Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 495
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
"Anh bế hai đứa nhỏ suốt, vất vả rồi. Đây là phần thưởng cho anh." Cô cười nói.
Lục Trầm đón lấy, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: "Đây là chiếc bánh nếp ngọt nhất anh từng ăn."
Đúng lúc ấy, xe buýt dừng trước mặt. Trên xe còn khá nhiều chỗ trống, họ tùy ý chọn ghế ngồi. Lục Trầm ngồi ghế trước cùng Thanh Thanh, còn Tần Chiêu Chiêu ngồi phía sau với Á Á. Vì xe vắng, Á Á cũng có riêng một ghế.
Khi nhân viên bán vé đi tới, thấy Á Á ngồi một mình, cô ta liền đòi thu thêm một vé. Dù số tiền không đáng kể, Tần Chiêu Chiêu vẫn thấy không cần thiết phải chi thêm vì hôm nay cô đã tiêu khá nhiều. Cô chỉ mua hai vé cho mình và Lục Trầm. Nhân viên bán vé bĩu môi, tỏ vẻ khó chịu rồi bỏ đi.
Tần Chiêu Chiêu không muốn gây chuyện, nhất là khi đi cùng Lục Trầm, nên cũng không chấp nhặt thái độ đó. Cô ôm Á Á ngồi lên đùi, còn Lục Trầm thì chuyển xuống ngồi cạnh cô.
Khi xe buýt đến khu nhà quân đội, trên xe vẫn còn khá nhiều chỗ trống. Nhân viên bán vé nhìn thấy khu nhà liền thay đổi thái độ, lập tức tươi cười: "Ồ, các anh chị là người ở khu quân đội à? Sao không nói sớm, mua vé được giảm giá đấy."
Lục Trầm xua tay từ chối: "Không cần đâu, chúng tôi không lấy ưu đãi."
Người bán vé vẫn vô cùng nhiệt tình, dường như không nhận ra thái độ không mấy vui vẻ của Lục Trầm, tiếp tục cười nói: "Lần tới mà các anh chị đi xe vào giờ này, nhất định sẽ được giảm giá!"
Lời vừa dứt, xe cũng đã lăn bánh. Nhân viên bán vé còn vẫy tay chào họ từ cửa sổ.
Tần Chiêu Chiêu khẽ lắc đầu, cảm thán: "Loại người này thời nào cũng có. Thấy chúng ta ở khu quân đội là lập tức tỏ ra niềm nở ngay."
Lục Trầm đáp: "Kệ cô ta, kiểu người gặp ai cũng nịnh nọt thì càng nên tránh xa. Nào, về nhà thôi."
Vừa đi được mấy bước, Lục Trầm bỗng dừng lại.
Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, ngạc nhiên: "Anh làm gì đấy? Đi nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Anh vừa nhớ ra một chuyện," Lục Trầm đáp.
"Chuyện gì vậy?"
"Chuyện về Hứa An Hoa. Khi nãy em nói xuống xe sẽ giải thích, ý em là tiến xa hơn là sao?"
Nghe anh nhắc đến, Tần Chiêu Chiêu mới sực nhớ. Cô cười nhẹ: "Nói ở đây lạnh lắm, vừa đi vừa nói nhé."
Hai người cùng đi vào khu nhà, cô vừa bước vừa hỏi: "Năm nay Lục Dao hơn hai mươi phải không?"
Lục Trầm ngạc nhiên: "Sao em lại hỏi về Lục Dao?"
Tần Chiêu Chiêu lườm Lục Trầm một cái, giọng hờn dỗi: "Anh chỉ cần trả lời thôi, hỏi gì mà nhiều thế?"
Lục Trầm bật cười, lắc đầu bất lực rồi đáp: "Năm nay Lục Dao hai mươi hai tuổi, đi làm cũng được ba, bốn năm rồi."
"Thế con bé có người yêu chưa?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lục Trầm lắc đầu: "Chưa có."
"Sao bố mẹ không giục chuyện yêu đương gì cả? Tuổi của con bé cũng không còn nhỏ nữa." Tần Chiêu Chiêu thắc mắc.
"Lục Dao kén chọn lắm, không vừa ý ai cả. Mẹ anh cũng đã nhờ người mai mối mấy lần rồi, nhưng toàn bị con bé từ chối. Dạo gần đây, chỉ cần nhắc đến chuyện này là nó lại chạy về ký túc xá, tránh ở nhà. Bố mẹ thấy vậy cũng không dám ép thêm."
Tần Chiêu Chiêu bật cười, ánh mắt thoáng hiện lên một tia tinh nghịch: "Em thấy Hứa An Hoa rất hợp với Lục Dao. Anh thử tìm hiểu gia cảnh của cậu ấy xem có phù hợp không. Nếu mọi thứ ổn, mình giới thiệu cho con bé thử xem sao."
Lục Trầm đón lấy, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: "Đây là chiếc bánh nếp ngọt nhất anh từng ăn."
Đúng lúc ấy, xe buýt dừng trước mặt. Trên xe còn khá nhiều chỗ trống, họ tùy ý chọn ghế ngồi. Lục Trầm ngồi ghế trước cùng Thanh Thanh, còn Tần Chiêu Chiêu ngồi phía sau với Á Á. Vì xe vắng, Á Á cũng có riêng một ghế.
Khi nhân viên bán vé đi tới, thấy Á Á ngồi một mình, cô ta liền đòi thu thêm một vé. Dù số tiền không đáng kể, Tần Chiêu Chiêu vẫn thấy không cần thiết phải chi thêm vì hôm nay cô đã tiêu khá nhiều. Cô chỉ mua hai vé cho mình và Lục Trầm. Nhân viên bán vé bĩu môi, tỏ vẻ khó chịu rồi bỏ đi.
Tần Chiêu Chiêu không muốn gây chuyện, nhất là khi đi cùng Lục Trầm, nên cũng không chấp nhặt thái độ đó. Cô ôm Á Á ngồi lên đùi, còn Lục Trầm thì chuyển xuống ngồi cạnh cô.
Khi xe buýt đến khu nhà quân đội, trên xe vẫn còn khá nhiều chỗ trống. Nhân viên bán vé nhìn thấy khu nhà liền thay đổi thái độ, lập tức tươi cười: "Ồ, các anh chị là người ở khu quân đội à? Sao không nói sớm, mua vé được giảm giá đấy."
Lục Trầm xua tay từ chối: "Không cần đâu, chúng tôi không lấy ưu đãi."
Người bán vé vẫn vô cùng nhiệt tình, dường như không nhận ra thái độ không mấy vui vẻ của Lục Trầm, tiếp tục cười nói: "Lần tới mà các anh chị đi xe vào giờ này, nhất định sẽ được giảm giá!"
Lời vừa dứt, xe cũng đã lăn bánh. Nhân viên bán vé còn vẫy tay chào họ từ cửa sổ.
Tần Chiêu Chiêu khẽ lắc đầu, cảm thán: "Loại người này thời nào cũng có. Thấy chúng ta ở khu quân đội là lập tức tỏ ra niềm nở ngay."
Lục Trầm đáp: "Kệ cô ta, kiểu người gặp ai cũng nịnh nọt thì càng nên tránh xa. Nào, về nhà thôi."
Vừa đi được mấy bước, Lục Trầm bỗng dừng lại.
Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, ngạc nhiên: "Anh làm gì đấy? Đi nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Anh vừa nhớ ra một chuyện," Lục Trầm đáp.
"Chuyện gì vậy?"
"Chuyện về Hứa An Hoa. Khi nãy em nói xuống xe sẽ giải thích, ý em là tiến xa hơn là sao?"
Nghe anh nhắc đến, Tần Chiêu Chiêu mới sực nhớ. Cô cười nhẹ: "Nói ở đây lạnh lắm, vừa đi vừa nói nhé."
Hai người cùng đi vào khu nhà, cô vừa bước vừa hỏi: "Năm nay Lục Dao hơn hai mươi phải không?"
Lục Trầm ngạc nhiên: "Sao em lại hỏi về Lục Dao?"
Tần Chiêu Chiêu lườm Lục Trầm một cái, giọng hờn dỗi: "Anh chỉ cần trả lời thôi, hỏi gì mà nhiều thế?"
Lục Trầm bật cười, lắc đầu bất lực rồi đáp: "Năm nay Lục Dao hai mươi hai tuổi, đi làm cũng được ba, bốn năm rồi."
"Thế con bé có người yêu chưa?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lục Trầm lắc đầu: "Chưa có."
"Sao bố mẹ không giục chuyện yêu đương gì cả? Tuổi của con bé cũng không còn nhỏ nữa." Tần Chiêu Chiêu thắc mắc.
"Lục Dao kén chọn lắm, không vừa ý ai cả. Mẹ anh cũng đã nhờ người mai mối mấy lần rồi, nhưng toàn bị con bé từ chối. Dạo gần đây, chỉ cần nhắc đến chuyện này là nó lại chạy về ký túc xá, tránh ở nhà. Bố mẹ thấy vậy cũng không dám ép thêm."
Tần Chiêu Chiêu bật cười, ánh mắt thoáng hiện lên một tia tinh nghịch: "Em thấy Hứa An Hoa rất hợp với Lục Dao. Anh thử tìm hiểu gia cảnh của cậu ấy xem có phù hợp không. Nếu mọi thứ ổn, mình giới thiệu cho con bé thử xem sao."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro