. Thái hậu làm như thế, Hoàng đế tự nhiên cũng làm một hiếu tử đúng tiêu chuẩn. Quan hệ mẫu tử vô cùng hòa thuận.

Thái hậu nghe cháu ngoại gái nói về chuyện xảy ra với cô nương này, lập tức nổi lên lòng thương hại đối với nàng. Bởi vì lòng thương hại này, Thái hậu cảm thán một phen cùng Hoàng đế. Nói gần nói xa, muốn giải quyết chuyện này. Vì thế, những người cuốn vào vụ án này đều được xử lý theo đúng tội.

[1] Ngũ phúc phủng thọ: Bức tranh chữ "thọ" viết theo kiểu chữ triện hình tròn, chung quanh xếp 5 con dơi.

Chữ "bức" và chữ "phúc" đồng âm, đồng thanh. Ngũ phúc, một là chỉ trường thọ, hai là chỉ phú quý, ba là chỉ mạnh khoẻ, bốn là chỉ đạo đức, năm là chỉ lúc qua đời được bình hoà. "Đứng đầu ngũ phúc là thọ", nhân đó, bức tranh chữ "thọ" cùng với ngũ phúc tức là "phúc thọ song toàn". Con dơi và chữ "卐" mang ý nghĩa là "phúc thọ vạn đại" (phúc thọ muôn đời).

Chữ "bức" 蝠 (biên bức 蝙蝠 con dơi) bính âm là fú.

Chữ "phúc" 福 bính âm là fú.

[2] Kim tam sự: Một vật dụng cần phải có của người xưa khi đi chơi, gồm có tăm xỉa răng, cây ngoáy tai và cái nhíp

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Gia

Số ký tự: 0