Chương 7
Tiểu Thần
2025-03-07 15:01:55
Anh ta trông bụi bặm phong trần, dường như đã chạy đi rất nhiều nơi.
Thấy là tôi, anh ta thở phào nhẹ nhõm, “Tìm được em rồi, không sao là tốt rồi… Không sao là tốt rồi.”
Tôi im lặng, còn tưởng anh ta vừa mở miệng ra, sẽ lại trách mắng tôi.
“Được rồi, đừng giận nữa, về với anh đi.” Giang Dục Thành chen vào phòng, định giúp tôi thu dọn đồ đạc.
Tôi nhanh tay lẹ mắt đè lá thư viết dở xuống dưới quyển sách.
Nhưng ánh mắt anh ta lại dừng trên chiếc vòng bạc trên bọc hành lý, sắc mặt anh ta biến đổi cầm chiếc vòng lên,
“Sao chiếc vòng này lại ở chỗ em?”
Tôi ngẩn người, hối hận vì mình đã không cất đồ cẩn thận.
“Buổi chiều Niệm Niệm lục đồ của em, một chiếc chuông bị rơi ra, em sửa lại một chút.”
Chiếc vòng này là tín vật đính ước giữa tôi và anh ta hồi nhỏ, lần trước tôi đã lấy lại rồi.
Vẻ mặt Giang Dục Thành trở nên kỳ lạ, “Ý anh là, sao chiếc vòng này lại ở chỗ em? Chẳng phải nó nên ở chỗ mẹ anh sao?”
Tôi đang vắt óc nghĩ xem nên giải thích thế nào, anh ta lại tự dưng bật cười, “Anh hiểu rồi, là mẹ anh bảo em mang đến cho anh đúng không?”
Vừa nói vừa bỏ chiếc vòng về lại bọc hành lý, “Cứ để ở chỗ em đi, dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, của anh cũng là của em, em cứ cất chung hết đi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tay vẫn đè chặt trên bọc hành lý.
Giang Dục Thành nhíu mày, “Sao thế? Vẫn còn giận à? Niệm Niệm không đúng, nhưng con bé vẫn còn là một đứa trẻ, em đừng làm ầm ĩ nữa!”
“Em có biết em tự ý bỏ đi, Tuyết Đình lo lắng cho em thế nào không?”
“Cô ấy tối muộn một mình chạy đi tìm em, đến cả đầu gối cũng bị ngã trầy da rồi, giờ vẫn còn nằm ở nhà đấy!”
“Anh cũng thấy lạ, Niệm Niệm vốn ngoan ngoãn lắm, từ khi em về cứ luôn xảy ra xung đột với con bé, em…”
Giang Dục Thành còn muốn nói gì đó, thấy tôi hờ hững nhìn anh ta, anh ta bỗng dưng mấp máy môi, lại không thể nói tiếp được.
Tôi bỗng dưng bật cười, “Anh biết không? Buổi chiều con gái ‘ruột’ của anh lục bọc hành lý của em, em đã bảo ‘cút’.”
“Nhưng Tuyết Đình của anh nói em không có tư cách bảo cô ta cút.”
“Cô ta còn nói cho dù em có kết hôn với anh, em cũng không tranh lại được với cô ta.”
Tôi chăm chú nhìn sắc mặt người đàn ông trước mặt từng chút một biến đổi, “Cái gì mà con gái ‘ruột’? Đó là con gái nuôi!”
Tôi không để ý đến anh ta, tiếp tục nói, “Anh luôn lấy danh nghĩa chăm sóc vợ của bạn thân đã khuất để tiếp cận cô ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nhưng nếu bạn thân của anh biết anh chăm sóc vợ mình như thế này, anh nói xem nắp quan tài của anh ta có giữ nổi không?”
Nụ cười chế giễu của tôi, cùng sự thật trần trụi đã vạch trần sự tự lừa dối của Giang Dục Thành.
Sắc mặt anh ta đại biến, dường như cả người đều run rẩy.
Một lúc lâu sau, anh ta mới khó khăn nói, “Nếu em đã không muốn về, vậy thì cứ ở đây mà tự kiểm điểm bản thân đi!”
“Vài hôm nữa anh sẽ đến đón em!”
Giang Dục Thành chật vật quay người bỏ chạy, “Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phụ bạc em, anh về sẽ đi xin giấy đăng ký kết hôn ngay!”
Nghe tiếng bước chân vội vã xa dần, tôi mặt vô cảm đóng cửa phòng lại.
Thật nực cười.
Cứ như thể trong mắt anh ta, việc anh ta bằng lòng xin giấy đăng ký kết hôn, bằng lòng kết hôn với tôi, là một ân huệ lớn lao lắm vậy.
Tôi đáng lẽ phải cảm kích đến rơi nước mắt mới phải.
18
Ngày hôm sau, tôi đến chỗ thầy giáo lấy vé tàu.
Thầy sợ tôi không mua được vé ngồi, đã sớm nhờ người quen giúp tôi mua vé, đồng thời cũng dặn dò những người quen ở vùng Tây Bắc, bảo họ chiếu cố tôi một chút.
Tôi cùng thầy giáo ăn cơm trưa, buổi chiều lại đi mua một chút đặc sản địa phương, chuẩn bị mang đến cho bạn cùng phòng ở đại học.
Đêm cuối cùng, tôi lên giường đi ngủ sớm.
Tôi cứ tưởng đêm nay mình sẽ mất ngủ, sẽ luyến tiếc, sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng thật bất ngờ, vừa nằm xuống, tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, giao lá thư đã viết xong cho lễ tân nhà trọ, tôi liền trả phòng, kéo hành lý ra ga tàu.
19
Chuyến tàu hai ngày hai đêm, lắc lư chòng chành, tôi chỉ có thể mơ màng ngủ được một chút.
Đến khi trải qua chặng đường dài gian nan đến trường, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Làm xong thủ tục nhập học, tiếp theo chính là những bài vở căng thẳng.
Tiền kiếp, tôi không có cơ hội bước chân vào cánh cổng trường đại học, lần này, tôi vô cùng trân trọng cơ hội này.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thấy là tôi, anh ta thở phào nhẹ nhõm, “Tìm được em rồi, không sao là tốt rồi… Không sao là tốt rồi.”
Tôi im lặng, còn tưởng anh ta vừa mở miệng ra, sẽ lại trách mắng tôi.
“Được rồi, đừng giận nữa, về với anh đi.” Giang Dục Thành chen vào phòng, định giúp tôi thu dọn đồ đạc.
Tôi nhanh tay lẹ mắt đè lá thư viết dở xuống dưới quyển sách.
Nhưng ánh mắt anh ta lại dừng trên chiếc vòng bạc trên bọc hành lý, sắc mặt anh ta biến đổi cầm chiếc vòng lên,
“Sao chiếc vòng này lại ở chỗ em?”
Tôi ngẩn người, hối hận vì mình đã không cất đồ cẩn thận.
“Buổi chiều Niệm Niệm lục đồ của em, một chiếc chuông bị rơi ra, em sửa lại một chút.”
Chiếc vòng này là tín vật đính ước giữa tôi và anh ta hồi nhỏ, lần trước tôi đã lấy lại rồi.
Vẻ mặt Giang Dục Thành trở nên kỳ lạ, “Ý anh là, sao chiếc vòng này lại ở chỗ em? Chẳng phải nó nên ở chỗ mẹ anh sao?”
Tôi đang vắt óc nghĩ xem nên giải thích thế nào, anh ta lại tự dưng bật cười, “Anh hiểu rồi, là mẹ anh bảo em mang đến cho anh đúng không?”
Vừa nói vừa bỏ chiếc vòng về lại bọc hành lý, “Cứ để ở chỗ em đi, dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, của anh cũng là của em, em cứ cất chung hết đi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tay vẫn đè chặt trên bọc hành lý.
Giang Dục Thành nhíu mày, “Sao thế? Vẫn còn giận à? Niệm Niệm không đúng, nhưng con bé vẫn còn là một đứa trẻ, em đừng làm ầm ĩ nữa!”
“Em có biết em tự ý bỏ đi, Tuyết Đình lo lắng cho em thế nào không?”
“Cô ấy tối muộn một mình chạy đi tìm em, đến cả đầu gối cũng bị ngã trầy da rồi, giờ vẫn còn nằm ở nhà đấy!”
“Anh cũng thấy lạ, Niệm Niệm vốn ngoan ngoãn lắm, từ khi em về cứ luôn xảy ra xung đột với con bé, em…”
Giang Dục Thành còn muốn nói gì đó, thấy tôi hờ hững nhìn anh ta, anh ta bỗng dưng mấp máy môi, lại không thể nói tiếp được.
Tôi bỗng dưng bật cười, “Anh biết không? Buổi chiều con gái ‘ruột’ của anh lục bọc hành lý của em, em đã bảo ‘cút’.”
“Nhưng Tuyết Đình của anh nói em không có tư cách bảo cô ta cút.”
“Cô ta còn nói cho dù em có kết hôn với anh, em cũng không tranh lại được với cô ta.”
Tôi chăm chú nhìn sắc mặt người đàn ông trước mặt từng chút một biến đổi, “Cái gì mà con gái ‘ruột’? Đó là con gái nuôi!”
Tôi không để ý đến anh ta, tiếp tục nói, “Anh luôn lấy danh nghĩa chăm sóc vợ của bạn thân đã khuất để tiếp cận cô ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nhưng nếu bạn thân của anh biết anh chăm sóc vợ mình như thế này, anh nói xem nắp quan tài của anh ta có giữ nổi không?”
Nụ cười chế giễu của tôi, cùng sự thật trần trụi đã vạch trần sự tự lừa dối của Giang Dục Thành.
Sắc mặt anh ta đại biến, dường như cả người đều run rẩy.
Một lúc lâu sau, anh ta mới khó khăn nói, “Nếu em đã không muốn về, vậy thì cứ ở đây mà tự kiểm điểm bản thân đi!”
“Vài hôm nữa anh sẽ đến đón em!”
Giang Dục Thành chật vật quay người bỏ chạy, “Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phụ bạc em, anh về sẽ đi xin giấy đăng ký kết hôn ngay!”
Nghe tiếng bước chân vội vã xa dần, tôi mặt vô cảm đóng cửa phòng lại.
Thật nực cười.
Cứ như thể trong mắt anh ta, việc anh ta bằng lòng xin giấy đăng ký kết hôn, bằng lòng kết hôn với tôi, là một ân huệ lớn lao lắm vậy.
Tôi đáng lẽ phải cảm kích đến rơi nước mắt mới phải.
18
Ngày hôm sau, tôi đến chỗ thầy giáo lấy vé tàu.
Thầy sợ tôi không mua được vé ngồi, đã sớm nhờ người quen giúp tôi mua vé, đồng thời cũng dặn dò những người quen ở vùng Tây Bắc, bảo họ chiếu cố tôi một chút.
Tôi cùng thầy giáo ăn cơm trưa, buổi chiều lại đi mua một chút đặc sản địa phương, chuẩn bị mang đến cho bạn cùng phòng ở đại học.
Đêm cuối cùng, tôi lên giường đi ngủ sớm.
Tôi cứ tưởng đêm nay mình sẽ mất ngủ, sẽ luyến tiếc, sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng thật bất ngờ, vừa nằm xuống, tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, giao lá thư đã viết xong cho lễ tân nhà trọ, tôi liền trả phòng, kéo hành lý ra ga tàu.
19
Chuyến tàu hai ngày hai đêm, lắc lư chòng chành, tôi chỉ có thể mơ màng ngủ được một chút.
Đến khi trải qua chặng đường dài gian nan đến trường, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Làm xong thủ tục nhập học, tiếp theo chính là những bài vở căng thẳng.
Tiền kiếp, tôi không có cơ hội bước chân vào cánh cổng trường đại học, lần này, tôi vô cùng trân trọng cơ hội này.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro