Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 465
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Nghe chồng nói vậy, Lý Lệ Hoa và Tần Chiêu Chiêu mới cảm thấy an lòng.
Ông Tần sắc mặt tối sầm, tức giận đứng bật dậy, chỉ tay vào Tần Trung, giọng đầy trách móc:
“Mày đúng là đồ bất hiếu! Chỉ vì sinh được một đứa con gái mà không chịu sinh thêm đứa nào. Em trai mày thay mày nối dõi tông đường nhà họ Tần, sinh được hai đứa cháu trai. Nó đã vất vả như vậy, mày còn bắt nó gánh trách nhiệm phụng dưỡng bố mẹ hay sao? Mày có còn lương tâm không?”
Tần Chiêu Chiêu vốn dĩ không định lên tiếng vì cô nghĩ đây là chuyện của bề trên, mình không tiện can dự. Nhưng nghe đến đây, cô không thể nào chịu nổi nữa.
“Con trai của chú hai là con cháu nhà chú ấy, không liên quan gì đến bố con cả. Nếu nói về lẽ thường, tài sản thuộc về ai thì trách nhiệm phụng dưỡng cũng thuộc về người đó. Ông bà để lại căn nhà cho chú hai, vậy nghĩa vụ chăm sóc ông bà cũng nên do chú ấy gánh vác nhiều hơn.
Nếu ông bà xử lý không công bằng như vậy, chẳng những khiến mọi người buồn lòng mà còn khiến quan hệ giữa bố con và chú hai ngày càng xa cách. Ông bà nên suy xét thật công bằng.”
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lý Lệ Hoa nghe con gái nói mà lòng hả hê, đây chính là những điều bà muốn nói bấy lâu nay nhưng vì vai vế mà không tiện mở miệng.
Tần Trung nghiêm túc nhìn thẳng vào bố, giọng kiên định:
“Bố, con chưa từng tranh giành căn nhà này. Nhưng phụng dưỡng bố mẹ là trách nhiệm của cả hai anh em, đó là giới hạn của con. Nếu bố vẫn giữ quan điểm của mình, vậy chúng ta không còn gì để nói thêm.”
Ông Tần tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Ông vung tay chỉ vào con trai, giọng quát lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Không ngờ mày lại vô tình vô nghĩa như vậy! Tính toán với em trai từng chút một, đúng là ích kỷ! Tao thật hối hận vì đã sinh ra một đứa con như mày! Không cần ký kết gì nữa, nhà là của tao, tao muốn để lại cho ai thì để, không cần đến sự đồng ý của mày!
Còn ngồi đó làm gì? Về đi!”
Bà Tần từ nãy đến giờ vẫn im lặng, thấy chồng nổi giận thì vội vàng đứng lên, trấn an:
“Ông giận làm gì? Cứ từ từ nói chuyện với các con cho rõ ràng đã. A Trung không phải là đứa vô tình, từ nhỏ nó vẫn luôn thân thiết với em trai mà.”
Bà cụ quay sang nhìn con trai cả, giọng dịu lại:
“Con mau xin lỗi bố đi.”
Tần Trung chậm rãi lắc đầu, giọng điềm tĩnh:
“Mẹ, con không sai. Nếu bố muốn về, con cũng không giữ lại đâu.”
Từ trước đến nay, ông luôn kính trọng và quan tâm bố mẹ. Vì không muốn bố mẹ buồn lòng, ông mãi vẫn chưa ký vào bản thỏa thuận. Nhưng hôm nay, nghe những lời này, ông đã hiểu rõ rằng trong lòng họ chỉ có chú hai. Nếu không, họ sẽ không bao giờ nói ra những lời thiên vị đến mức này.
Bà Tần không ngờ con trai lại thẳng thắn như vậy, tức đến mức run rẩy, chỉ tay vào ông, giọng đầy thất vọng:
“Con làm mẹ quá thất vọng.”
Ông Tần sắc mặt tối sầm, tức giận đứng bật dậy, chỉ tay vào Tần Trung, giọng đầy trách móc:
“Mày đúng là đồ bất hiếu! Chỉ vì sinh được một đứa con gái mà không chịu sinh thêm đứa nào. Em trai mày thay mày nối dõi tông đường nhà họ Tần, sinh được hai đứa cháu trai. Nó đã vất vả như vậy, mày còn bắt nó gánh trách nhiệm phụng dưỡng bố mẹ hay sao? Mày có còn lương tâm không?”
Tần Chiêu Chiêu vốn dĩ không định lên tiếng vì cô nghĩ đây là chuyện của bề trên, mình không tiện can dự. Nhưng nghe đến đây, cô không thể nào chịu nổi nữa.
“Con trai của chú hai là con cháu nhà chú ấy, không liên quan gì đến bố con cả. Nếu nói về lẽ thường, tài sản thuộc về ai thì trách nhiệm phụng dưỡng cũng thuộc về người đó. Ông bà để lại căn nhà cho chú hai, vậy nghĩa vụ chăm sóc ông bà cũng nên do chú ấy gánh vác nhiều hơn.
Nếu ông bà xử lý không công bằng như vậy, chẳng những khiến mọi người buồn lòng mà còn khiến quan hệ giữa bố con và chú hai ngày càng xa cách. Ông bà nên suy xét thật công bằng.”
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lý Lệ Hoa nghe con gái nói mà lòng hả hê, đây chính là những điều bà muốn nói bấy lâu nay nhưng vì vai vế mà không tiện mở miệng.
Tần Trung nghiêm túc nhìn thẳng vào bố, giọng kiên định:
“Bố, con chưa từng tranh giành căn nhà này. Nhưng phụng dưỡng bố mẹ là trách nhiệm của cả hai anh em, đó là giới hạn của con. Nếu bố vẫn giữ quan điểm của mình, vậy chúng ta không còn gì để nói thêm.”
Ông Tần tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Ông vung tay chỉ vào con trai, giọng quát lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Không ngờ mày lại vô tình vô nghĩa như vậy! Tính toán với em trai từng chút một, đúng là ích kỷ! Tao thật hối hận vì đã sinh ra một đứa con như mày! Không cần ký kết gì nữa, nhà là của tao, tao muốn để lại cho ai thì để, không cần đến sự đồng ý của mày!
Còn ngồi đó làm gì? Về đi!”
Bà Tần từ nãy đến giờ vẫn im lặng, thấy chồng nổi giận thì vội vàng đứng lên, trấn an:
“Ông giận làm gì? Cứ từ từ nói chuyện với các con cho rõ ràng đã. A Trung không phải là đứa vô tình, từ nhỏ nó vẫn luôn thân thiết với em trai mà.”
Bà cụ quay sang nhìn con trai cả, giọng dịu lại:
“Con mau xin lỗi bố đi.”
Tần Trung chậm rãi lắc đầu, giọng điềm tĩnh:
“Mẹ, con không sai. Nếu bố muốn về, con cũng không giữ lại đâu.”
Từ trước đến nay, ông luôn kính trọng và quan tâm bố mẹ. Vì không muốn bố mẹ buồn lòng, ông mãi vẫn chưa ký vào bản thỏa thuận. Nhưng hôm nay, nghe những lời này, ông đã hiểu rõ rằng trong lòng họ chỉ có chú hai. Nếu không, họ sẽ không bao giờ nói ra những lời thiên vị đến mức này.
Bà Tần không ngờ con trai lại thẳng thắn như vậy, tức đến mức run rẩy, chỉ tay vào ông, giọng đầy thất vọng:
“Con làm mẹ quá thất vọng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro