Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 467
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Người vốn điềm tĩnh như anh cũng không khỏi khó chịu khi chứng kiến cảnh này. Anh bỗng lên tiếng: "Bố mẹ, từ nay về sau con sẽ là con trai của hai người. Con sẽ cùng Chiêu Chiêu chăm lo cho bố mẹ. Năm nay, chúng con sẽ ở lại đây đón Tết với bố mẹ."
Lời của anh khiến cả Tần Trung, Lý Lệ Hoa và Tần Chiêu Chiêu đều bất ngờ. Theo truyền thống, năm đầu tiên sau khi kết hôn, hai vợ chồng phải đón Tết ở nhà chồng.
Lý Lệ Hoa vội xua tay: "Không được đâu con. Hai đứa làm vậy sẽ khiến bố mẹ con hiểu lầm hai ông bà này không biết lễ nghĩa, người ngoài cũng sẽ bàn ra tán vào. Bố mẹ biết hai con lo cho mình, nhưng thật ra bố mẹ cũng chẳng để ý chuyện này. Nếu thực sự muốn, thì qua mùng hai, mùng ba sang thăm cũng được."
Tần Trung tuy rất muốn giữ con gái và con rể ở lại, nhưng ông hiểu không thể ích kỷ như vậy. Bố mẹ vợ của Lục Trầm vốn là người rộng lượng, ông không muốn khiến họ phật ý.
Lục Trầm nghĩ bố mẹ vợ e ngại gia đình mình phản đối, anh cười nhẹ: "Không sao đâu ạ. Bố mẹ con rất cởi mở, không câu nệ mấy chuyện này đâu. Ở nhà còn có anh chị và em gái con ở bên cạnh họ rồi."
Nhưng Lý Lệ Hoa vẫn lắc đầu: "Vẫn không được đâu con. Hai đứa mới cưới chưa tròn năm, theo phong tục, năm đầu tiên phải đón Tết ở nhà chồng."
Tần Chiêu Chiêu hiểu tính bố mẹ mình. Cô biết dù có thuyết phục thế nào, họ cũng không thay đổi quyết định, bèn nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thôi, nghe lời bố mẹ đi anh, tôn trọng truyền thống vẫn hơn. Qua Tết chúng mình quay lại cũng chưa muộn."
Lục Trầm nhìn cô, thấy ánh mắt kiên quyết, đành gật đầu đồng ý.
Sau đó, hai người ở lại trò chuyện thêm một lúc, đến khi trời tối hẳn. Nhìn đồng hồ đã gần bảy giờ, họ tạm biệt bố mẹ để trở về nhà.
Vừa bước vào nhà, họ thấy phòng khách náo nhiệt hơn hẳn. Trừ bố chồng và anh trai Lục Trầm, tất cả mọi người trong nhà đều có mặt, đang quây quần trước chiếc tivi 24 inch xem hoạt hình Đại Náo Thiên Cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hai chị em Á Á, Thanh Thanh ngồi dựa vào Lục Dao, chăm chú dán mắt vào màn hình.
Dư Hoa nhìn thấy con trai và con dâu trở về, lập tức đứng dậy, nở nụ cười tươi: "Hai con ăn tối chưa? Mẹ nấu gì cho hai đứa ăn nhé?"
Lục Trầm kéo Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống sofa, dịu dàng đáp: "Bọn con ăn rồi ạ. Bố và anh đâu rồi mẹ?"
Nụ cười trên mặt Dư Hoa bỗng nhiên vụt tắt. Bà thở dài: "Chị dâu con vừa làm ầm lên, đòi đưa các con đi. Cả khu tập thể đều nghe thấy. Anh trai con đã đưa chị ấy đi rồi, còn bố con thì giận quá, vào phòng nghỉ luôn."
Tần Chiêu Chiêu kinh ngạc: "Chuyện xảy ra lúc nào vậy mẹ?"
"Khoảng bốn giờ chiều. Giờ không biết thế nào rồi, mẹ lo quá." Bà cau mày, gương mặt đầy lo lắng.
Lục Trầm khẽ vỗ vai mẹ, an ủi: "Mẹ đừng lo. Anh con và chị dâu đều là người lớn, họ tự giải quyết được mà."
Dư Hoa thở dài: "Các con về một lần không dễ dàng, Chiêu Chiêu còn đang mang thai, vậy mà vợ chồng anh con cứ gây chuyện thế này. Nếu biết trước, mẹ đã không để hai đứa về rồi."
Tần Chiêu Chiêu dịu dàng nắm lấy tay mẹ chồng, nhẹ giọng nói: "Mẹ đừng lo cho con, con thật sự không sao. Vợ chồng nào chẳng có lúc cãi vã, biết đâu tối nay họ lại làm lành thì sao?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lời an ủi của cô khiến Dư Hoa nhẹ nhõm phần nào, nở một nụ cười yếu ớt: "Con đúng là biết cách nói chuyện, mong là mọi chuyện sẽ đúng như con nói."
Lục Dao ngồi bên cạnh lại không lạc quan như vậy. Cô nhíu mày, hừ nhẹ: "Mẹ, chị, hai người đừng kỳ vọng nhiều quá. Chị dâu đã khiến anh con gầy rộc trông chẳng ra hồn người. Vừa rồi chị ấy còn đến nhà đòi con, la lối om sòm ngay trước cửa, chẳng còn chút phẩm cách nào của một giáo viên. Hai đứa nhỏ cũng sợ đến mức không dám lại gần chị ấy. Con thấy, anh con đã cạn tình với chị dâu rồi, hai người đó chắc chắn không thể làm lành được đâu."
Lời của anh khiến cả Tần Trung, Lý Lệ Hoa và Tần Chiêu Chiêu đều bất ngờ. Theo truyền thống, năm đầu tiên sau khi kết hôn, hai vợ chồng phải đón Tết ở nhà chồng.
Lý Lệ Hoa vội xua tay: "Không được đâu con. Hai đứa làm vậy sẽ khiến bố mẹ con hiểu lầm hai ông bà này không biết lễ nghĩa, người ngoài cũng sẽ bàn ra tán vào. Bố mẹ biết hai con lo cho mình, nhưng thật ra bố mẹ cũng chẳng để ý chuyện này. Nếu thực sự muốn, thì qua mùng hai, mùng ba sang thăm cũng được."
Tần Trung tuy rất muốn giữ con gái và con rể ở lại, nhưng ông hiểu không thể ích kỷ như vậy. Bố mẹ vợ của Lục Trầm vốn là người rộng lượng, ông không muốn khiến họ phật ý.
Lục Trầm nghĩ bố mẹ vợ e ngại gia đình mình phản đối, anh cười nhẹ: "Không sao đâu ạ. Bố mẹ con rất cởi mở, không câu nệ mấy chuyện này đâu. Ở nhà còn có anh chị và em gái con ở bên cạnh họ rồi."
Nhưng Lý Lệ Hoa vẫn lắc đầu: "Vẫn không được đâu con. Hai đứa mới cưới chưa tròn năm, theo phong tục, năm đầu tiên phải đón Tết ở nhà chồng."
Tần Chiêu Chiêu hiểu tính bố mẹ mình. Cô biết dù có thuyết phục thế nào, họ cũng không thay đổi quyết định, bèn nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thôi, nghe lời bố mẹ đi anh, tôn trọng truyền thống vẫn hơn. Qua Tết chúng mình quay lại cũng chưa muộn."
Lục Trầm nhìn cô, thấy ánh mắt kiên quyết, đành gật đầu đồng ý.
Sau đó, hai người ở lại trò chuyện thêm một lúc, đến khi trời tối hẳn. Nhìn đồng hồ đã gần bảy giờ, họ tạm biệt bố mẹ để trở về nhà.
Vừa bước vào nhà, họ thấy phòng khách náo nhiệt hơn hẳn. Trừ bố chồng và anh trai Lục Trầm, tất cả mọi người trong nhà đều có mặt, đang quây quần trước chiếc tivi 24 inch xem hoạt hình Đại Náo Thiên Cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hai chị em Á Á, Thanh Thanh ngồi dựa vào Lục Dao, chăm chú dán mắt vào màn hình.
Dư Hoa nhìn thấy con trai và con dâu trở về, lập tức đứng dậy, nở nụ cười tươi: "Hai con ăn tối chưa? Mẹ nấu gì cho hai đứa ăn nhé?"
Lục Trầm kéo Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống sofa, dịu dàng đáp: "Bọn con ăn rồi ạ. Bố và anh đâu rồi mẹ?"
Nụ cười trên mặt Dư Hoa bỗng nhiên vụt tắt. Bà thở dài: "Chị dâu con vừa làm ầm lên, đòi đưa các con đi. Cả khu tập thể đều nghe thấy. Anh trai con đã đưa chị ấy đi rồi, còn bố con thì giận quá, vào phòng nghỉ luôn."
Tần Chiêu Chiêu kinh ngạc: "Chuyện xảy ra lúc nào vậy mẹ?"
"Khoảng bốn giờ chiều. Giờ không biết thế nào rồi, mẹ lo quá." Bà cau mày, gương mặt đầy lo lắng.
Lục Trầm khẽ vỗ vai mẹ, an ủi: "Mẹ đừng lo. Anh con và chị dâu đều là người lớn, họ tự giải quyết được mà."
Dư Hoa thở dài: "Các con về một lần không dễ dàng, Chiêu Chiêu còn đang mang thai, vậy mà vợ chồng anh con cứ gây chuyện thế này. Nếu biết trước, mẹ đã không để hai đứa về rồi."
Tần Chiêu Chiêu dịu dàng nắm lấy tay mẹ chồng, nhẹ giọng nói: "Mẹ đừng lo cho con, con thật sự không sao. Vợ chồng nào chẳng có lúc cãi vã, biết đâu tối nay họ lại làm lành thì sao?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lời an ủi của cô khiến Dư Hoa nhẹ nhõm phần nào, nở một nụ cười yếu ớt: "Con đúng là biết cách nói chuyện, mong là mọi chuyện sẽ đúng như con nói."
Lục Dao ngồi bên cạnh lại không lạc quan như vậy. Cô nhíu mày, hừ nhẹ: "Mẹ, chị, hai người đừng kỳ vọng nhiều quá. Chị dâu đã khiến anh con gầy rộc trông chẳng ra hồn người. Vừa rồi chị ấy còn đến nhà đòi con, la lối om sòm ngay trước cửa, chẳng còn chút phẩm cách nào của một giáo viên. Hai đứa nhỏ cũng sợ đến mức không dám lại gần chị ấy. Con thấy, anh con đã cạn tình với chị dâu rồi, hai người đó chắc chắn không thể làm lành được đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro