Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 496

Một Nha Đích Thỏ Tử

2025-03-05 09:48:08

Lục Trầm ngẩn ra một lúc rồi mới hiểu ra ý định của vợ. Anh gật đầu đồng tình: "Ý này hay đấy! Hứa An Hoa là người thành phố Hải Thị, điều kiện chắc cũng không tệ. Trước khi về lại thành phố, nhất định mình phải xem xét chuyện này cho ổn thỏa."

...

Tối đó, khi về đến nhà, Lục Dao và mẹ chồng đã chuẩn bị xong bữa cơm tất niên. Không khí ấm áp lan tỏa khắp căn nhà. Thấy Á Á và Thanh Thanh mặc những chiếc áo bông đỏ mới tinh, Lục Dao lập tức chạy lại, trêu ghẹo: "Hai cô công chúa của chúng ta mặc đồ mới rồi à? Ai mua cho hai đứa mà đẹp thế này nhỉ?"

Á Á hớn hở khoe: "Thím mua cho con và em đấy ạ!"

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Lục Dao cười tươi, khen ngợi: "Chị dâu có con mắt thẩm mỹ thật đấy! Cô chưa thấy bộ nào đẹp như thế này đâu. Mau chạy vào khoe với bố và ông nội đi!"

Nghe vậy, Á Á và Thanh Thanh hào hứng chạy tung tăng vào phòng khách, ríu rít khoe bộ đồ mới với bố và ông nội.

Lúc này, bà Dư Hoa mỉm cười, dịu dàng nói với Tần Chiêu Chiêu: "Đi chơi cả ngày chắc mệt rồi. Con vào phòng nghỉ một lát đi, lát nữa xuống ăn cơm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tần Chiêu Chiêu gật đầu: "Cũng hơi mệt thật ạ."

"Biết là mệt mà cứ cứng đầu! Mau vào phòng nghỉ ngơi đi nào."

Không đợi vợ phản ứng, Lục Trầm đã kéo tay cô đi, mặc cho Tần Chiêu Chiêu có chút ngại ngùng.

Lục Dao đứng nhìn theo bóng lưng hai vợ chồng họ, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Bạn bè cùng trang lứa với cô phần lớn đều đã yên bề gia thất, nhiều người còn có con nhỏ. Chỉ riêng cô vẫn một mình, mãi chưa tìm được người phù hợp.

Không phải vì cô quá kén chọn, mà vì trong lòng vẫn mãi lưu giữ hình bóng của một chàng trai năm xưa. Năm mười lăm tuổi, cô từng suýt c.h.ế.t đuối, chính cậu ấy đã lao xuống cứu cô, nhưng lại biến mất ngay sau đó mà chẳng kịp để lại tên hay địa chỉ. Hình ảnh chàng trai trẻ dũng cảm ấy khắc sâu trong tâm trí cô, trở thành tiêu chuẩn để so sánh với mọi đối tượng mai mối. Càng hy vọng tìm được người phù hợp, cô lại càng thất vọng, đến mức chẳng còn tha thiết với chuyện hôn nhân nữa. Thà sống một mình còn hơn lấy một người không thể khiến trái tim rung động.

Thấy con gái thất thần nhìn theo vợ chồng Lục Trầm, bà Dư Hoa khẽ thở dài, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Con nhìn xem hai đứa nó hạnh phúc đến mức nào. Có người quan tâm, có người bên cạnh, sau này lại có con cái ríu rít gọi bố mẹ… Đó là hạnh phúc mà người độc thân không thể nào hiểu hết được đâu."

Lục Dao im lặng.

Bà Dư Hoa tiếp tục nói: "Lục Dao à, đừng để mắt cao quá. Đối với con gái, hơn hai mươi tuổi là độ tuổi đẹp nhất để kết hôn. Nếu cứ chần chừ, để đến tuổi như anh con thì khó mà tìm được người thực sự tốt. Nhân dịp Tết này, có nhiều người ở nhà, mẹ sẽ nhờ người giới thiệu cho con vài đối tượng, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Số ký tự: 0