Tỉnh mộng
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
2025-02-28 11:37:51
Ầm ầm, ầm ầm.... Từng đạo tia chớp giống như muốn xé toạc bầu trời âm u, cả thế gian như bừng sáng.
Dưới từng đợt sấm sét vang dội như thế, một cây cổ thụ trong Liên phủ trực tiếp bị sấm sét chém làm hai khúc, răng rắc vài tiếng rồi đổ vào trong nước mưa.
Cách cây cổ thụ này không xa chính là sân của Liên phủ Tam cô nương Liên Nguyệt Dao. Trước đó âm thanh sấm chớp ầm ầm không làm nàng tỉnh giấc, nhưng sau đó lại bị âm thanh cây cổ thụ ngã xuống đất đánh thức. Cổ thụ ngã xuống đất trong nháy mắt, Tam cô nương mở mắt ra.
Sau khi Liên Nguyệt Dao tỉnh lại, nhìn lớp màn lụa xanh trước mắt, Liên Nguyệt Dao ngơ ngác nói: "Ta đang ở đâu đây?" Vừa mới dứt lời, từng đạo sấm sét ầm ầm bên tai nàng. Ngay sau đó từng sáng trắng lập lòe bên trong phòng.
Liên Nguyệt Dao bị tiếng sấm làm cho giật mình tỉnh táo lại. Nàng mờ mịt ngồi dậy, đầu óc mông lung. Đây là nơi nào? Nàng không phải đã chết rồi sao? Con dao sắc bén đã đâm xuyên qua cơ thể nàng, nàng sao có thể còn sống? Hơn nữa còn tới một nơi, một nơi khác.....
Bây giờ nàng đang ngồi trên một chiếc giường làm từ gỗ hoàng hoa lê, bên giường cũng là một cái bàn trang điểm làm từ hoàng hoa lê, trên đó có rất nhiều kiểu trâm màu trắng. Sang bên cạnh là một chiếc tủ gỗ hoàng hoa lê lớn, cạnh cửa sổ đặt một cái nhuyễn tháp , ngăn cách gian ngoài và gian trong là một tấm bình phong thủy mặc tranh đen trắng.....
Liên Nguyệt Dao mở to đôi mắt, đây không phải là căn phòng khi nàng mới trở lại Liên gia sao? Lúc nàng mới về, nàng ở viện mà năm đó phụ thân ở. Về sau nàng dọn ra ngoài. Nhưng bây giờ, sao nàng lại ở chỗ này?
Liên Nguyệt Dao lẩm bẩm nói: "Là mộng sao? Khẳng định là mộng rồi. Ông trời cho ta trở về nơi ở ngày xưa để cho ta nhìn một lần rồi rời đi."
Thời điểm Liên Nguyệt Dao đang đánh giá căn phòng, gian ngoài vang lên tiếng bước chân. Một nha hoàn có khuôn mặt trứng ngỗng mặc quần áo màu xanh lá tiến vào.
Nha hoàn đi đến giữa phòng đốt sáng đèn lên. Nàng ấy nhìn Liên Nguyệt Dao vẫn còn đang lâm vào mơ hồ, lo lắng hỏi: "Cô nương, người làm sao vậy? Có phải người gặp ác mộng không?"
Liên Nguyệt Dao ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, đây là Mộ Thu. Mộ Thu đã chết mười mấy năm, sớm đã thành xương trắng, sao có thể còn hoàn hảo như thế đứng trước mặt nàng. Liên Nguyệt Dao lẩm bẩm nói: "Đây là mộng phải không? Nếu không sao ta có thể thấy được Mộ Thu?" Mộ Thu là bạn chơi cùng lúc nàng năm tuổi mẫu thân mua cho nàng, vẫn luôn đi theo nàng, ở bên nàng mười mấy năm, cực kỳ trung thành và tận tâm. Mãi cho đến trước khi nàng bệnh nặng, Mộ Thu bị Mạc thị gán bừa một tội danh đem đi đánh chết, khi đó nàng trơ mắt nhìn Mộ Thu bị đánh chết trước mặt nàng. Lúc ấy máu của Mộ Thu như nhuộm đỏ cả ánh mắt nàng. Thật không nghĩ tới, nàng không chỉ có thể về thăm chốn xưa, còn có thể nhìn thấy cố nhân.
Mộ Thu thấy vẻ mặt mờ mịt của cô nương nhà mình giống như là mất hồn, cực kỳ lo lắng an ủi: "Cô nương, không cần sợ, chỉ là ác mộng thôi!"
Nguyệt Dao bỗng nhiên nhúc nhích.
Mộ Thu tưởng rằng Nguyệt Dao muốn làm cái gì, nhưng nàng nhúc nhích xong lại không có động tác khác, cứ ngơ ngác mà nhìn nàng ấy.
Mộ Thu có chút lo lắng, đưa tay sờ trán Liên Nguyệt Dao, lại sờ trán mình so sánh, yên tâm nhẹ nhàng nói một câu 'không sốt': "Cô nương người làm sao vậy?"
Liên Nguyệt Dao nghe được câu hỏi của Mộ Thu, cảm thấy không đúng. Nàng nhớ khi nàng ở am ni cô nghe người ta nói quỷ hồn thì không có độ ấm. Mà tay Mộ Thu là ấm áp, tại sao nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể của Mộ Thu? Không có khả năng nha! Chẳng lẽ lời đồn không đúng, quỷ hồn cũng có nhiệt độ.
Liên Nguyệt Dao cầm lấy tay Mộ Thu, là ấm, thật là ấm. Liên Nguyệt Dao hoảng hốt nói: "Mộ Thu, lấy cho ta cái gương. Mau lấy cái gương cho ta."
Mộ Thu là cái nha đầu thành thực, Nguyệt Dao kêu nàng ấy làm gì nàng ấy liền làm đó, cũng không hỏi vì sao nàng muốn làm vậy. Nghe Liên Nguyệt Dao nói xong, lập tức cầm gương đồng tới.
Nguyệt Dao nhìn người trong gương, là một cô bé có đôi mắt đen ảm đạm không ánh sáng, khuôn mặt trứng ngỗng chỉ lớn bằng bàn tay, nhợt nhạt và yếu ớt.
Nguyệt Dao sờ lên khuôn mặt mình, năm nàng mười sáu tuổi đã tự tay hủy đi gương mặt của mình. Hai bên mặt đều có những vết sẹo sâu và dài. Nhưng khuôn mặt ở trong gương lại trắng nõn, không có vết sẹo nào cả.
Nguyệt Dao nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhịn không được hỏi: "Ta năm nay bao nhiêu tuổi?"
Mộ Thu cho rằng cô nương nhà mình chưa tỉnh ngủ, nói: "Cô nương, người năm nay tám tuổi."
Nguyệt Dao lẩm bẩm nói, thì ra là mới tám tuổi. Nàng cảm thấy chính mình đang nằm mơ, nàng sao có thể mơ trở về năm tám tuổi, sao có thể trở về hơn hai mươi năm trước được. Đây là mơ sao? Không phải, Mộ Thu là ấm áp, không phải là lạnh. Liên Nguyệt Dao nhớ ra một việc, nghe nói quỷ hồn không sợ đau. Trong mơ cũng sẽ không có cảm giác. Vì thế nàng dùng hết sức véo mình một cái thật mạnh. Đau, đau quá! Đây không phải là mơ, tuyệt đối không phải, mơ sẽ không chân thực như vậy.
Mộ Thu thấy Nguyệt Dao soi gương, nhìn chính mình đến sững sờ, liền che miệng cố ý cười nói: "Chúng ta đều biết sau này cô nương lớn lên chắc chắn sẽ là mỹ nhân. Nhưng người cũng không cần tự ngắm mình đến ngẩn người vậy chứ! Nếu truyền ra ngoài, không biết cô nương sẽ bị người ta cười thế nào đâu!"
Nguyệt Dao thấy Mộ Thu cười ngọt ngào, trong lòng cực kỳ hoảng hốt. Đây không phải mơ, mà là thật. Nàng đã trở về năm tám tuổi. Liên Nguyệt Dao buông gương xuống: "Ta không sao, em cũng đi nghỉ ngơi đi!" Nàng phải nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Liên Nguyệt Dao có một thói quen xấu là khi ngủ không thích trong phòng có người khác. Đây cũng là lí do vì sao lúc nàng tỉnh dậy lại không có ai. Mộ Thu ngủ ở gian ngoài. Đây cũng là do Mộ Thu phát hiện có gì không ổn nên mới lập tức tiến vào. Nếu không Nguyệt Dao còn phải ngẩn người một lúc nữa.
Mộ Thu nhỏ giọng nói: "Cô nương, hay em cũng ngủ ở đây nhé." Mộ Thu thấy dáng vẻ thất thần của Nguyệt Dao có chút không yên tâm.
Nguyệt Dao ừ một tiếng.
Mộ Thu cực kỳ vui vẻ, đây là đồng ý rồi. Mặc dù nàng không biết cô nương vì sao cho nàng tiếp tục ở lại, nhưng cô nương đồng ý là tốt rồi. Nghĩ đến đây, cực kỳ nhanh nhẹn mà đem chăn gối từ gian ngoài chuyển vào, trải ở dưới sàn.
Liên Nguyệt Dao híp mắt, lẳng lặng nghe tiếng mưa tí tách bên ngoài. Chỉ có nghe âm thanh bên ngoài nàng mới có cảm giác mình không phải mơ, đây là sự thật. Nhưng dù cho là thế, trong lòng Liên Nguyệt Dao vẫn tự hỏi, nàng thật sự đã trở về năm tám tuổi sao?
Liên Nguyệt Dao nghĩ đến đời trước, đột nhiên cảm thấy cực kỳ bi thương. Tại sao, tại sao nàng không thể chết được? Đời trước nàng tự sát hơn mười lần không chết, cho nên mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Lần cuối cùng tự sát trước mặt Mạc thị, rốt cuộc thì nàng cũng chết, cho rằng cuối cùng cũng có thể đi gặp cha mẹ. Không nghĩ tới lại quay trở về năm tám tuổi. Ông trời ơi, tại sao ông lại đùa giỡn ta như vậy?
Liên Nguyệt Dao rối rắm vô cùng, nội tâm gào thét hơn nửa ngày, cuối cùng cũng bất lực. Nhìn màn lụa xanh, Liên Nguyệt Dao nhịn không được kêu lên: "Mộ Thu, Mộ Thu?"
Mộ Thu ngủ ở dưới sàn vội vàng đứng lên: "Cô nương, người sao vậy? Có phải khát nước rồi không?"
Nghe Mộ Thu nói, Nguyệt Dao lắc đầu nói không khát. Lúc này trong lòng Nguyệt Dao cũng an tâm một chút. Nàng nhớ rõ, năm tám tuổi là năm nàng mới trở về kinh thành, lúc này nàng còn không bị Mạc thị lung lạc. Tương lai còn có thể thay đổi. Nghĩ tới đây, lòng Liên nguyệt Dao mới ấm lại một chút. Khi nghĩ theo chiều hướng tốt thì sự đau buồn và tức giận cũng dần dần hạ xuống. Sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó kêu lên: "Mộ Thu, Mộ Thu."
Mộ Thu lại vội vàng đứng dậy: "Cô nương, làm sao vậy?" Sao nàng cảm giác cô nương lạ lạ. Xem ra ngày mai phải nói với phu nhân một chút, mời đại phu đến xem cho cô nương.
Liên Nguyệt Dao thấp giọng nói: "Ta vừa gặp ác mộng, có chút sợ hãi, em thắp đèn lên đi." Có đèn, căn phòng cũng sáng hơn. Trong lòng nàng cũng không còn hoảng hốt. Lại nhìn kỹ lại căn phòng, nàng cũng có thể an tâm một chút.
Mộ Thu nhanh nhẹn đốt đèn lên. Cả căn phòng bừng sáng.
Liên Nguyệt Dao nhìn đèn dầu, ánh lửa to như hạt đậu nhấp nháy dường như lúc nào cũng có thể bị thổi tắt, nhưng nó vẫn cứ ngoan cường mà tỏa sáng.
Qua một lúc lâu, Mộ Thu gẩy gẩy bấc đèn, thấy Nguyệt Dao vẫn ngẩn ngơ mà nhìn căn phòng, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, làm sao vậy?"
Nguyệt Dao lắc đầu: "Ta không ngủ được, trong lòng không yên ổn." Suy nghĩ một chút lại nói: "Em nói với ta xem gần đây trong phủ có chuyện gì xảy ra."
Thứ nhất là làm nàng giải tỏa phiền muộn. Thứ hai là chuyện của hai mươi năm trước, chuyện của Liên phủ nàng đều không có ấn tượng. Cho nên, bây giờ nàng cần thiết phải biết chuyện của Liên phủ. Đời này không thể giống như đời trước, lúc nào cũng chép kinh thư, mặc kệ mọi chuyện bên ngoài. Nếu không phải thế, nàng sao lại rơi vào hoàn cảnh không có người giúp đỡ.
Mộ Thu là đại nha hoàn của Liên Nguyệt Dao, tuy không ra ngoài nhưng trong phủ có chuyện gì nàng cũng biết một ít. Hiện tại cô nương muốn biết, đương nhiên là nàng biết cái gì thì nói cái đó.
Liên Nguyệt Dao từ lúc trở về đến bây giờ đều vùi đầu chép kinh thư, đối với chuyện trong phủ đều không hỏi tới. Mộ Thu nghe nàng muốn biết thì cũng không có nghi ngờ, nhỏ giọng đem những gì nàng biết tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều nói cho Liên Nguyệt Dao. Nói cực kỳ tỉ mỉ, ngay cả chuyện Nhị cô nương Liên Nguyệt Băng làm mất một cái trâm cũng đều nói.
Liên Nguyệt Dao nghe cực kỳ nghiêm túc. Khi nghe đến vì làm mất một cây trâm, Đại phu nhân Mạc thị đem nha hoàn bên người Liên Nguyệt Băng xử phạt, liền cười một cách mỉa mai.
Sau khi Mộ Thu nói xong, thấy Nguyệt Dao không giống thường ngày nghe những chuyện vụt vặt thì không kiên nhẫn thì đánh bạo khuyên giải: "Cô nương về sau cũng đừng như vậy. Người sao chép hiếu kinh là nên nhưng cũng phải yêu quý thân thể của mình. Nếu không lão phu nhân sẽ rất lo lắng. Cô nương, bởi vì lão gia chết bệnh, lão phu nhân đã bệnh nặng một lần. Cô nương tuyệt đối không thể tiếp tục làm lão phu nhân đau lòng."
Nguyệt Dao lúc này mới nhớ ra, sau khi nàng hồi kinh, trừ khi đi thỉnh an tổ mẫu thì thời gian còn lại đều nhốt mình trong phòng chép hiếu kinh. Kết quả chép nhiều quá, không nghe mọi người khuyên mà chép đến ngất xỉu, làm cho tổ mẫu cực kỳ lo lắng. Bởi vì cha mất, tổ mẫu cực kỳ đau lòng, thân thể vẫn luôn không được tốt. Hơn nửa năm sau thì bà mất. Khi ấy người trong phủ đều nói là nàng làm cho tổ mẫu thương tâm khổ sở nên mới ra đi nhanh như vậy. Mọi người đều nói là nàng bất hiếu.
Liên Nguyệt Dao đang nghĩ tới chuyện năm đó liền nghe được âm thanh chói tai vang lên từ bên ngài: "Cô nương làm sao vậy? Đèn trong phòng sao muộn rồi mà không tắt?" Dứt lời, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc quần áo màu chàm tiến vào.
Nguyệt Dao nghe thấy tiếng bước chân liền quay ra nhìn. Đây là nhũ mẫu của nàng - Cổ mụ mụ. Nguyệt Dao nghĩ tới đây, cả người đều run lên. Khi nhìn thấy bà ta, những ký ức giống như ác mộng liền lập tức tràn ra, rõ mồn một hiện ra ngay trước mắt.
Dưới từng đợt sấm sét vang dội như thế, một cây cổ thụ trong Liên phủ trực tiếp bị sấm sét chém làm hai khúc, răng rắc vài tiếng rồi đổ vào trong nước mưa.
Cách cây cổ thụ này không xa chính là sân của Liên phủ Tam cô nương Liên Nguyệt Dao. Trước đó âm thanh sấm chớp ầm ầm không làm nàng tỉnh giấc, nhưng sau đó lại bị âm thanh cây cổ thụ ngã xuống đất đánh thức. Cổ thụ ngã xuống đất trong nháy mắt, Tam cô nương mở mắt ra.
Sau khi Liên Nguyệt Dao tỉnh lại, nhìn lớp màn lụa xanh trước mắt, Liên Nguyệt Dao ngơ ngác nói: "Ta đang ở đâu đây?" Vừa mới dứt lời, từng đạo sấm sét ầm ầm bên tai nàng. Ngay sau đó từng sáng trắng lập lòe bên trong phòng.
Liên Nguyệt Dao bị tiếng sấm làm cho giật mình tỉnh táo lại. Nàng mờ mịt ngồi dậy, đầu óc mông lung. Đây là nơi nào? Nàng không phải đã chết rồi sao? Con dao sắc bén đã đâm xuyên qua cơ thể nàng, nàng sao có thể còn sống? Hơn nữa còn tới một nơi, một nơi khác.....
Bây giờ nàng đang ngồi trên một chiếc giường làm từ gỗ hoàng hoa lê, bên giường cũng là một cái bàn trang điểm làm từ hoàng hoa lê, trên đó có rất nhiều kiểu trâm màu trắng. Sang bên cạnh là một chiếc tủ gỗ hoàng hoa lê lớn, cạnh cửa sổ đặt một cái nhuyễn tháp , ngăn cách gian ngoài và gian trong là một tấm bình phong thủy mặc tranh đen trắng.....
Liên Nguyệt Dao mở to đôi mắt, đây không phải là căn phòng khi nàng mới trở lại Liên gia sao? Lúc nàng mới về, nàng ở viện mà năm đó phụ thân ở. Về sau nàng dọn ra ngoài. Nhưng bây giờ, sao nàng lại ở chỗ này?
Liên Nguyệt Dao lẩm bẩm nói: "Là mộng sao? Khẳng định là mộng rồi. Ông trời cho ta trở về nơi ở ngày xưa để cho ta nhìn một lần rồi rời đi."
Thời điểm Liên Nguyệt Dao đang đánh giá căn phòng, gian ngoài vang lên tiếng bước chân. Một nha hoàn có khuôn mặt trứng ngỗng mặc quần áo màu xanh lá tiến vào.
Nha hoàn đi đến giữa phòng đốt sáng đèn lên. Nàng ấy nhìn Liên Nguyệt Dao vẫn còn đang lâm vào mơ hồ, lo lắng hỏi: "Cô nương, người làm sao vậy? Có phải người gặp ác mộng không?"
Liên Nguyệt Dao ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, đây là Mộ Thu. Mộ Thu đã chết mười mấy năm, sớm đã thành xương trắng, sao có thể còn hoàn hảo như thế đứng trước mặt nàng. Liên Nguyệt Dao lẩm bẩm nói: "Đây là mộng phải không? Nếu không sao ta có thể thấy được Mộ Thu?" Mộ Thu là bạn chơi cùng lúc nàng năm tuổi mẫu thân mua cho nàng, vẫn luôn đi theo nàng, ở bên nàng mười mấy năm, cực kỳ trung thành và tận tâm. Mãi cho đến trước khi nàng bệnh nặng, Mộ Thu bị Mạc thị gán bừa một tội danh đem đi đánh chết, khi đó nàng trơ mắt nhìn Mộ Thu bị đánh chết trước mặt nàng. Lúc ấy máu của Mộ Thu như nhuộm đỏ cả ánh mắt nàng. Thật không nghĩ tới, nàng không chỉ có thể về thăm chốn xưa, còn có thể nhìn thấy cố nhân.
Mộ Thu thấy vẻ mặt mờ mịt của cô nương nhà mình giống như là mất hồn, cực kỳ lo lắng an ủi: "Cô nương, không cần sợ, chỉ là ác mộng thôi!"
Nguyệt Dao bỗng nhiên nhúc nhích.
Mộ Thu tưởng rằng Nguyệt Dao muốn làm cái gì, nhưng nàng nhúc nhích xong lại không có động tác khác, cứ ngơ ngác mà nhìn nàng ấy.
Mộ Thu có chút lo lắng, đưa tay sờ trán Liên Nguyệt Dao, lại sờ trán mình so sánh, yên tâm nhẹ nhàng nói một câu 'không sốt': "Cô nương người làm sao vậy?"
Liên Nguyệt Dao nghe được câu hỏi của Mộ Thu, cảm thấy không đúng. Nàng nhớ khi nàng ở am ni cô nghe người ta nói quỷ hồn thì không có độ ấm. Mà tay Mộ Thu là ấm áp, tại sao nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể của Mộ Thu? Không có khả năng nha! Chẳng lẽ lời đồn không đúng, quỷ hồn cũng có nhiệt độ.
Liên Nguyệt Dao cầm lấy tay Mộ Thu, là ấm, thật là ấm. Liên Nguyệt Dao hoảng hốt nói: "Mộ Thu, lấy cho ta cái gương. Mau lấy cái gương cho ta."
Mộ Thu là cái nha đầu thành thực, Nguyệt Dao kêu nàng ấy làm gì nàng ấy liền làm đó, cũng không hỏi vì sao nàng muốn làm vậy. Nghe Liên Nguyệt Dao nói xong, lập tức cầm gương đồng tới.
Nguyệt Dao nhìn người trong gương, là một cô bé có đôi mắt đen ảm đạm không ánh sáng, khuôn mặt trứng ngỗng chỉ lớn bằng bàn tay, nhợt nhạt và yếu ớt.
Nguyệt Dao sờ lên khuôn mặt mình, năm nàng mười sáu tuổi đã tự tay hủy đi gương mặt của mình. Hai bên mặt đều có những vết sẹo sâu và dài. Nhưng khuôn mặt ở trong gương lại trắng nõn, không có vết sẹo nào cả.
Nguyệt Dao nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhịn không được hỏi: "Ta năm nay bao nhiêu tuổi?"
Mộ Thu cho rằng cô nương nhà mình chưa tỉnh ngủ, nói: "Cô nương, người năm nay tám tuổi."
Nguyệt Dao lẩm bẩm nói, thì ra là mới tám tuổi. Nàng cảm thấy chính mình đang nằm mơ, nàng sao có thể mơ trở về năm tám tuổi, sao có thể trở về hơn hai mươi năm trước được. Đây là mơ sao? Không phải, Mộ Thu là ấm áp, không phải là lạnh. Liên Nguyệt Dao nhớ ra một việc, nghe nói quỷ hồn không sợ đau. Trong mơ cũng sẽ không có cảm giác. Vì thế nàng dùng hết sức véo mình một cái thật mạnh. Đau, đau quá! Đây không phải là mơ, tuyệt đối không phải, mơ sẽ không chân thực như vậy.
Mộ Thu thấy Nguyệt Dao soi gương, nhìn chính mình đến sững sờ, liền che miệng cố ý cười nói: "Chúng ta đều biết sau này cô nương lớn lên chắc chắn sẽ là mỹ nhân. Nhưng người cũng không cần tự ngắm mình đến ngẩn người vậy chứ! Nếu truyền ra ngoài, không biết cô nương sẽ bị người ta cười thế nào đâu!"
Nguyệt Dao thấy Mộ Thu cười ngọt ngào, trong lòng cực kỳ hoảng hốt. Đây không phải mơ, mà là thật. Nàng đã trở về năm tám tuổi. Liên Nguyệt Dao buông gương xuống: "Ta không sao, em cũng đi nghỉ ngơi đi!" Nàng phải nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Liên Nguyệt Dao có một thói quen xấu là khi ngủ không thích trong phòng có người khác. Đây cũng là lí do vì sao lúc nàng tỉnh dậy lại không có ai. Mộ Thu ngủ ở gian ngoài. Đây cũng là do Mộ Thu phát hiện có gì không ổn nên mới lập tức tiến vào. Nếu không Nguyệt Dao còn phải ngẩn người một lúc nữa.
Mộ Thu nhỏ giọng nói: "Cô nương, hay em cũng ngủ ở đây nhé." Mộ Thu thấy dáng vẻ thất thần của Nguyệt Dao có chút không yên tâm.
Nguyệt Dao ừ một tiếng.
Mộ Thu cực kỳ vui vẻ, đây là đồng ý rồi. Mặc dù nàng không biết cô nương vì sao cho nàng tiếp tục ở lại, nhưng cô nương đồng ý là tốt rồi. Nghĩ đến đây, cực kỳ nhanh nhẹn mà đem chăn gối từ gian ngoài chuyển vào, trải ở dưới sàn.
Liên Nguyệt Dao híp mắt, lẳng lặng nghe tiếng mưa tí tách bên ngoài. Chỉ có nghe âm thanh bên ngoài nàng mới có cảm giác mình không phải mơ, đây là sự thật. Nhưng dù cho là thế, trong lòng Liên Nguyệt Dao vẫn tự hỏi, nàng thật sự đã trở về năm tám tuổi sao?
Liên Nguyệt Dao nghĩ đến đời trước, đột nhiên cảm thấy cực kỳ bi thương. Tại sao, tại sao nàng không thể chết được? Đời trước nàng tự sát hơn mười lần không chết, cho nên mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Lần cuối cùng tự sát trước mặt Mạc thị, rốt cuộc thì nàng cũng chết, cho rằng cuối cùng cũng có thể đi gặp cha mẹ. Không nghĩ tới lại quay trở về năm tám tuổi. Ông trời ơi, tại sao ông lại đùa giỡn ta như vậy?
Liên Nguyệt Dao rối rắm vô cùng, nội tâm gào thét hơn nửa ngày, cuối cùng cũng bất lực. Nhìn màn lụa xanh, Liên Nguyệt Dao nhịn không được kêu lên: "Mộ Thu, Mộ Thu?"
Mộ Thu ngủ ở dưới sàn vội vàng đứng lên: "Cô nương, người sao vậy? Có phải khát nước rồi không?"
Nghe Mộ Thu nói, Nguyệt Dao lắc đầu nói không khát. Lúc này trong lòng Nguyệt Dao cũng an tâm một chút. Nàng nhớ rõ, năm tám tuổi là năm nàng mới trở về kinh thành, lúc này nàng còn không bị Mạc thị lung lạc. Tương lai còn có thể thay đổi. Nghĩ tới đây, lòng Liên nguyệt Dao mới ấm lại một chút. Khi nghĩ theo chiều hướng tốt thì sự đau buồn và tức giận cũng dần dần hạ xuống. Sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó kêu lên: "Mộ Thu, Mộ Thu."
Mộ Thu lại vội vàng đứng dậy: "Cô nương, làm sao vậy?" Sao nàng cảm giác cô nương lạ lạ. Xem ra ngày mai phải nói với phu nhân một chút, mời đại phu đến xem cho cô nương.
Liên Nguyệt Dao thấp giọng nói: "Ta vừa gặp ác mộng, có chút sợ hãi, em thắp đèn lên đi." Có đèn, căn phòng cũng sáng hơn. Trong lòng nàng cũng không còn hoảng hốt. Lại nhìn kỹ lại căn phòng, nàng cũng có thể an tâm một chút.
Mộ Thu nhanh nhẹn đốt đèn lên. Cả căn phòng bừng sáng.
Liên Nguyệt Dao nhìn đèn dầu, ánh lửa to như hạt đậu nhấp nháy dường như lúc nào cũng có thể bị thổi tắt, nhưng nó vẫn cứ ngoan cường mà tỏa sáng.
Qua một lúc lâu, Mộ Thu gẩy gẩy bấc đèn, thấy Nguyệt Dao vẫn ngẩn ngơ mà nhìn căn phòng, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, làm sao vậy?"
Nguyệt Dao lắc đầu: "Ta không ngủ được, trong lòng không yên ổn." Suy nghĩ một chút lại nói: "Em nói với ta xem gần đây trong phủ có chuyện gì xảy ra."
Thứ nhất là làm nàng giải tỏa phiền muộn. Thứ hai là chuyện của hai mươi năm trước, chuyện của Liên phủ nàng đều không có ấn tượng. Cho nên, bây giờ nàng cần thiết phải biết chuyện của Liên phủ. Đời này không thể giống như đời trước, lúc nào cũng chép kinh thư, mặc kệ mọi chuyện bên ngoài. Nếu không phải thế, nàng sao lại rơi vào hoàn cảnh không có người giúp đỡ.
Mộ Thu là đại nha hoàn của Liên Nguyệt Dao, tuy không ra ngoài nhưng trong phủ có chuyện gì nàng cũng biết một ít. Hiện tại cô nương muốn biết, đương nhiên là nàng biết cái gì thì nói cái đó.
Liên Nguyệt Dao từ lúc trở về đến bây giờ đều vùi đầu chép kinh thư, đối với chuyện trong phủ đều không hỏi tới. Mộ Thu nghe nàng muốn biết thì cũng không có nghi ngờ, nhỏ giọng đem những gì nàng biết tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều nói cho Liên Nguyệt Dao. Nói cực kỳ tỉ mỉ, ngay cả chuyện Nhị cô nương Liên Nguyệt Băng làm mất một cái trâm cũng đều nói.
Liên Nguyệt Dao nghe cực kỳ nghiêm túc. Khi nghe đến vì làm mất một cây trâm, Đại phu nhân Mạc thị đem nha hoàn bên người Liên Nguyệt Băng xử phạt, liền cười một cách mỉa mai.
Sau khi Mộ Thu nói xong, thấy Nguyệt Dao không giống thường ngày nghe những chuyện vụt vặt thì không kiên nhẫn thì đánh bạo khuyên giải: "Cô nương về sau cũng đừng như vậy. Người sao chép hiếu kinh là nên nhưng cũng phải yêu quý thân thể của mình. Nếu không lão phu nhân sẽ rất lo lắng. Cô nương, bởi vì lão gia chết bệnh, lão phu nhân đã bệnh nặng một lần. Cô nương tuyệt đối không thể tiếp tục làm lão phu nhân đau lòng."
Nguyệt Dao lúc này mới nhớ ra, sau khi nàng hồi kinh, trừ khi đi thỉnh an tổ mẫu thì thời gian còn lại đều nhốt mình trong phòng chép hiếu kinh. Kết quả chép nhiều quá, không nghe mọi người khuyên mà chép đến ngất xỉu, làm cho tổ mẫu cực kỳ lo lắng. Bởi vì cha mất, tổ mẫu cực kỳ đau lòng, thân thể vẫn luôn không được tốt. Hơn nửa năm sau thì bà mất. Khi ấy người trong phủ đều nói là nàng làm cho tổ mẫu thương tâm khổ sở nên mới ra đi nhanh như vậy. Mọi người đều nói là nàng bất hiếu.
Liên Nguyệt Dao đang nghĩ tới chuyện năm đó liền nghe được âm thanh chói tai vang lên từ bên ngài: "Cô nương làm sao vậy? Đèn trong phòng sao muộn rồi mà không tắt?" Dứt lời, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc quần áo màu chàm tiến vào.
Nguyệt Dao nghe thấy tiếng bước chân liền quay ra nhìn. Đây là nhũ mẫu của nàng - Cổ mụ mụ. Nguyệt Dao nghĩ tới đây, cả người đều run lên. Khi nhìn thấy bà ta, những ký ức giống như ác mộng liền lập tức tràn ra, rõ mồn một hiện ra ngay trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro