Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 518
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Lục Trầm quan sát hai đứa trẻ trong tay, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm:
"Theo lời bọn chúng thì chỉ cho uống một ít thuốc ngủ. Nhưng tôi nghĩ tốt nhất vẫn nên đưa các cháu đến bệnh viện kiểm tra."
"Được, vậy lên xe đi. Ngoài trời lạnh lắm, đừng để bọn trẻ bị nhiễm lạnh."
Lục Trầm ôm hai đứa trẻ lên xe, ngồi vào ghế phụ. Khi thấy hai tên tội phạm vẫn nằm bẹp dưới đất, người cảnh sát kia quay sang hỏi Hứa An Hoa, giọng có phần tò mò:
"Bạn cậu làm nghề gì thế? Nhìn tình trạng hai tên này, ra tay nặng thật đấy."
Hứa An Hoa cười nhạt:
"Anh ấy là quân nhân chuyên nghiệp."
"Thảo nào." Người kia gật gù, sau đó bước tới, đá nhẹ vào một tên đang nằm sõng soài trên mặt đất, quát lớn:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Đứng dậy!"
Hai tên buôn người dù đau đớn đến mấy cũng không dám chậm trễ, rên rỉ vài tiếng rồi cố lê lết đứng dậy, sau đó bị áp giải lên xe. Hứa An Hoa ngồi phía sau, cùng bọn chúng.
Trước khi xe rời đi, Lục Trầm yêu cầu họ đưa mình ghé qua công viên Ngọc Sơn một chút vì Tần Chiêu Chiêu và bố mẹ vợ vẫn đang đợi anh ở đó.
Lúc này, tại công viên Ngọc Sơn, Tần Chiêu Chiêu và bố mẹ đã đợi khá lâu mà vẫn chưa thấy Lục Trầm quay lại. Mẹ cô không giấu được lo lắng, cứ đi qua đi lại sốt ruột:
"Con rể sẽ không sao chứ? Sao tự dưng mẹ cứ thấy bồn chồn thế này?"
Tần Chiêu Chiêu tuy tin tưởng năng lực của Lục Trầm, nhưng cô cũng hiểu rõ một điều: "Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi vẫn có người giỏi hơn." Nếu chẳng may gặp phải cao thủ hay bị kẻ khác vây công, anh rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Ý nghĩ đó khiến cô bất giác căng thẳng.
Ngược lại, bố cô vẫn rất điềm tĩnh, đầy tin tưởng vào con rể:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Đừng lo quá. Công việc của nó quanh năm đối phó với bọn tội phạm nguy hiểm ở biên giới, mấy tên cỏn con này làm sao làm khó được?"
Dù nói vậy, nhưng khi thời gian trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng Lục Trầm, ông Tần cũng dần mất kiên nhẫn. Ông đứng dậy, dứt khoát bảo:
"Để bố đi tìm xem sao. Hai mẹ con vào xe ngồi chờ đi."
Tần Chiêu Chiêu kéo tay ông lại, khẽ lắc đầu:
"Bố, lâu như vậy rồi, bố đi tìm thì biết phải tìm ở đâu? Mình cứ ngồi đây đợi đi, chắc không có chuyện gì đâu."
Vừa dứt lời, một chiếc xe cảnh sát bất ngờ dừng ngay trước mặt họ. Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, khuôn mặt quen thuộc của Lục Trầm xuất hiện, khiến cả ba người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy anh đang ôm hai đứa trẻ trong tay, còn có người ngồi phía sau, Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cô còn chưa kịp hỏi, Lục Trầm đã nói trước:
"Chiêu Chiêu, anh vừa bắt được bọn buôn người, bây giờ phải đến đồn cảnh sát ngay. Em cùng bố mẹ cứ vào trung tâm thương mại dạo trước, xong việc anh sẽ đến tìm."
Tần Chiêu Chiêu không hỏi thêm gì, chỉ gật đầu:
"Được, anh đi đi."
Cửa sổ phía sau xe cũng hạ xuống, Hứa An Hoa thò đầu ra, mỉm cười chào cô:
"Chào cô, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Tần Chiêu Chiêu hơi bất ngờ:
"Đúng là trùng hợp thật. Hai anh có việc thì đi đi."
Sau đó, chiếc xe cảnh sát nhanh chóng rời đi.
"Theo lời bọn chúng thì chỉ cho uống một ít thuốc ngủ. Nhưng tôi nghĩ tốt nhất vẫn nên đưa các cháu đến bệnh viện kiểm tra."
"Được, vậy lên xe đi. Ngoài trời lạnh lắm, đừng để bọn trẻ bị nhiễm lạnh."
Lục Trầm ôm hai đứa trẻ lên xe, ngồi vào ghế phụ. Khi thấy hai tên tội phạm vẫn nằm bẹp dưới đất, người cảnh sát kia quay sang hỏi Hứa An Hoa, giọng có phần tò mò:
"Bạn cậu làm nghề gì thế? Nhìn tình trạng hai tên này, ra tay nặng thật đấy."
Hứa An Hoa cười nhạt:
"Anh ấy là quân nhân chuyên nghiệp."
"Thảo nào." Người kia gật gù, sau đó bước tới, đá nhẹ vào một tên đang nằm sõng soài trên mặt đất, quát lớn:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Đứng dậy!"
Hai tên buôn người dù đau đớn đến mấy cũng không dám chậm trễ, rên rỉ vài tiếng rồi cố lê lết đứng dậy, sau đó bị áp giải lên xe. Hứa An Hoa ngồi phía sau, cùng bọn chúng.
Trước khi xe rời đi, Lục Trầm yêu cầu họ đưa mình ghé qua công viên Ngọc Sơn một chút vì Tần Chiêu Chiêu và bố mẹ vợ vẫn đang đợi anh ở đó.
Lúc này, tại công viên Ngọc Sơn, Tần Chiêu Chiêu và bố mẹ đã đợi khá lâu mà vẫn chưa thấy Lục Trầm quay lại. Mẹ cô không giấu được lo lắng, cứ đi qua đi lại sốt ruột:
"Con rể sẽ không sao chứ? Sao tự dưng mẹ cứ thấy bồn chồn thế này?"
Tần Chiêu Chiêu tuy tin tưởng năng lực của Lục Trầm, nhưng cô cũng hiểu rõ một điều: "Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi vẫn có người giỏi hơn." Nếu chẳng may gặp phải cao thủ hay bị kẻ khác vây công, anh rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Ý nghĩ đó khiến cô bất giác căng thẳng.
Ngược lại, bố cô vẫn rất điềm tĩnh, đầy tin tưởng vào con rể:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Đừng lo quá. Công việc của nó quanh năm đối phó với bọn tội phạm nguy hiểm ở biên giới, mấy tên cỏn con này làm sao làm khó được?"
Dù nói vậy, nhưng khi thời gian trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng Lục Trầm, ông Tần cũng dần mất kiên nhẫn. Ông đứng dậy, dứt khoát bảo:
"Để bố đi tìm xem sao. Hai mẹ con vào xe ngồi chờ đi."
Tần Chiêu Chiêu kéo tay ông lại, khẽ lắc đầu:
"Bố, lâu như vậy rồi, bố đi tìm thì biết phải tìm ở đâu? Mình cứ ngồi đây đợi đi, chắc không có chuyện gì đâu."
Vừa dứt lời, một chiếc xe cảnh sát bất ngờ dừng ngay trước mặt họ. Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, khuôn mặt quen thuộc của Lục Trầm xuất hiện, khiến cả ba người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy anh đang ôm hai đứa trẻ trong tay, còn có người ngồi phía sau, Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cô còn chưa kịp hỏi, Lục Trầm đã nói trước:
"Chiêu Chiêu, anh vừa bắt được bọn buôn người, bây giờ phải đến đồn cảnh sát ngay. Em cùng bố mẹ cứ vào trung tâm thương mại dạo trước, xong việc anh sẽ đến tìm."
Tần Chiêu Chiêu không hỏi thêm gì, chỉ gật đầu:
"Được, anh đi đi."
Cửa sổ phía sau xe cũng hạ xuống, Hứa An Hoa thò đầu ra, mỉm cười chào cô:
"Chào cô, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Tần Chiêu Chiêu hơi bất ngờ:
"Đúng là trùng hợp thật. Hai anh có việc thì đi đi."
Sau đó, chiếc xe cảnh sát nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro