Chương 6
Tiểu Thần
2025-03-07 15:01:55
14
Đêm đó, Giang Dục Thành trải chiếu ngủ dưới sàn phòng khách.
15
Sáng sớm hôm sau, tôi dậy sớm, thu dọn hết đồ đạc cá nhân, chuẩn bị đi tìm nhà trọ rồi quay lại lấy hành lý sau.
Vừa mở cửa ra, đã thấy Giang Dục Thành đã làm xong bữa sáng.
Niệm Niệm vừa nhìn thấy tôi, liền hừ một tiếng, kéo bữa sáng về phía mình và Lục Tuyết Đình.
Giang Dục Thành bưng đĩa trứng ốp lết ra, thấy tôi thì cười nói, “Dậy rồi à? Mau lại đây ăn sáng, anh rán trứng ốp lết này.”
Quay đầu nhìn đồ ăn trước mặt Niệm Niệm và Lục Tuyết Đình, anh ta cười gượng gạo, “Niệm Niệm ngoan, chia cho dì một ít có được không?”
Tôi không để ý đến mấy người họ, đi thẳng ra khỏi nhà.
Nhà trọ duy nhất gần đây cách nhà tôi một con phố, tôi thuê một phòng rẻ nhất, ba ngày hai mươi mốt tệ.
Trả tiền phòng và tiền cọc xong, tôi mới ghé vào quán ăn sáng ven đường mua bánh bao và quẩy nóng.
Ai ngờ khi quay về, tôi lại thấy bọc hành lý đã được mở ra, đồ đạc bên trong bị vứt lung tung khắp nơi.
Giấy báo nhập học của tôi bị Niệm Niệm xé toạc, con bé đang bò trên bàn dùng giấy báo của tôi gấp máy bay giấy.
Đầu óc tôi ong lên, “Cháu đang làm cái gì hả?!!”
Tôi giật lại giấy báo nhập học, Niệm Niệm bị tôi làm cho giật mình, ngã nhào xuống đất từ trên bàn.
Tiếng khóc xé lòng của đứa trẻ, thu hút Lục Tuyết Đình từ phòng bên cạnh chạy sang.
“Cô làm cái gì đấy? Ai cho phép cô bắt nạt Niệm Niệm hả!!” Lục Tuyết Đình đẩy mạnh tôi một cái, xót xa ôm con bé vào lòng.
Tôi tức giận đến run cả người, cẩn thận mở tờ giấy báo nhập học ra,
“Tôi bắt nạt nó? Cô không nhìn xem nó đã làm cái gì à!”
“Ai cho phép các người động vào đồ của tôi hả?! Cút ra ngoài cho tôi!”
Lục Tuyết Đình ôm con bé đứng dậy, lạnh lùng nhìn tôi,
“Hừ, cô còn chưa kết hôn với anh Giang, ở đây không đến lượt cô làm chủ!”
Cô ta ôm con bé đi đến cửa, lại dừng bước một chút, quay đầu lại.
“Cho dù cô có thật sự kết hôn rồi, cô cũng không tranh lại được với tôi đâu.”
Cửa phòng “rầm” một tiếng đóng sập lại.
Sự thù địch của Lục Tuyết Đình đối với tôi, luôn lộ rõ mỗi khi Giang Dục Thành vắng mặt.
16
Trước đây tôi từng tự ti, từng nhút nhát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô ta xinh đẹp, công việc tốt, được coi là trụ cột của đoàn văn công.
Tôi luôn cảm thấy mình không thể so sánh được với cô ta.
Nhưng sống lại một lần nữa, tôi mới thực sự buông bỏ được.
Tại sao tôi phải so đo với cô ta?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trong lòng Giang Dục Thành, đương nhiên Lục Tuyết Đình quan trọng hơn.
Nhưng ngoài Giang Dục Thành ra, cuộc đời tôi không còn gì khác nữa sao?
Tôi còn có thể học đại học, tôi có thể góp một phần sức lực vào xây dựng đất nước.
Tôi có thể bước ra thế giới bên ngoài, mở mang tầm mắt, tăng thêm kiến thức.
Vũng bùn lầy ở nơi này, chỉ cản trở bước chân tôi mà thôi.
Thu dọn xong tất cả đồ đạc, trên tờ lịch lại gạch một dấu X thật đậm.
Tôi đeo hành lý lên vai, đi đến nhà trọ đã đặt.
Ngay khi vừa sống lại, chẳng phải tôi đã từng nghĩ đến việc đến đơn vị của Lục Tuyết Đình làm ầm ĩ lên sao?
Cô ta hủy hoại tiền kiếp của tôi, tôi không làm ầm ĩ lên, thì nỗi uất hận trong lòng khó mà nguôi ngoai.
Nhưng làm ầm ĩ lên thì sao chứ?
Chỉ cần Giang Dục Thành còn ở đó, dù Lục Tuyết Đình có mất việc, anh ta cũng có thể nuôi sống cô ta, thực tế mà nói thì đối với Lục Tuyết Đình cũng chẳng tổn hại gì đến xương cốt cả.
Chỉ cần tôi còn nghĩ đến ơn dưỡng dục của bố mẹ nuôi đối với mình.
Chỉ cần tôi không muốn hủy hoại Giang Dục Thành một cách triệt để, thì Lục Tuyết Đình sẽ luôn ở thế bất bại.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng là do lòng dạ người đàn ông của mình không chính đáng.
Chồng của Lục Tuyết Đình có bao nhiêu là đồng đội, sao không thấy người khác nhiệt tình chăm sóc mẹ con cô ta, nhận làm bố nuôi của Niệm Niệm?
17
Đến nhà trọ, tôi thu xếp đồ đạc qua loa một chút, liền lấy giấy bút ra, chuẩn bị viết một lá thư để lại cho Giang Dục Thành.
Bỏ qua chuyện anh ta thường xuyên vắng nhà sau khi kết hôn, bỏ qua mối quan hệ dây dưa không dứt của anh ta và Lục Tuyết Đình cả đời, chỉ nói riêng ba năm tôi đến đây học cấp ba.
Anh ta lo ăn uống cho tôi, thậm chí có lúc còn kèm cặp tôi làm bài tập.
Chỉ riêng những điều này thôi, tôi cũng nên nói rõ ràng chuyện giữa tôi và anh ta.
Trong thư, tôi viết chuyện tôi đã về quê hủy hôn, đồng thời nói tôi đã thi đỗ một trường đại học khác.
Từ nay về sau, tôi và anh ta đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại.
Thư viết được một nửa, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng là nhân viên phục vụ của nhà trọ, ai ngờ vừa mở cửa ra, đã thấy Giang Dục Thành đứng ở ngoài cửa.
Đêm đó, Giang Dục Thành trải chiếu ngủ dưới sàn phòng khách.
15
Sáng sớm hôm sau, tôi dậy sớm, thu dọn hết đồ đạc cá nhân, chuẩn bị đi tìm nhà trọ rồi quay lại lấy hành lý sau.
Vừa mở cửa ra, đã thấy Giang Dục Thành đã làm xong bữa sáng.
Niệm Niệm vừa nhìn thấy tôi, liền hừ một tiếng, kéo bữa sáng về phía mình và Lục Tuyết Đình.
Giang Dục Thành bưng đĩa trứng ốp lết ra, thấy tôi thì cười nói, “Dậy rồi à? Mau lại đây ăn sáng, anh rán trứng ốp lết này.”
Quay đầu nhìn đồ ăn trước mặt Niệm Niệm và Lục Tuyết Đình, anh ta cười gượng gạo, “Niệm Niệm ngoan, chia cho dì một ít có được không?”
Tôi không để ý đến mấy người họ, đi thẳng ra khỏi nhà.
Nhà trọ duy nhất gần đây cách nhà tôi một con phố, tôi thuê một phòng rẻ nhất, ba ngày hai mươi mốt tệ.
Trả tiền phòng và tiền cọc xong, tôi mới ghé vào quán ăn sáng ven đường mua bánh bao và quẩy nóng.
Ai ngờ khi quay về, tôi lại thấy bọc hành lý đã được mở ra, đồ đạc bên trong bị vứt lung tung khắp nơi.
Giấy báo nhập học của tôi bị Niệm Niệm xé toạc, con bé đang bò trên bàn dùng giấy báo của tôi gấp máy bay giấy.
Đầu óc tôi ong lên, “Cháu đang làm cái gì hả?!!”
Tôi giật lại giấy báo nhập học, Niệm Niệm bị tôi làm cho giật mình, ngã nhào xuống đất từ trên bàn.
Tiếng khóc xé lòng của đứa trẻ, thu hút Lục Tuyết Đình từ phòng bên cạnh chạy sang.
“Cô làm cái gì đấy? Ai cho phép cô bắt nạt Niệm Niệm hả!!” Lục Tuyết Đình đẩy mạnh tôi một cái, xót xa ôm con bé vào lòng.
Tôi tức giận đến run cả người, cẩn thận mở tờ giấy báo nhập học ra,
“Tôi bắt nạt nó? Cô không nhìn xem nó đã làm cái gì à!”
“Ai cho phép các người động vào đồ của tôi hả?! Cút ra ngoài cho tôi!”
Lục Tuyết Đình ôm con bé đứng dậy, lạnh lùng nhìn tôi,
“Hừ, cô còn chưa kết hôn với anh Giang, ở đây không đến lượt cô làm chủ!”
Cô ta ôm con bé đi đến cửa, lại dừng bước một chút, quay đầu lại.
“Cho dù cô có thật sự kết hôn rồi, cô cũng không tranh lại được với tôi đâu.”
Cửa phòng “rầm” một tiếng đóng sập lại.
Sự thù địch của Lục Tuyết Đình đối với tôi, luôn lộ rõ mỗi khi Giang Dục Thành vắng mặt.
16
Trước đây tôi từng tự ti, từng nhút nhát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô ta xinh đẹp, công việc tốt, được coi là trụ cột của đoàn văn công.
Tôi luôn cảm thấy mình không thể so sánh được với cô ta.
Nhưng sống lại một lần nữa, tôi mới thực sự buông bỏ được.
Tại sao tôi phải so đo với cô ta?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trong lòng Giang Dục Thành, đương nhiên Lục Tuyết Đình quan trọng hơn.
Nhưng ngoài Giang Dục Thành ra, cuộc đời tôi không còn gì khác nữa sao?
Tôi còn có thể học đại học, tôi có thể góp một phần sức lực vào xây dựng đất nước.
Tôi có thể bước ra thế giới bên ngoài, mở mang tầm mắt, tăng thêm kiến thức.
Vũng bùn lầy ở nơi này, chỉ cản trở bước chân tôi mà thôi.
Thu dọn xong tất cả đồ đạc, trên tờ lịch lại gạch một dấu X thật đậm.
Tôi đeo hành lý lên vai, đi đến nhà trọ đã đặt.
Ngay khi vừa sống lại, chẳng phải tôi đã từng nghĩ đến việc đến đơn vị của Lục Tuyết Đình làm ầm ĩ lên sao?
Cô ta hủy hoại tiền kiếp của tôi, tôi không làm ầm ĩ lên, thì nỗi uất hận trong lòng khó mà nguôi ngoai.
Nhưng làm ầm ĩ lên thì sao chứ?
Chỉ cần Giang Dục Thành còn ở đó, dù Lục Tuyết Đình có mất việc, anh ta cũng có thể nuôi sống cô ta, thực tế mà nói thì đối với Lục Tuyết Đình cũng chẳng tổn hại gì đến xương cốt cả.
Chỉ cần tôi còn nghĩ đến ơn dưỡng dục của bố mẹ nuôi đối với mình.
Chỉ cần tôi không muốn hủy hoại Giang Dục Thành một cách triệt để, thì Lục Tuyết Đình sẽ luôn ở thế bất bại.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng là do lòng dạ người đàn ông của mình không chính đáng.
Chồng của Lục Tuyết Đình có bao nhiêu là đồng đội, sao không thấy người khác nhiệt tình chăm sóc mẹ con cô ta, nhận làm bố nuôi của Niệm Niệm?
17
Đến nhà trọ, tôi thu xếp đồ đạc qua loa một chút, liền lấy giấy bút ra, chuẩn bị viết một lá thư để lại cho Giang Dục Thành.
Bỏ qua chuyện anh ta thường xuyên vắng nhà sau khi kết hôn, bỏ qua mối quan hệ dây dưa không dứt của anh ta và Lục Tuyết Đình cả đời, chỉ nói riêng ba năm tôi đến đây học cấp ba.
Anh ta lo ăn uống cho tôi, thậm chí có lúc còn kèm cặp tôi làm bài tập.
Chỉ riêng những điều này thôi, tôi cũng nên nói rõ ràng chuyện giữa tôi và anh ta.
Trong thư, tôi viết chuyện tôi đã về quê hủy hôn, đồng thời nói tôi đã thi đỗ một trường đại học khác.
Từ nay về sau, tôi và anh ta đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại.
Thư viết được một nửa, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng là nhân viên phục vụ của nhà trọ, ai ngờ vừa mở cửa ra, đã thấy Giang Dục Thành đứng ở ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro