Thập Niên 70: Tôi Trồng Rau Nuôi Cá
Chương 19
Nhiếp Chính Vương
2025-03-29 07:17:37
Sau bao khó khăn, vất vả, cuộc sống của người dân trong làng đã khởi sắc rõ rệt. Hợp tác xã nông nghiệp hoạt động ngày càng hiệu quả, mang lại thu nhập ổn định cho các hộ gia đình. Những ngôi nhà tranh tre dột nát được thay thế bằng những ngôi nhà xây kiên cố, khang trang. Đường làng ngõ xóm được bê tông hóa, sạch sẽ, thoáng mát. Trẻ em được đến trường học đầy đủ, cuộc sống ấm no, hạnh phúc.
Một buổi sáng mùa xuân, ánh nắng vàng rực rỡ trải khắp cánh đồng lúa xanh mơn mởn. Lưu Phi Phi đi dọc bờ ruộng, ngắm nhìn thành quả lao động của mình và mọi người trong hợp tác xã, trong lòng tràn ngập niềm vui và tự hào.
“Phi Phi, cháu làm tốt lắm!” Ông Năm, trưởng thôn, vỗ vai Lưu Phi Phi, giọng nói ấm áp. “Nhờ cháu mà làng mình thay đổi nhiều quá.”
“Dạ, đây là công sức của tất cả mọi người ạ.” Lưu Phi Phi khiêm tốn đáp.
“Không, phải công nhận cháu là người đưa đường dẫn lối. Nếu không có cháu, làng mình chắc vẫn còn nghèo khó lắm.” Ông Năm nói tiếp.
Lưu Phi Phi mỉm cười. Cô nhớ lại những ngày đầu tiên đến ngôi làng này, khi cô còn bỡ ngỡ, lúng túng trước cuộc sống mới. Giờ đây, cô đã thực sự hòa nhập vào cộng đồng, trở thành một phần không thể thiếu của ngôi làng.
“Phi Phi, trưa nay nhà bác làm cơm, cháu sang ăn cơm với gia đình bác nhé!” Bà Tư gọi với sang.
“Dạ, cháu cảm ơn bác ạ.” Lưu Phi Phi đáp. Cô cảm nhận được tình cảm chân thành, ấm áp của mọi người dành cho mình.
Buổi trưa, Lưu Phi Phi sang nhà bà Tư ăn cơm. Bữa cơm đơn giản với cá kho, rau luộc, canh chua, nhưng đầy ắp tiếng cười nói.
“Phi Phi, cháu ăn nhiều vào nhé! Dạo này cháu gầy đi đấy.” Bà Tư gắp thức ăn cho Lưu Phi Phi.
“Dạ vâng ạ.” Lưu Phi Phi cười tươi. Cô cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của bà Tư.
Sau bữa cơm, Lưu Phi Phi cùng bà Tư ra vườn trò chuyện.
“Phi Phi, cháu có dự định gì cho tương lai không?” Bà Tư hỏi.
Lưu Phi Phi suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Cháu muốn tiếp tục phát triển hợp tác xã, mở rộng quy mô sản xuất, nâng cao thu nhập cho người dân. Cháu cũng muốn xây dựng một trung tâm đào tạo nghề cho thanh niên trong làng, giúp các bạn có thêm kiến thức, kỹ năng để tự lập trong cuộc sống.”
“Ý kiến hay đấy! Bác ủng hộ cháu hết mình.” Bà Tư vui mừng nói.
Lưu Phi Phi cảm thấy vui vì được mọi người tin tưởng và ủng hộ. Cô biết rằng, con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng cô sẽ không ngừng cố gắng, để đáp lại sự kỳ vọng của mọi người.
Những ngày tiếp theo, Lưu Phi Phi tích cực triển khai các dự định của mình. Cô làm việc không biết mệt mỏi, từ việc lên kế hoạch, tìm kiếm nguồn vốn, đến việc tuyển dụng nhân sự, đào tạo kỹ thuật…
Cô cũng thường xuyên tổ chức các buổi họp dân, lắng nghe ý kiến của mọi người, để điều chỉnh kế hoạch cho phù hợp với thực tế.
Dần dần, hợp tác xã ngày càng phát triển, mở rộng sang nhiều lĩnh vực khác, như chế biến nông sản, thủ công mỹ nghệ… Thu nhập của người dân ngày càng tăng, đời sống ngày càng ấm no.
Trung tâm đào tạo nghề cũng được xây dựng và đi vào hoạt động. Nhiều thanh niên trong làng được học nghề, có việc làm ổn định.
Ngôi làng nhỏ bé ngày nào giờ đây đã thay da đổi thịt. Không còn những ngôi nhà tranh tre dột nát, thay vào đó là những ngôi nhà ngang trang, kiên cố. Đường làng ngõ xóm được bê tông hóa, sạch sẽ, thoáng mát. Trẻ em được đến trường đầy đủ. Cuộc sống của người dân đã sang một trang mới.
Một buổi sáng mùa xuân, ánh nắng vàng rực rỡ trải khắp cánh đồng lúa xanh mơn mởn. Lưu Phi Phi đi dọc bờ ruộng, ngắm nhìn thành quả lao động của mình và mọi người trong hợp tác xã, trong lòng tràn ngập niềm vui và tự hào.
“Phi Phi, cháu làm tốt lắm!” Ông Năm, trưởng thôn, vỗ vai Lưu Phi Phi, giọng nói ấm áp. “Nhờ cháu mà làng mình thay đổi nhiều quá.”
“Dạ, đây là công sức của tất cả mọi người ạ.” Lưu Phi Phi khiêm tốn đáp.
“Không, phải công nhận cháu là người đưa đường dẫn lối. Nếu không có cháu, làng mình chắc vẫn còn nghèo khó lắm.” Ông Năm nói tiếp.
Lưu Phi Phi mỉm cười. Cô nhớ lại những ngày đầu tiên đến ngôi làng này, khi cô còn bỡ ngỡ, lúng túng trước cuộc sống mới. Giờ đây, cô đã thực sự hòa nhập vào cộng đồng, trở thành một phần không thể thiếu của ngôi làng.
“Phi Phi, trưa nay nhà bác làm cơm, cháu sang ăn cơm với gia đình bác nhé!” Bà Tư gọi với sang.
“Dạ, cháu cảm ơn bác ạ.” Lưu Phi Phi đáp. Cô cảm nhận được tình cảm chân thành, ấm áp của mọi người dành cho mình.
Buổi trưa, Lưu Phi Phi sang nhà bà Tư ăn cơm. Bữa cơm đơn giản với cá kho, rau luộc, canh chua, nhưng đầy ắp tiếng cười nói.
“Phi Phi, cháu ăn nhiều vào nhé! Dạo này cháu gầy đi đấy.” Bà Tư gắp thức ăn cho Lưu Phi Phi.
“Dạ vâng ạ.” Lưu Phi Phi cười tươi. Cô cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của bà Tư.
Sau bữa cơm, Lưu Phi Phi cùng bà Tư ra vườn trò chuyện.
“Phi Phi, cháu có dự định gì cho tương lai không?” Bà Tư hỏi.
Lưu Phi Phi suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Cháu muốn tiếp tục phát triển hợp tác xã, mở rộng quy mô sản xuất, nâng cao thu nhập cho người dân. Cháu cũng muốn xây dựng một trung tâm đào tạo nghề cho thanh niên trong làng, giúp các bạn có thêm kiến thức, kỹ năng để tự lập trong cuộc sống.”
“Ý kiến hay đấy! Bác ủng hộ cháu hết mình.” Bà Tư vui mừng nói.
Lưu Phi Phi cảm thấy vui vì được mọi người tin tưởng và ủng hộ. Cô biết rằng, con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng cô sẽ không ngừng cố gắng, để đáp lại sự kỳ vọng của mọi người.
Những ngày tiếp theo, Lưu Phi Phi tích cực triển khai các dự định của mình. Cô làm việc không biết mệt mỏi, từ việc lên kế hoạch, tìm kiếm nguồn vốn, đến việc tuyển dụng nhân sự, đào tạo kỹ thuật…
Cô cũng thường xuyên tổ chức các buổi họp dân, lắng nghe ý kiến của mọi người, để điều chỉnh kế hoạch cho phù hợp với thực tế.
Dần dần, hợp tác xã ngày càng phát triển, mở rộng sang nhiều lĩnh vực khác, như chế biến nông sản, thủ công mỹ nghệ… Thu nhập của người dân ngày càng tăng, đời sống ngày càng ấm no.
Trung tâm đào tạo nghề cũng được xây dựng và đi vào hoạt động. Nhiều thanh niên trong làng được học nghề, có việc làm ổn định.
Ngôi làng nhỏ bé ngày nào giờ đây đã thay da đổi thịt. Không còn những ngôi nhà tranh tre dột nát, thay vào đó là những ngôi nhà ngang trang, kiên cố. Đường làng ngõ xóm được bê tông hóa, sạch sẽ, thoáng mát. Trẻ em được đến trường đầy đủ. Cuộc sống của người dân đã sang một trang mới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro