Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 466
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Ông Tần hừ lạnh một tiếng, phất tay:
“Không cần nói gì thêm, chúng ta đi thôi!”
Tần Chiêu Chiêu bước nhanh ra cửa, lễ phép nói với ông bà nội:
“Lục Trầm sẽ đưa ông bà về.”
Nhưng ông nội liếc cô một cái, lạnh lùng đáp:
“Con trai tôi còn chẳng nhờ vả được, chẳng lẽ phải trông cậy vào người ngoài sao? Chúng tôi tự có chân, không cần sự tốt bụng của cô. Bố cô sau này chỉ còn cách nhờ vào cô thôi.”
Giọng nói lạnh nhạt ấy khiến Tần Chiêu Chiêu cảm thấy đau lòng. Cô không khỏi nhớ lại hình ảnh ông nội ở kiếp trước – người đã luôn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, che chở cô từng chút một. Nhưng giờ đây, trước mặt cô là một con người hoàn toàn xa lạ.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Nỗi hụt hẫng khiến sống mũi cô cay cay, nước mắt trào lên, nhưng cô cố kìm nén không để rơi xuống.
Thím hai Bùi Hoa thấy vẻ bối rối của Tần Chiêu Chiêu thì trong lòng đắc ý, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy thỏa mãn. Bà ta nhẹ giọng nói, nhưng từng chữ như cố tình châm chọc:
“Bố, chúng ta đi thôi. Hai đứa cháu trai còn đang đợi ở nhà kia kìa. Dù có người không muốn phụng dưỡng bố mẹ, bố vẫn còn chúng con ở đây. Dù có khó khăn đến đâu, vợ chồng con cũng sẽ chăm sóc bố mẹ. Còn có cả hai đứa cháu trai nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nghe vậy, nét mặt ông Tần dịu lại đôi chút. Ông liếc nhìn Tần Trung lần cuối, hừ lạnh rồi xoay người bước đi.
Tần Trung không hề giữ lại, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng họ khuất dần.
Lý Lệ Hoa bước tới đóng cửa, quay sang nhìn con gái, thấy mắt cô hơi đỏ, bà không khỏi đau lòng, bực bội nói với chồng:
“Ông xem, bố nỡ nói những lời như thế kia với Chiêu Chiêu, thật là quá đáng!”
Bà khẽ xoa tay con gái, dịu giọng an ủi:
“Con đừng buồn. Với tính cách của thím hai, một khi giành được nhà cửa rồi, ông bà sẽ chẳng còn giá trị gì với thím ấy nữa. Khi đó, người hối hận sẽ không phải là chúng ta.”
Tần Chiêu Chiêu biết mẹ mình đã hiểu lầm. Cô không đau lòng vì những lời của ông nội, mà vì nhớ đến ông nội kiếp trước—một người từng yêu thương cô vô điều kiện.
Cô nhìn bố mẹ, ánh mắt kiên định: "Bố mẹ, sau này con nhất định sẽ chăm sóc hai người thật chu đáo. Con sẽ chứng minh rằng con gái cũng có thể làm được mọi thứ như con trai."
Lý Lệ Hoa mỉm cười dịu dàng: "Mẹ tin con."
Lục Trầm đứng bên cạnh, nghe cuộc trò chuyện mà lòng có chút nặng nề. Anh sinh ra và lớn lên trong một gia đình ấm áp, nơi ba anh em được đối xử bình đẳng. Thậm chí, em gái Lục Dao còn được bố mẹ và ông bà nội cưng chiều hơn cả anh. Anh không thể hiểu nổi tại sao lại có những bậc cha mẹ vì sinh con gái mà đối xử phân biệt như vậy.
“Không cần nói gì thêm, chúng ta đi thôi!”
Tần Chiêu Chiêu bước nhanh ra cửa, lễ phép nói với ông bà nội:
“Lục Trầm sẽ đưa ông bà về.”
Nhưng ông nội liếc cô một cái, lạnh lùng đáp:
“Con trai tôi còn chẳng nhờ vả được, chẳng lẽ phải trông cậy vào người ngoài sao? Chúng tôi tự có chân, không cần sự tốt bụng của cô. Bố cô sau này chỉ còn cách nhờ vào cô thôi.”
Giọng nói lạnh nhạt ấy khiến Tần Chiêu Chiêu cảm thấy đau lòng. Cô không khỏi nhớ lại hình ảnh ông nội ở kiếp trước – người đã luôn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, che chở cô từng chút một. Nhưng giờ đây, trước mặt cô là một con người hoàn toàn xa lạ.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Nỗi hụt hẫng khiến sống mũi cô cay cay, nước mắt trào lên, nhưng cô cố kìm nén không để rơi xuống.
Thím hai Bùi Hoa thấy vẻ bối rối của Tần Chiêu Chiêu thì trong lòng đắc ý, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy thỏa mãn. Bà ta nhẹ giọng nói, nhưng từng chữ như cố tình châm chọc:
“Bố, chúng ta đi thôi. Hai đứa cháu trai còn đang đợi ở nhà kia kìa. Dù có người không muốn phụng dưỡng bố mẹ, bố vẫn còn chúng con ở đây. Dù có khó khăn đến đâu, vợ chồng con cũng sẽ chăm sóc bố mẹ. Còn có cả hai đứa cháu trai nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nghe vậy, nét mặt ông Tần dịu lại đôi chút. Ông liếc nhìn Tần Trung lần cuối, hừ lạnh rồi xoay người bước đi.
Tần Trung không hề giữ lại, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng họ khuất dần.
Lý Lệ Hoa bước tới đóng cửa, quay sang nhìn con gái, thấy mắt cô hơi đỏ, bà không khỏi đau lòng, bực bội nói với chồng:
“Ông xem, bố nỡ nói những lời như thế kia với Chiêu Chiêu, thật là quá đáng!”
Bà khẽ xoa tay con gái, dịu giọng an ủi:
“Con đừng buồn. Với tính cách của thím hai, một khi giành được nhà cửa rồi, ông bà sẽ chẳng còn giá trị gì với thím ấy nữa. Khi đó, người hối hận sẽ không phải là chúng ta.”
Tần Chiêu Chiêu biết mẹ mình đã hiểu lầm. Cô không đau lòng vì những lời của ông nội, mà vì nhớ đến ông nội kiếp trước—một người từng yêu thương cô vô điều kiện.
Cô nhìn bố mẹ, ánh mắt kiên định: "Bố mẹ, sau này con nhất định sẽ chăm sóc hai người thật chu đáo. Con sẽ chứng minh rằng con gái cũng có thể làm được mọi thứ như con trai."
Lý Lệ Hoa mỉm cười dịu dàng: "Mẹ tin con."
Lục Trầm đứng bên cạnh, nghe cuộc trò chuyện mà lòng có chút nặng nề. Anh sinh ra và lớn lên trong một gia đình ấm áp, nơi ba anh em được đối xử bình đẳng. Thậm chí, em gái Lục Dao còn được bố mẹ và ông bà nội cưng chiều hơn cả anh. Anh không thể hiểu nổi tại sao lại có những bậc cha mẹ vì sinh con gái mà đối xử phân biệt như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro