Thập Niên 70: Tôi Trồng Rau Nuôi Cá
Chương 1
Nhiếp Chính Vương
2025-03-29 07:17:37
"Ưm..." Một tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra từ đôi môi khô nứt nẻ. Lưu Phi Phi cố gắng mở mắt, mí mắt nặng trĩu như đeo chì. Hình ảnh mờ ảo đập vào mắt cô, không phải là căn phòng dát vàng lộng lẫy, không phải là màn lụa thêu phượng hoàng tinh xảo mà cô vẫn quen thuộc. Thay vào đó là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ - bốn bức tường đất loang lổ, mái tranh xơ xác, ánh sáng lờ mờ len lỏi qua những khe hở nhỏ. Mùi ẩm mốc, mùi rơm rạ xộc thẳng vào mũi khiến cô nhăn mặt.
"Đây là... đâu?" Lưu Phi Phi thều thào, giọng khàn đặc như tiếng quạ kêu. Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhức như bị xe cán qua. Đầu cô ong ong, ký ức hỗn loạn như một mớ bòng bong. Cô nhớ rõ mình đang ở trong yến tiệc mừng sinh nhật, đang nâng ly rượu mừng cùng hoàng huynh, rồi đột nhiên… bóng tối.
"Phi Phi! Con tỉnh rồi! Ơn trời đất!" Một giọng nói run run vang lên bên tai, kéo Lưu Phi Phi trở về thực tại. Cô quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, gương mặt hốc hác, khắc khổ, đôi mắt đỏ hoe đầy lo lắng. Quần áo bà bạc màu, vá chằng vá đụp.
"Ngươi... là ai?" Lưu Phi Phi hỏi, giọng vẫn còn yếu ớt. Cô cảm thấy xa lạ với người phụ nữ này, nhưng lại có một tia ấm áp mơ hồ len lỏi trong lòng.
Người phụ nữ sững người, đôi mắt mở to kinh ngạc. "Phi Phi, con… con không nhận ra mẹ sao? Con bị sốt cao mấy ngày nay, mê sảng suốt, làm mẹ lo quá!"
"Mẹ?" Lưu Phi Phi nhíu mày. Cô là công chúa Lưu Phi Phi, con gái yêu của Hoàng đế, sao lại có một người mẹ quê mùa như thế này? Chẳng lẽ… đây là một giấc mơ? Một giấc mơ kỳ quặc và đáng sợ.
"Phi Phi! Con tỉnh rồi! Ơn trời đất!" Một giọng nói run run vang lên bên tai, kéo Lưu Phi Phi trở về thực tại. Cô quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, gương mặt hốc hác, khắc khổ, đôi mắt đỏ hoe đầy lo lắng. Quần áo bà bạc màu, vá chằng vá đụp.
"Ngươi... là ai?" Lưu Phi Phi hỏi, giọng vẫn còn yếu ớt. Cô cảm thấy xa lạ với người phụ nữ này, nhưng lại có một tia ấm áp mơ hồ len lỏi trong lòng.
Người phụ nữ sững người, đôi mắt mở to kinh ngạc. "Phi Phi, con… con không nhận ra mẹ sao? Con bị sốt cao mấy ngày nay, mê sảng suốt, làm mẹ lo quá!"
"Mẹ?" Lưu Phi Phi nhíu mày. Cô là công chúa Lưu Phi Phi, con gái yêu của Hoàng đế, sao lại có một người mẹ quê mùa như thế này? Chẳng lẽ… đây là một giấc mơ? Một giấc mơ kỳ quặc và đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro