Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 494

Một Nha Đích Thỏ Tử

2025-03-05 09:48:08

Tim Giang Tâm Liên thắt lại. Cô ta khẽ giật tay mẹ, hạ giọng hoảng hốt: "Nhanh lên, Á Á thấy con rồi!"

Hai người vội quay lưng, lẩn vào dòng người như hai con chuột bị ánh đèn soi rọi.

Ở phía xa, đôi mắt tròn xoe của Á Á thoáng ngỡ ngàng, rồi dần phủ đầy nỗi xót xa. Cô bé vốn đang vui vẻ trò chuyện cùng em gái, bỗng nhiên nước mắt trào ra, lăn dài trên má.

Thanh Thanh thấy vậy, liền đưa bàn tay nhỏ nhắn lên xoa mặt chị, ngây thơ hỏi: "Chị ơi, sao chị lại khóc vậy ạ?"

Nghe Thanh Thanh nói, Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu cũng quay sang nhìn. Thấy Á Á nước mắt lã chã, không phát ra tiếng nức nở nào, trông cô bé càng thêm đáng thương.

"Á Á, con sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?" Tần Chiêu Chiêu ân cần hỏi.

Á Á lắc đầu, giọng lí nhí: "Không sao ạ, con không khó chịu."

"Vậy tại sao con lại khóc?" Lục Trầm nhíu mày.

Á Á cúi đầu, đáp khẽ: "Con… con vừa nhìn thấy mẹ."

Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu lập tức đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng Giang Tâm Liên đâu.

"Á Á, có khi nào con nhìn nhầm không? Xung quanh đây đâu có mẹ con." Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt cô bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Á Á vẫn ngước nhìn về phía cầu thang, nơi mẹ và bà ngoại đã rời đi. Cô bé còn thấy bóng lưng của họ xa dần trong đám đông. Ngón tay nhỏ chỉ về hướng đó, giọng run rẩy: "Mẹ và bà ngoại vừa ở đó… Họ thấy con rồi nhưng lại bỏ đi…"

Cô bé ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hai vợ chồng, giọng nghẹn ngào: "Chú thím ơi, mẹ thật sự không cần con và em nữa rồi…"

Thanh Thanh không ngờ vẫn tiếp tục nói: "Mẹ đã bỏ chúng ta từ hôm qua rồi. Chị đừng khóc, còn có em ở bên chị. Bố và cô cũng bảo dù không còn mẹ, chúng ta vẫn có ông bà nội, cô chú thím yêu thương mà.”

Câu nói non nớt ấy khiến Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm không khỏi xót xa. Giang Tâm Liên đã thực sự làm tổn thương con gái mình một cách sâu sắc. Không khí vui vẻ của buổi dạo phố cũng vì vậy mà lắng xuống.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Thấy chú thím không còn cười như trước, Á Á lau nước mắt, cố nở một nụ cười: "Thím ơi, con muốn ăn bánh nếp ngoài kia, thím mua cho con một cái được không?"

Tần Chiêu Chiêu nhìn cô bé hiểu chuyện như vậy mà đau lòng, dịu dàng gật đầu: "Được, chúng ta ra đó mua nhé."

"Con cũng muốn ăn bánh nếp!" Thanh Thanh reo lên.

Cô xoa má Thanh Thanh, nhẹ giọng: "Được, thím cũng mua cho con một cái."

Cả nhóm rời khỏi trung tâm thương mại Nhân Dân Ngọc Sơn, đi tới dãy quầy bán đồ ăn vặt bên ngoài. Nơi đây có một quầy bánh nếp chiên rất đông người xếp hàng. Một chiếc bánh nếp to bằng bàn tay, giá hai hào, mùi thơm nức mũi khiến Tần Chiêu Chiêu cũng không khỏi thèm. Nghe nói đây là quầy bánh nếp ngon nhất, cô bèn mua hẳn năm cái với giá một đồng.

Bánh vừa được vớt ra khỏi chảo dầu, nóng hổi, gói trong tờ giấy thấm dầu màu vàng. Đợi nguội bớt, Tần Chiêu Chiêu chia bánh cho bốn người. Vừa đi vừa ăn, họ trò chuyện vui vẻ. Đến trạm xe buýt, cả nhóm dừng lại chờ xe về nhà.

Trò chuyện cùng chú thím, hai đứa trẻ cũng dần quên đi chuyện buồn ban nãy. Chỉ còn lại một chiếc bánh cuối cùng, nhưng cả Á Á và Thanh Thanh đều không muốn ăn thêm. Tần Chiêu Chiêu bèn đưa cho Lục Trầm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Số ký tự: 0